Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Trần Mộng Dao khẽ ngắt lòng bàn tay của anh: "Mẹ của em vẫn còn đang ở đây, anh có thể bớt sến sẩm giùm em không?"

Giang Linh gấp gáp nói: "Không sao đâu, không sao đâu! Hai con cứ tâm sự với nhau, xem như mẹ không có ở đây là được rồi."

Sau khi tới biệt thự của Kinh gia, lưng của Giang Linh đã thắng đi không ít, chỉ có căn nhà này thôi cũng đã hơn tỷ rồi. Bà rất là hài lòng với chàng rể tương lai của bà.

Hạ Lam không chỉ cho người vệ sinh một lần căn biệt thự này mà còn cho cắt tỉa lại vườn hoa. Ngay cả chủ chó Đậu Đậu cũng được mặc một chiếc váy màu trắng đính nơ rất dễ thương.

Người vừa bước vào cửa thì chú chó đã chạy tới phía Trần Mộng Dao. Trần Mộng Dao không nghĩ tới bản thân cô lại được động vật nhỏ yêu thích đến vậy, cô cần thận bế Đậu Đậu lên. Dù sao đây là chó của Hạ Lam nuôi nên bà xem nó như bảo bối vậy, cô cũng không dám phản ứng chậm trễ.

Giang Linh nhìn thấy Đậu Đậu cũng rất thích: "Chú chó này thật đáng yêu, chị sui thật biết cách trưng diện cho nó, thật là mừng."

Hạ Lam cười, bà dẫn họ vào phòng khách: Bình thường tôi cũng không làm gì, Thiếu Khanh thì thường xuyên vắng nhà nên tôi chỉ có thể nuôi cho nuôi mèo cho bớt nhàm chán. Mọi người cứ ngồi, xứ thoải mái xem như đây là nhà mình nhé. Dù sao chúng ta cũng sắp thành người một nhà rồi."

Trần Mộng Dao trông thấy thái độ bình thường của Hạ Lam liên thở phào nhẹ nhõm. Thật ra cô cứ nghĩ là Hạ Lam sẽ có ý kiến về cô, nhưng bây giờ xem ra Kính Thiếu Khanh làm bài khá tốt, không làm cho cô phải khó xử. Lúc trước khi cô giả làm bạn gái của Kính Thiếu Khanh thì cô khá suồng sã trước mặt Hạ Lam. Bây giờ cô thật sự trở thành bạn gái của anh, trái lại khiến cô có chút không tự nhiên, đến tư thế ngồi của cô cũng cứng nhắc.

Kinh Thiếu Khanh nhận ra cô đang mất tự nhiên, anh rất ân cần mà kéo cô lại gần: "Mẹ à, mẹ và di cứ nói chuyện với nhau trước. Con dẫn Dao Dao lên phòng nói chuyện một chút."

Sau khi hai người lên tới phòng rồi đóng cửa lại thì Trần Mộng Dao mới thở ra một hơi: "Em vẫn chưa thể thích được với chuyện này, em hồi hộp quả. Em còn không dám nhìn thắng vào mắt của mẹ anh chứ đừng nói là nói chuyện với dì ấy. Anh nói xem tại sao lúc trước em đóng kịch trước mặt di mà không chút lo lắng gì hết vậy? Thiệt là muốn chết mà..."

Kính Thiếu Khanh cười xấu xa rồi đè cô lên giường: "Đừng căng thẳng, đây là nhà của anh, sau này sẽ là nhà của em. Em có muốn làm quen với nó trước không?"

Trần Mộng Dao siết chặt vạt váy: "Anh mơ đi! Giờ là lúc nào mà anh còn nghĩ tới mấy chuyện này vậy? Thật đáng ghét! Lỡ như mẹ của em tìm em thì sao? Anh đừng có làm loạn..."

Kính Thiếu Khanh chuẩn xác ngậm lấy vành tai của cô, nhè nhẹ ma sát: "Họ sẽ không tìm chúng ta đâu, em yên tâm đi, Nhắc tới mới nhớ là hình như trước đây chúng ta chưa từng ở đây làm qua lần nào. Giờ anh mới phát hiện ra mỗi tối mà không có em ở bên cạnh là anh không thể ngủ được. Từ hôm nay trở đi thì chúng ta sống chung được không? Anh muốn lúc nào cũng được ở bên em, đồng ý với anh đi..."

Toàn thân của Trần Mộng Dao đều tê rần như bị chích điện vậy, may mắn thay ý chỉ của cô khá kiên định. Cô chống hai tay trước ngực anh: "Chuyện sống chung sau này hằng nói, bây giờ không cho phép anh vào em. Hôm nay vì ra mắt người nhà anh mà em mới trang điểm thật đàng hoàng, anh đừng có làm cho nó bị lem, váy cũng không được làm nhàu biết chưa? Hôm qua anh ngủ không được tốt thì bây giờ tranh thủ nằm nghỉ đi, buổi trưa em sẽ gọi anh dậy ăn cơm. Mau nghe lời em."

Kính Thiếu Khanh chán nản trở mình, anh nằm xuống kế bên cô: "Được rồi, vậy anh ngủ chút đây. Em nhó gọi anh dậy ăn cơm đấy, chiều cũng đừng đi về để tối ăn cơm xong anh chở em về Bạch Thủy Loan."

Trần Mộng Dao gật đầu một cái, cả người cô đều rút vào trong lòng anh: "Em sẽ ở cạnh anh, anh ngủ đi."

Sau một khoảng im ắng ngắn ngủi, bỗng nhiên Kinh Thiếu Khanh lật người đè cô dưới thân: "Thật ra anh muốn tha cho em, nhưng mà em lại cứ quyến rũ anh? Em nghĩ là em nằm trong vòng tay anh thì anh ngủ được sao? Không được! Lát mới ngủ..."

Lần này Trần Mộng Dao không ngăn nổi anh nữa, nửa đẩy nửa đưa một lúc rồi sau cùng vẫn là đồng ý. Nhưng mà cố không cho phép anh hôn khắp nơi. Còn bộ đầm thì cô cũng cởi bỏ rồi để ngay ngắn qua một bên, tránh để trưa nay xuống ăn cơm lại quân áo không chỉnh tề.

Có lẽ vì cả hai thật sự khá mệt nên "trận chiến" này cũng không kéo dài quá lâu. Sau khi kết thúc thì Kính Thiếu Khanh đã thiếp đi, Trần Mộng Dao đành giúp anh đắp chăn mỏng lên. Cái người này đã buồn ngủ đến vậy mà còn nghĩ tới mấy chuyện này được, đúng là không phải người mà...

Gần tới mười một giờ, cô loáng thoáng nghe ấy tiếng ồn dưới lầu. Vì tò mò nên Trần Mộng Dao đã mặc đồ rồi đi xuống xem thử. Đột nhiên có một người xa lạ đứng dưới phòng khách khiến cô bối rối không biết đang xảy ra chuyện gì. Thế nhưng, nhìn ông chú này khá là đẹp trai và có vài phần giống với Kính Thiếu Khanh, ngay cả thân hình cũng rất giống! Bởi vì trước đây Kính Thiếu Khanh có nói qua là bố của anh đang ở nước ngoài và rất lâu chưa liên lạc lại, nên cô cũng không nghĩ đến chuyện này, chỉ là trông sắc mặt của Hạ Lam có chút kỳ lạ.

"Dao Dao, đây là bố của Thiếu Khanh." Ngữ khí của Hạ Lam có chút cứng nhắc.

Trần Mộng Dao hơi sững người, sau đó cô mới kịp phản ứng

lại: “Cháu chào bác..." Bố của Kính Thiếu Khanh cười cười: "Chào cháu, bác nghe nói Thiếu Khanh sắp kết hôn. Đúng lúc bác phải về nước xử lý công việc nên bác đã chạy tới đây. Bác về có chút vội nên

không kịp mang quà cho các cháu, sau này bác sẽ bù lại."

Hai bàn tay lo lắng của Trần Mộng Dao bầu lấy góc áo, cô càng hồi hộp hơn lúc nãy: "Không sao ạ... Kính Thiếu đang ngủ ở trên lầu, để cháu gọi anh ấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui