Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Buổi tối, sau khi Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh ăn tối xong, hai người lại đi chợ đêm. Đây là Trần Mộng Dao đề xuất, họ không có gì để mua, chỉ đơn giản là đi dạo loanh quanh...

Sau đó cảm thấy nóng, họ đi vào trung tâm mua sắm, trung tâm mua sắm có máy lạnh, lượng người qua lại cũng rất đông. Đi ngang qua quầy bán đồng hồ, Minh Thiếu Khanh nhìn ưng một chiếc đồng hồ cho nữ, anh không nhìn giá cả, trực tiếp bảo cô nhân viên mang ra xem: "Chiếc đồng hồ này khá đẹp, em có thích nó không?"

Trần Mộng Dao nhìn đồng hồ kia một chút. Ánh mắt của anh không tệ, rất đẹp, nhưng cũng không rẻ: "Em không muốn."

Đôi mắt Cảnh Thiếu Khanh nhanh chóng lóe lên một tia cảm xúc: “Được rồi, không muốn thì thôi." Anh biết cô không muốn tiêu tiền của anh.

Lúc cô xoay người rời khỏi, anh nói nhỏ với chị nhân viên gói đồng hồ lại rồi nhanh chóng quẹt thẻ, sau đó anh mới đi theo, giấu hộp quà tặng đi.

Nếu chỉ là tặng quà thôi, cô sẽ không giận phải không?

Gần mười giờ rồi, trung tâm mua sắm cũng dần ít người đi, trung tâm cũng gần đóng cửa. Trần Mộng Dao vẫn không muốn rời đi. Kinh Thiếu Khanh đi dạo cùng cô cả đêm, nhưng

thật ra đã mệt lắm rồi: “Trở về khách sạn nào. Muộn rồi." Trần Mộng Dao có chút ngẩn người: “Muộn rồi sao? Được thôi..."

Nghe thấy cô nói không đi nữa, Kinh Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không đi dạo nữa, anh đưa tay đặt lên vai cô: “Ngày mai, anh sẽ bồi em đến đây chơi một ngày. Anh đã nói với Đình Sâm rồi, để rảnh nguyên một ngày."

Trần Mộng Dao lơ đễnh trả lời, trong lòng cô không biết nên mở lời ra sao.

Khi trở lại khách sạn và vào khoảnh khắc bước vào của, cô CỔ lấy hết can đảm: "Kinh Thiếu Khanh, chúng ta chia tay đi."

Động tác đóng của của Kính Thiếu Khanh cứng đờ: "Em nói cái gì?"

"Em nói, chúng ta chia tay đi.” Cô đưa lưng về phía hắn, không có dũng khí quay đầu để nhìn vào mắt anh.

"Anh nói rồi, mấy lời này không thể tùy tiện nói." Kinh Thiếu Khanh cảm giác được cái gì đó, lúc nói chuyện, có chút vô lực, nét mặt của anh cũng bị bóng tôi bao phủ.

"Cho nên... không phải em tuỳ tiện nói, em nghiêm túc đấy. Em đã mua vé máy bay 1 giờ sáng nay, lát nữa sẽ ra sân bay chờ chuyển bay." Trần Mộng Dao nói, giả vờ như không có chuyện gì đi vào phòng thu dọn hành lý.

Kính Thiếu Khanh cầm chặt hộp quà trong tay, lúc này đồng hồ trong hộp giống như một trò đùa. Anh còn chưa kịp làm cô kinh ngạc, thì cô đã làm anh kinh hãi trước, ngay cả vé cũng đặt xong, không để cho anh chút thời gian chuẩn bị.

Một lúc sau, anh hung hãng đập hộp quà xuống đất, nhin không được thô bạo lên tiếng: “Rốt cuộc là vì sao? Nếu do anh đi lăng nhăng bị em bắt quả tang, em yêu cầu chia tay là đúng. Nhưng anh có chỗ nào không tốt?”

Trần Mộng Dao lau nước mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Không phải tại anh không tốt. Anh rất tốt, nhưng em lại không đủ tốt. Đừng nói nữa, em đã quyết định rồi."

Anh bước tới, nắm lấy cổ tay cô để ngăn cô thu dọn hành lý: "Đã quyết định rồi? Chia tay là do một mình em quyết định sao? Dựa vào cái gì? Em nghĩ mình là ai? Em muốn bên nhau thì ở bên nhau, muốn chia tay là chia tay sao? Em giải thích rõ cho anh!"

Cô hất tay anh ra, nhìn anh vừa khóc vừa cười, nước mắt đầm địa không còn nhìn rõ đường nét của anh: “Nỏi rõ ra sao? Đây không phải là phong cách của Kính thiếu gia chứ? Hồi xưa, đều là anh vứt bỏ người khác, không có bất kỳ lý do, nên chắc anh cũng không thích người da mặt dày."

Phản ứng của cô khiến anh hoàn toàn tức giận, anh nắm lấy vai cô kéo đến trước mặt: “Đúng vậy, anh đã từng vứt bỏ người khác, vậy thì làm sao có người dám vứt bỏ anh được? Em cũng không ngoại lệ. Nếu đã không muốn nói rõ, thì cũng không cần phải nói nữa." Sau đó, anh đột nhiên củi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô, anh cổ gắng chiếm lấy hơi thở thuộc về cô từng li từng tí một.

Trần Mộng Dao không kháng cự, bị động thừa nhận. Đây là lần cuối cùng...

Nụ hôn của anh càng ngày càng điên cuồng, để lại một chút dấu vết trên chiếc cổ trắng ngần của cô, vảy dài của cô bị sự thô bạo của anh xé ra, cả người cô bị anh đè lên trên chiếc giường lớn mềm mại.

Nhưng vào giây phút cuối cùng, Kính Thiếu Khanh đã dừng lại. Ngay cả lúc này, anh vẫn không thế dùng cách thô bạo để làm tổn thương cô. Nếu làm thế, thì có gì khác biệt giữa những người đã từng cưỡng bức cô trước đây?

Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ châm thuốc, giọng nói khẽ run: "Em đi đi, trước khi anh thay đổi ý định.”

Trần Mộng Dao nhặt quần áo rơi trên đất mặc vào. Cô thu dọn đồ rồi rời khỏi khách sạn mà không thèm nhìn lại. Cô không đến sân bay, cũng không đặt vé máy bay, tất cả chỉ để nói dối anh. Cô bắt taxi đến căn hộ của Ôn Ngôn, của mở ra thì cô đã khóc.

Ôn Ngôn thấy cô như vậy cũng không hỏi nhiều. Biết là mọi chuyện đã kết thúc, rót cho cậu ấy ly nước: "Khóc đi, khóc ra thì dễ chịu hơn."

Trần Mộng Dao lấy điện thoại ra, vừa khóc vừa gọi giao đồ ăn. Đồ nhậu thì không nhiều nhưng bia thì có cả thùng. Ôn Ngôn cũng không cấm cản, lúc này đúng là chỉ có uống say mới có thể an tĩnh lại, đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ.

Đồ ăn được giao đến, Trần Mộng Dao mở một lon bia, uống hết một hơi: “Mình... không nỡ. Trong lòng khó chịu quá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui