Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Là Quỷ Lừa Gạt An Nhã đang đeo tai nghe nghe nhạc, cô nghe thấy giọng nói của Trần Mộng Dao nhưng không trả lời.

Không biết vì sao trong lòng cô lại có một cảm giác khó hiểu như vậy. Cô không thích tác phong của Trần Mộng Dao nhưng lại có chút ghen tị và không thể lý giải. Nói đến cùng thì Trần Mộng Dao là người sống và lớn lên ở Đề Đô, trời sinh những người con gái lớn lên ở thành phố lớn đều mang sẵn vằng hào quang, họ không cần nỗ lực. Thế giới của họ đều đẳng cấp hơn cô, dù cô có nỗ lực đến đâu thì mãi là một người như Giản Mặc thôi. Cho dù vẻ bên ngoài có hào nhoáng đến máy thì sự thật cô vẫn phải vất vả vật lộn ở chốn thành thị này, đến việc việc cơ bản là mua nhà ở đây cũng không đủ tư cách. Trần Mộng Dao không cần tốn chút sức lực mà đã dễ dàng có được tất cả, thế mà cô ấy lại không biết trân trọng nó. Cô không chịu ở bên một người đàn ông ưu tú như Kính Thiếu Khanh nhưng chia tay rồi vẫn mập mờ với nhau, đồng thời còn qua lại với Diệp Quân Tước.

Cô nhớ Giản Mặc từng nói qua một câu: “Mẫu bạn gái trong lòng anh ta là phụ nữ ở Đề Đô chứ không phải một Tiểu Bạch như cô… Hàm ý của hai chữ “Tiểu Bạch” đại khái chỉ miếng bánh đất đến từ vùng đất nhỏ chăng? Luôn hướng đến những thứ tốt đẹp hơn là dục vọng của loài người mà, cả cô cũng thế thôi.

Trước khi cô quen biết Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao, cô luôn an phận và hưởng thụ cuộc sống bình yên ở thành phố nhỏ nhưng giờ cô đã khác rồi. Cô muốn hòa nhập vào thành phố lớn này, cô muốn trở thành người phụ nữ tự tin giống Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao… dù đối mặt với những người đàn ông khác nhau nhưng không hề tự ti mà tràn trề kinh nghiệm. Thế mà sự tự tỉ đã ăn sâu vào xương tủy của cô từ lâu rồi. Từ nhỏ đến lớn, cô đều sống trong sự nghèo khó nên trong lòng luôn có vô vàng lo sợ. Nhưng mà sự hạnh phúc với một cuộc sống đơn giản đấy đã không còn nữa, bây giờ cô chỉ cảm thấy đau xót khi nghĩ về quá khứ tạm bợ kia Trên đường đến nhà của Kính Thiếu Khanh, Trần Mộng Dao rất lâu sau mới mở miệng: “Anh cảm thấy con người sẽ thay đổi chứ?”

Cô đang chỉ An Nhã, bởi vì những lời cô ấy nói ở công ty sáng nay đã khiến cô nhận ra điều này. Lúc nãy cô ra khỏi cửa nhưng An Nhã vẫn chưa trả lời lại cô.

Tắt nhiên Kính Thiếu Khanh không hiểu được ý của cô, anh chỉ đơn giản trả lời theo cảm nghĩ của mình: “Chắc vậy, con người sẽ thay đổi theo thời gian, hoặc thay đổi do hoàn cảnh ép buộc.

Tại sao em lại hỏi vậy? Em cảm thấy bản thân em hay anh đã thay đổi à2”

Trần Mộng Dao lắc đầu, cô không có nói ra cảm nghĩ của mình về An Nhã. Dù sao hai người cũng là chị em tốt, ngủ chung một chiếc giường, thuê và sống dưới một mái nhà nên có chút mâu thuẫn cũng là chuyện bình thường, chỉ cần làm lành với nhau là ổn rồi. Vả lại An Nhã cũng không còn người thân nào ở bên, cô ấy chỉ có một thân một mình ở Đề Đô này nên cô phải chiếu có cô ấy, thẳng đến khi cô ấy không cần đến cô nữa.

Khi xe chạy đến cửa lớn của biệt thự Bạch Thủy Loan, khoé mắt của Trần Mộng Dao trông thấy Sa Sa đang đứng ở bên đường, sắc mặt cô liền tệ đi: “Kính Thiếu Khanh, anh nói anh chỉ ngủ qua với người phụ nữ kia một lần và không làm gì khác nữa, vậy tại sao cô ta lại biết anh sống ở đâu? Còn tìm đến tận cửa cơ, anh lừa dối người khác cũng vừa phải thôi chứ!”

Kính Thiếu Khanh có chút phiền não: “Nếu anh có lừa dối em thì chết cả nhà anh, vậy được chưa? Sao anh biết được tại sao cô ta đến đây chứ? Cô ta chỉ đứng trước cửa lớn biệt thự chứ đâu phải cửa nhà của anh. Có thể cô ta không phải tìm anh mà là tìm kim chủ khác thì sao?”

Anh vừa dứt lời thì Sa Sa đã đi đến: “Kính thiếu…”

Kính Thiếu Khanh đen mặt: “Cô tìm tôi?”

Cặp mắt của Sa Sa long lanh như hồ nước mùa thu: “Ừm! Dạo gần đây anh không liên lạc em vậy? Em có chỗ nào làm chưa được đủ tốt ư?”

Trần Mộng Dao giành trả lời: “Cô không có chỗ nào không tốt hết, chỉ là anh ta quen bạn gái thường không quá ba tháng thôi.

Cô và anh ta quen nhau cũng hơn ba tháng rồi phải không?

Anh ta không để ý đến cô thì nghĩa là đá cô rồi. Cô đừng đau lòng, lúc cô qua lại với anh ta chắc cũng biết quy tắc này rồi.

Tôi là người tiếp theo của anh ta và cũng không khá hơn cô bao nhiêu đâu. Tôi cũng sẽ có ngày bị đá thôi, cô và tôi đều lạc quan lên, được không người chị em?”

Sắc mặt của Kính Thiếu Khanh lúc trắng lúc xanh, Trần Mộng Dao có nói gì thì anh cũng không dám cãi lại: “Sa Sa… tại sao cô biết tôi sống ở đây?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sa Sa đã trắng bệch khi nhìn thấy Trần Mộng Dao: “Em… em có được địa chỉ của anh từ người khác… xin lỗi… em đi trước đây!”

Trần Mộng Dao trông thấy Sa Sa vội vã chạy đi, trông mắt còn mang theo lệ quang, trong lòng cô không khỏi nỗi lửa: “Thật là chó thì mãi ăn cứt, cứt ở ngoài thơm như vậy mà anh còn tìm tôi làm gì? Chỉ vì tôi đá anh nên anh không phục thôi sao? Thật sự tôi không tin anh nổi! Anh nhớ lấy lời thề lúc nãy không?

Anh đừng lôi cả người nhà anh vào, một mình anh chịu là đủ rồi. Tôi muốn tránh xa anh một chút, đừng liên lụy đến người vô tội chứ?”

Vừa nói xong cô muốn xuống xe ngay nhưng Kính Thiếu Khanh đã nhanh tay khóa cửa xe lại: “Anh đã nói là anh không có lừa dối em rồi! Em đừng có kích động được không hả? Có gì về nhà hãng nói.”

Trần Mộng Dao không tài nào bình tĩnh được nữa: “Anh cứ cứ lừa em về nhà anh ở, bây giờ tôi nghi ngờ là ngay từ đầu anh đã muốn lừa gạt tôi rồi. Tôi sợ anh không ngủ được nên mới đồng ý qua đây, nhưng anh lại xem tôi là con ngốc sao? Cái cô Sa Sa kia vì sợ anh nên mới bảo là người khác cho địa chỉ đi?

Anh đem cô ta đến đây không chỉ một lần rồi chứ gì? Dù sao ngay từ ban đầu, chúng ta không quen biết cũng đã ngủ chung, nếu đổi lại là người khác thì vẫn vậy thôi. Không phải anh khó ngủ mà là thiếu tình yêu, thiếu người làm ấm giường cho anh.

Không cần nhờ tôi mà bắt kể là ai cũng được! Anh mở cửa ra cho tôi, bây giờ tôi phải về nhài”

Kính Thiếu Khanh bị cô làm ồn đến da đầu tê dại, anh kiên trì lái xe về đến trước cửa nhà mới mở khóa cửa. Trần Mộng Dao vừa bước xuống xe đã chạy đi, anh không nghĩ được gì khác ngoài việc đuổi theo rồi bế ngang cô lên. Sau khi bước vào nhà, anh mới giải thích: “Thật sự anh không có. Em nghe anh giải thích có được không? Những gì cần nói anh đã nói hết với em rồi, không có câu nào là giả dối cả! Sau khi chúng ta chia tay thì chỉ có mỗi cô ta thôi, không còn người khác nữa. Vả lại giữa anh và cô ta không hề xảy ra chuyện gì cả?”

Trần Mộng Dao cố gắng kìm nén lửa giận, ánh mắt lạnh lùng: “Ừ, anh tiếp tục đi. Anh nói, tôi nghe. Miệng lưỡi đàn ông, là quỷ lừa người. Tôi tin anh thì em là heo!”

Anh gấp đến nỗi nắm lấy nhúm tóc vừa mình: “Phải làm sao thì em mới tin anh đây? Trong mắt em thì anh là người khó để tin tưởng đến vậy sao? Có cần anh gọi điện cho Sa Sa đối chất ngay trước mặt em không?”

Cô khoanh tay trước ngực, cười lạnh: “Anh gọi đi, còn gọi là Sa Sa cơ, thân mật thật đấy! Tôi vốn không quan tâm chuyện tư của anh nhưng nếu anh lừa gạt tôi thì liên quan đến tôi rồi. Anh xem tôi là đồ ngóc!”

Anh sắp hóa điên: “Anh không biết họ tên của cô ta, ai cũng gọi là Sa Sa mà. Nếu không thì anh gọi cô ta là gì? Bây giờ anh gọi điện cho cô ta được không?” Anh vừa nói vừa moi điện thoại ra, lướt một hồi mới tìm được số điện thoại của Sa Sa.

Nhưng giây tiếp theo, Trần Mộng Dao liền trừng mắt nhìn anh: “Còn lưu cả số điện thoại của người ta cơ đấy! Chậc chậc…

nói dối cũng không nói cho trót vào.”

Cả người của Kính Thiếu Khanh đều không thoải mái: “Anh…

danh sách liên lạc của anh có rất nhiều người nên anh lười xóa. Chuyện không như em nghĩ đâu, có được không? Anh muốn lưu số điện thoại của cô ta làm gì cơ chứ?”

Cuộc gọi rất nhanh đã được kết nói, không đợi anh lên tiếng thì giọng nói ủy khuất Sa Sa đã truyền tới: “Này… Kính thiếu… xin lỗi, em không nên đến tìm anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui