Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Mục Đình Sâm liếc nhìn ông nội An Nhã, biết đại khái là chuyện gì xảy ra, nghĩ đến Ôn Ngôn hung dữ, khóe môi anh gợi lên một vòng không dễ dàng phát giác cười, không nghĩ tới phu nhân của mình còn có

phương diện thế này, tựa như là… mèo rừng nhỏ…?

Lam Tương đem thuốc trong rương đầy lên tới gần chỗ Mục Đình Sâm: “Mục tiên sinh, Tiểu Ngôn cũng bị

thương, giúp em ấy xử lý một chút đi.”

Mục Đình Sâm dùng rượu sát trùng cầu giúp khử trùng vét thương cho Ôn Ngôn, Ôn Ngôn cảm thấy vết thương nhói nhói, lại không tự chủ hừ hừ. Khuôn mặt tuấn tú Mục Đình Sâm liền phóng đại ở trước mắt cô, cơ hồ có thể cảm giác được anh thổi thổi một ngụm khí tại gò má cô… Nét mặt của anh nghiêm túc chuyên chú, cô nhìn không thấu trong lòng của anh đang suy nghĩ gì, anh sẽ cảm thấy mắt mặt vì chuyện hôm nay

cô làm không…

“Ngôn Ngôn, có phải thời kì phản nghịch của em tới

quá muộn rồi không?”

Quả nhiên… anh là đang trách cô sao?

Ôn Ngôn hờn dỗi né tránh tay anh: “Tôi đây không phải phản nghịch, tôi có nói chuyện đàng hoàng với cô ta, là chính cô ta không không muốn giải quyết trong hòa bình. Tôi không quyền không thế, cô ta vừa nhìn liền biết là tôi là kiểu người không có tiền, báo cảnh sát nhiều lắm là chú cảnh sát liền răn dạy cô ta vài câu, thế chả phải là uất ức cho ông cụ bị đánh rồi? Tôi chỉ là tức giận thôi! Anh là người có thẻ diện, sẽ không làm cái dạng này, nhưng tôi chỉ là người bình thường, tôi không cảm thấy hành vi của mình có gì không đúng.”

Con ngươi của Mục Đình Sâm hơi nheo lại, dùng tay giữ lại cằm cô: “Đừng lộn xộn, mặt lưu lại sẹo sẽ không đẹp nữa. Làm sao em lại không quyền không thế? Tại Đế Đô, người đàn ông của em, anh nói liền tính. Anh cũng không nói là em sai, lần sau, loại việc

này, để cho anh là được.”

Ôn Ngôn theo phản xạ liền đỏ mặt, Lam Tương hiểu ý

cười một tiếng: “Tiểu Ngôn, tiên sinh của cô đối với cô thật tốt.”

Ôn Ngôn có chút không được tự nhiên, không có lên tiếng.

Vừa đi xong sân khấu, Trần Mộng Dao liền tìm tới:

“Không sao chứ?”

An Nhã có chút áy náy: “Thật xin lỗi Mộng Dao, cho cô

thêm phiền toái rồi.”

Trần Mộng Dao thấy ông cụ trở về rồi, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Không sao, người không sao là được rồi.

Làm sao ônng cụ và Tiểu Ngôn bị thương?”

Lam Tương nói ngắn ngọn sự tình một lần, Trần Mộng Dao so với Ôn Ngôn còn ác liệt hơn: “Người đâu? Người phụ nữ kia ở đâu? Giữ lại để cho tôi đánh chết cô ta! Tại địa bàn của tôi mà cũng dám giương oai, cô

ta là cái thá gì?”

Lam Tương bắt đắc dĩ nói: “Em thật đúng là… May là

không phải em giải quyết. Không sao rồi, bị thương

không nặng, sợ bóng sợ gió một trận.”

Trần Mộng Dao nuốt không trôi cục tức này, giật dây Mục Đình Sâm: “Phu nhân của anh bị đánh, anh

không có động tĩnh gì sao?”

Mục Đình Sâm đưa tay sửa sang lại cà vạt, thản nhiên nói: “Ai nói thế? Người trong tay tôi, cũng không thể

giải quyết ngay tại bữa tiệc đi?”

Ôn Ngôn có dự cảm không tốt, cô ít nhiều cũng biết

thủ đoạn của Mục Đình Sâm, cô ta xui xẻo rồi…

Chờ bữa tiệc kết thúc, Mục Đình Sâm để vệ sĩ dẫn người vào phòng nghỉ, chuyện phát sinh tại bữa tiệc, Kính Thiếu Khanh đương nhiên cũng không thể mặc kệ, cái ma bệnh Lâm Táp kia cũng tới tham gia náo nhiệt.

Đàn ông ở trước mắt là người không dễ động vào, Tiểu Kỳ bị dọa đến hoa dung thất sắc: “Tôi thật không phải là cố ý… huống chi cũng là Mục phu nhân ra tay TRƯỚC.

Trần Mộng Dao trừng mắt nói: “Ai ra tay trước? Cô nói lại lần nữa!”

Tiểu Kỳ vội vàng đổi giọng: “Là tôi… là tôi không nên đánh ông cụ… thế nhưng là ông ta đụng vào tôi… Tôi nhìn tinh thần ông ta không bình thường, tưởng là là ăn mày trà trộn vào khách sạn… tôi cũng là sợ hãi mới làm như vậy, hoàn toàn là theo bản năng phản ứng,

không thể trách tôi!”

Ông nội của mình bị người khác sỉ nhục, An Nhã lúc ấy liền tức phát khóc: “Ông nội của tôi mới không phải

bệnh tâm thần, cũng không phải ăn mày!”

Lâm Táp vốn là lại bị cảm đau đầu, trông thấy con gái khóc, liền càng thêm nhức đầu: “Được được được… được rồi… đừng khóc, nên giải quyết như thế nào thì giải quyết như thế, đánh ông cụ chính xác là quá ác liệt rồi, làm gì cũng phải nói lời xin lỗi đi? Đây là điều

cơ bản nhất, còn có điều chính là bồi thường.”

Nếu như chỉ dính đến phương diện bồi thường và xin

lỗi, Tiểu Kỳ đương nhiên sẽ không do dự, từ trong ví

tiên lây ra một chông tiên mặt đên: “Tôi xin lôi, tôi bôi thường! Ông cụ thật sự xin lỗi, tôi không nên động thủ đánh ông, đều là lỗi của tôi, đây là một vạn tệ, xem như tiền thuốc men đầy đủ, dư dả, giải quyết thế này

được rồi đi2”

An Nhã nuốt không trôi cục tức kia, không nhìn tiền

Tiểu Kỳ đưa qua, chú ý lau nước mắt của mình.

Mục Đình Sâm hững hờ nói: “Tôi điều tra qua, hình như cô chỉ là một người mẫu nhỏ tuyến mười tám thì

phải, làm sao trà trộn vào được?”

Tiểu Kỳ có chút chột dạ, cô ta chỉ là đến câu dẫn kẻ ngốc, phí hết sức lực lớn mới đi theo sếp lớn cùng đến nơi này, vốn nghĩ có thể quen biết được với nhiều người đàn ông có tiền, không nghĩ tới sẽ xảy ra loại tình huống này: “Cùng… cùng bạn đến…”

Đáy mắt Mục Đình Sâm toát ra vẻ khinh thường: “Biết rồi. Người như cô có thể trà trộn vào đây, cũng thật sự là xui xẻo. Về sau đổi nghề đi, cô tại cái vòng này, lăn lộn ngoài đời không nỗi.”

Tiểu Kỳ giống như là quả cầu da xì hơi, ngồi liệt trên mặt đất, mặt như tối sầm, Mục Đình Sâm đã buông lời, về sau cô ta tuyệt đối lăn lộn ngoài đời không nỗi, chí ít là trong vòng người có tiền lăn lộn không nỗi, trước khi tới đây cô ta còn đầy ắp ước mơ, không nghĩ tới là bước lên con đường cùng.

Ôn Ngôn cau mày nói: “Cũng ồn rồi, bỏ đi, để cô ta đi đi, xúi quẩy.”

Thấy cô bỏ qua, Mục Đình Sâm phát phát tay, để vệ sĩ đem người mang đi, anh còn tưởng là cô sẽ không bỏ qua như vậy, dù sao động tay trả thù trước cũng là cô…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui