Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Trước sự bao dung của Lâm Táp, trong lòng An Nhã cảm động, cô gật đầu, rủ Trần Mộng Dao ra ngoài ăn trưa.

Trong bữa ăn, điện thoại di động của cô vang lên, là âm thanh tin nhắn từ phần mềm xã hội. Trước đây, cô luôn mong đợi âm thanh này, bởi vì nó là tiếng tin nhắn người tên “Mặc” gửi dến, nhưng bây giờ, cô đã bình tĩnh lại rồi. Cô lấy điện thoại di động ra xem thử, khi thấy “Mặc” gửi lời mời kết bạn cho cô liền sửng sốt, liếc nhìn Trần Mộng Dao đang ngồi đối diện, cần thận chấp nhận lời mời kết bạn đó.

Cô không chủ động nhắn tin cho “Mặc”, muốn ngồi chờ xem “Mặc” kết bạn với cô là có ý gì, rõ ràng khi nãy anh ta đã chủ động cho cô vào danh sách đen.

Ngay sau đó, tên “Mặc” gửi cho cô một tin nhắn: “Anh xin lỗi, anh không nên nhất thời ma xui quỷ khiến làm ra những chuyện như vậy, bây giò anh cũng hối hận rồi, anh không nên lợi dụng lòng tin của em. Anh bị đuổi việc, sau này cũng không thể bước chân vào công việc này nữa, hơn nữa, còn gây ảnh hưởng rất lớn cho công ty phải bồi thường một khoảng lớn, tình hình bây giờ của anh thật sự rất khốn đốn, nên mới nhất thời chặn em. Anh quay về suy nghĩ lại, vẫn là nên xin lỗi em, cho dù sau này không liên lạc nưa, anh cũng sẽ yên lòng hơn, xin x.

lỗi.

Đây là lần đầu tiên “Mặc” gõ nhiều chữ với cô như vậy, cô cũng có chút mềm lòng, nhắn lại: “Nếu anh thật sự biết sai, sau này đừng tái phạm nữa, làm người cho thật tốt. Trong ấn tượng của em, anh không đến nỗi không còn cách cứu vãn, Giản Mặc.”

Nếu không có chuyện này, cô cũng không biết tên đầy đủ của anh ta.

Thấy cô đang tập trung nhìn điện thoại, Trần Mộng Dao dùng đũa gõ vào bát đĩa: “Cô làm sao vậy? Ăn đi!”

An Nhã hoàn hồn cắt điện thoại: “Được rồi, ăn cơm thôi…”

Ngay khi Trần Mộng Dao nhắc nhở những người khác ăn cơm đàng hoàng, điện thoại di động của cô đổ chuông, thigcô nhận được cuộc gọi từ Diệp Quân Tước và nhấn nút trả lời: “Alo?”

Giọng nói khàn khàn của Diệp Quân Tước phát ra trên điện thoại: “Nghe nói cô đã lọt vào danh sách, chúc mừng.”

Cô thở dài: “Tôi nhớ, khi nào tôi đậu sẽ mời anh đi ăn cơm, cuối tuần nha, cuối tuần rảnh, địa điểm anh chọn đi.”

Lần này Diệp Quân Tước không theo ý cô: “Tôi muốn gặp cô hôm nay, không cần phải cuối tuần.”

Cô do dự một hồi: “Được… cậy thì tối nay? Nếu tối nay không tăng ca, hẳn là có thẻ…”

Diệp Quân Tước có vẻ rất hài lòng với sự ‘thỏa hiệp’ của cô: “Được rồi, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô sau.”

Ăn xong trở lại công ty, An Nhã tiếp tục lấy điện thoại di động ra trò chuyện với Giản Mặc, sau khi Giản Mặc nhận sai, ấn tượng của cô về anh ta có chút thay đổi, không ngờ Giản Mặc lại đề nghị một cuộc gặp mặt: “Irước đây, anh đề nghị gặp mặt, nhưng anh đã từ chối, xin lỗi, bây giờ anh muốn gặp em, tối nay cùng nhau đi ăn được không?”

Nghĩ rằng Trần Mộng Dao đêm nay cũng đi ra ngoài sẽ không bị phát hiện, cô ngập ngừng nhận lời anh ta: “OK, tối nay gặp.”

Sau khi tan sở, Trần Mộng Dao bắt taxi đến địa chỉ Diệp Quân Tước đưa cho cô.

An Nhã về nhà chuẩn bị, Giản Mặc nói đến đón cô ta, cô ta cũng có chút căng thẳng, suy cho cùng người cô ta thầm thích đây là lần đầu tiên được gặp mặt, cô ta phải lịch sự một chút.

Đợi cô sửa soạn xong, Giản Mặc gọi điện đến như đã hẹn: “Anh đến rồi, đang ở trước chung cư em, xuống đi.”

Giọng của Giản Mặc nghe rất hay, lúc trước hai người họ trò chuyện trên phần mềm xã hội, đây là lần đầu tiên nghiêm túc gọi điện thoại, tim An Nhã đập nhanh một chút: “Được rồi, tới ngay.”

Tới cửa chung cư, cô nhìn thấy xe của Giản Mặc, tuy không phải là loại siêu xe gì, nhưng nhìn cũng rất sạch sẽ, cũng rất mới, hiệu xe cũng là xe trong nước. Sau khi lên xe, mùi hương thoang thoảng trong không khí cũng khiến cô cảm giác rất dễ chịu, con người của Giản Mặc cũng giống như cô tưởng tượng, lịch lãm văn nhã, có vẻ rất gọn gàng sạch sẽ, trong xe cũng không nhiễm một chút bụi. Cô có hơi ngại ngùng nói: “Phiền anh quá”

Giản Mặc khẽ mỉm cười giúp cô thắt dây an toàn, khi hai người đến gần, An Nhã hiển nhiên cảm thấy tim như muốn nhảy lên đến cỗ họng, để giảm bót căng thẳng, cô lắp bắp hỏi: “Ăn… Ăn gì?”

Giản Mặc ngồi thẳng lưng: “Em muốn ăn gì thì ăn cái nấy, tùy em.

An Nhã cảm thầy anh ta rất lịch sự, lại đẹp trai tuần tú, lại càng thêm ngại ngùng: “Ăn cái gì cũng được, anh không phải… xảy ra chuyện rồi sao? Tình hình tài chính cũng đang khó khăn, không sao đâu, lần này để em mời chol”

Một thoáng bối rối thoáng qua mắt Giản Mặc: “Em không cần phải lo lắng về tình hình tài chính của anh, lần đầu gặp mặt, sao có thể để phụ nữ trả tiền? Anh biết một nhà hàng Quảng, đi đến đó đi. Đúng rồi… anh nhớ em từng nói, em sống chung với bạn đúng không? Người em sống cùng, có phải Trần Mộng Dao không?”

An Nhã gật đầu: “Vâng, chuyện lần này… đều là tại em. Chỉ là… anh có thể xin lỗi Mộng Dao không? Con người cô ấy rất tốt… nhất định sẽ tha thứ cho anh.”

Giản Mặc hơi rũ mắt xuống, bình tĩnh đi tới: “Có dịp anh sẽ nói chuyện này sau. Anh sẽ xin lỗi… Đi ăn cơm trước đi.”

Tại nhà hàng Quảng Đông, Giản Mặc gọi hai chai rượu sake: “Rượu này ngon lắm, em ném thử đi.”

An Nhã không thích uống rượu lắm, nhưng cũng không muốn làm tụt hứng, cô nhấp một ngụm, mùi rượu nồng nặc khiến cô ta ho một tiếng và mặt đỏ bừng. Giản Mặc nhàn nhạt nhìn cô: “Uống thêm vài ngụm nữa rồi sẽ quen. Sau bữa tối anh sẽ đưa em đến một nơi.”

An Nhã hỏi: “Đi đâu?”

Giản Mặc lộ vẻ buồn bã: “Có lẽ anh sắp rời khỏi Đế Đô, nên muốn đưa em đến những nơi mà anh thích đi nhất, nhìn ngắm phong cảnh xinh đẹp ở đó. Lúc trước không có cảm hứng sáng tác anh đều đến những nơi này, đi rồi em sẽ biết, chắc em sẽ không… sợ anh làm gì em chứ? Anh không phải loại người đó, chuyện sao chép lần trước là lần đầu tiên anh phạm lỗi, anh cũng rất phiền não, rất bức rức, trước khi đi, anh sẽ xin lỗi với bạn em.”

Giản Mặc nói như vậy, An Nhã chỉ có thể đồng ý. Cô nhận lời ra ngoài ăn tối lần này, cũng là để không để lại tiếc nuối gì, mà chỉ đơn giản là muốn gặp người đàn ông mà cô từng thầm thương, cũng muốn Trần Mộng Dao nhận được một lời xin lỗi chân thành.

Không ăn nhiều, uống một chai rượu sake, An Nhã đã say và bắt tỉnh nhân sự.

Khuôn mặt của Giản Mặc hoàn toàn lạnh lùng, và có một nét điên cuồng ẩn trong đôi mắt bình tĩnh. Anh ta đã vào ngành gần mười năm, làm sao có thể hy vọng sự nghiệp của mình kết thúc như thế này? Còn phải gánh một khoản bồi thường rất lớn, anh ta không cam lòng! Anh ta cũng phạm phải lỗi làm mà nhiều người cũng từng phạm phải, trừng phạt thế này có phải là nghiêm khắc quá không Kính Thiếu Khanh sẽ sớm thông báo sự việc với giới truyền thông, và anh ta phải đảo ngược tình thế trướ!

c Anh ta đưa An Nhã rời khỏi nhà hàng Quảng Đông với vẻ mặt như thường ngày, vì rõ ràng An Nhã đã say và không thu hút được sự chú ý của người khác. Một mình anh ta không uống nhiều, lái xe chở An Nhã lên đỉnh núi nơi anh thường đi một mình, dưới màn đêm bao trùm, Đề Đô náo nhiệt không hề bị cản trở, lại cách xa sự hối hả của thành thị. Anh ta luôn thích cảm giác đứng trên cao nhìn xuống những ngọn núi nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui