Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Ở đầu bên kia của điện thoại, Kính Thiếu Khanh trả lời lại: “Ừm, muộn như vậy rồi còn chưa ăn gì. Anh làm cho em cũng không kịp, cho nên trên đường anh đã gọi món cho em. Đồ ăn ngoài đến rồi sao? Ăn xong rồi nhớ đi ngủ sớm nhé.”

Trong lòng cô vô cùng ấm áp, không ngờ anh lại cần thận như vậy: “Cảm ơn anh… vậy em đi ăn trước nhé.”

Cúp điện thoại, cô mới nhớ ra An Nhã vẫn đang nấu mì cho mình, cô vội vàng nói vọng vào bếp: “Tiểu Nhã, cô đừng nấu nữa. Kính Thiếu Khanh đã giúp tôi gọi món đến rồi. Tôi nghĩ một phần khá lớn. Cô đã ăn gì chưa? Có muốn ăn cùng không?”

An Nhã đưa tay tắt lửa, nước sôi cùng nửa gói mì trong nồi cũng dần dần cạn bớt, cô nhẹ giọng nói: “Tôi ăn rồi, cô tự ăn đi.”

Khi đi ngang qua phòng khách, cô không nhìn Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao có chút buồn: “Tiểu Nhã, chúng ta ăn cùng nhé? Tôi không biết Kính Thiếu Khanh đã giúp tôi đặt đồ ăn ngoài, xin lỗi…”

An Nhã quay đầu lại, gượng cười: “Tôi không đói, cô ăn đi.”

Sáng hôm sau, khi Trần Mộng Dao dậy làm bữa sáng, cô phát hiện món mì nấu dở của An Nhã đêm qua đã vò thành một cục trong nồi. Mặc dù cô thường rất tùy tiện, nhưng thỉnh thoảng đầu óc cô cũng rất tinh tế, cô cảm thấy hơi có lỗi với An Nhã, người ta tốt bụng nấu mì cho cô, nhưng cô lại đi ăn đồ ăn ngoài…

Với tinh thần “bồi tội”, cô làm hai bữa sáng thơm phức, sau khi An Nhã ngủ dậy, cô lấy ra cây son mới mua lần trước khi đi mua sắm: “Này, cho cô.”

An Nhã nhận lấy son môi một cách thật tự nhiên, ngữ điệu bình thản: “Cảm on, tôi thích màu này lắm.”

Trong lúc ăn, Trần Mộng Dao hỏi: “Tôi muốn đi mua sắm, cô có muốn đi cùng không? Tôi muốn mua vài bộ quần áo cho con trai của Tiểu Ngôn. Từ sau khi cậu bé chào đời đến giờ tôi vẫn chưa biểu thị gì cả.”

An Nhã theo bản năng từ chối: “Tôi không đi đâu, ở nhà xem phim thì hơn, khó khăn lắm cuối tuần mới được nghỉ ngơi 2 ngày, tôi phải lấy lại tinh thần để ngày mai tiếp tục nỗ lực làm việc. Tôi không giống cô, các tác phẩm thiết kế của cô đều đã lọt vào top 100, tôi thậm chí còn chưa lọt vào được top 100 cơ Áv„m đây.

Trần Mộng Dao liên tục thúc giục An Nhã: “Ai ya, cùng đi đi, cô cũng là dì của thằng bé đó, cùng lựa đi mà.”

An Nhã không thể lay chuyển được, cho nên cô ta chỉ đành đồng ý. Cô ta chỉ không thích cảm giác mua sắm cùng Trần Mộng Dao. Trần Mộng Dao mua đồ từ trước đến nay đều là thuận mắt thì mua. Dù giá có đắt hay không, còn cô ta thì lại phải kiềm chế mọi thứ. Giá cả là ưu tiên hàng đầu. Khoảng cách này khiến cô ta rất khó chịu.

Trần Mộng Dao nói với Kính Thiếu Khanh chuyện cô sẽ đi mua đồ cho cậu bé, Kính Thiếu Khanh bất ngờ muốn đi cùng, nói anh muốn chuẩn bị một món quà cho cậu bé nhân ngày đầy tháng. An Nhã biết được Kính Thiếu Khanh muốn đi cùng, hỏi ngập ngừng: “Cô muốn bảo Tiểu Táp đi cùng không? Anh ấy chắc cũng muốn chuẩn bị quà đầy tháng cho thằng bé nhỉ?”

Trần Mộng Dao đã nhìn ra manh mồi: “Đừng nói là cô có ý định muốn phát triển với Lâm Táp nhé?”

An Nhã xấu hỗ cúi đầu: “Cô đáng ghét…”

Nhìn điệu bộ này, Trần Mộng Dao hiểu ngay: “Được rồi, tôi biết rồi, đây là việc tốt, đừng lo, tôi sẽ có gắng hết sức mai mối cho hai người. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nhà ta ở ven hồ hưởng trước ánh trăng. Tôi sẽ giúp cô gọi anh ấy lại.”

Cả bốn đồng ý gặp nhau tại trung tâm thương mại, An Nhã cõi lòng đầy vui vẻ mà ăn mặc thật đẹp, Lâm Táp là người đến cuối cùng, vả lại… không chỉ một mình anh đến, mà còn dẫn thêm một người phụ nữ.

Người phụ nữ đứng bên cạnh Lâm Táp trông thật xứng với anh, thật quyến rũ, nhưng cũng thật chói mắt… mặt An Nhã như màu đất, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Trần Mộng Dao chưa bao giờ nghe tin Lâm Táp đã có bạn gái, thấy sắc mặt của An Nhã không thích hợp, cô cũng có chút xấu hổ: “Lâm Táp, tình hình của anh gần đây thế nào rồi? Ai đây?

Không giới thiệu một chút sao?”

Lâm Táp thoải mái ôm lấy vai người phụ nữ: “Đây là bạn gái tôi, Lâm Thái Vi, đây cũng là lần đầu tiên tôi đưa cô ấy đến gặp mọi người, chúng tôi đã qua lại được nửa năm, cô ấy vừa về nước chúng tôi liền ở cùng nhau. Dự định là sẽ sống cùng nhau luôn.”

Cách ăn mặc của Lâm Thái Vi không quá lòe loẹt. Cô ấy mặc áo khoác dệt kim dài màu trắng, bên trong là áo phông trắng, quần jean ống bó màu xám nhạt và giày bốt ngắn cũn cỡn.

Dáng người cao của cô ấy cho thấy ưu thê của trang phục này, cô ấy có khí chất không thể chê vào đâu được. Trên mặt trang điểm rất nhẹ, có thể nhìn ra các đường nét trên khuôn mặt rất đẹp, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, mái tóc đen dài thẳng mượt khiến người ta thoạt nhìn cảm thấy kinh ngạc, cô cũng rất lịch sự và khiêm tốn: “Chào mọi người, em vừa mới về nước cách đây vài ngày, em đã muốn gặp mọi người từ lâu rồi. Tối nay cùng ăn cơm nhé? Em làm chủ.”

Trần Mộng Dao thực sự không thể cười nổi, Lâm Thái Vi vừa nhìn liền biết là một tiểu thư có gia cảnh tốt, dáng người có thể so sánh với siêu mẫu, trông cũng xinh đẹp, về mặt khí chất lại càng đè bẹp An Nhã. Như này quả thực không có gì để so sánh, một trận thua hoàn toàn, cho nên hiện tại cảnh tượng rất xấu hỗ, cô rất có gắng để An Nhã bót khó chịu, không đứng với Kính Thiếu Khanh nữa, cô chọn nắm lấy cánh tay cô bạn thân: “Một lát lại xem xét đi… nhỡ đâu đêm nay có việc gì, chuyện này không thể nói chính xác được.”

Lâm Thái Vi đánh giá Trần Mộng Dao và An Nhã một chút, mắt cô ấy hơi chuyển động: “Ò… là như vậy sao, được thôi, nếu không có việc gì thì chúng ta đi ăn tối cùng nhau, nếu có việc gì tạm thời thì chuyển sang ngày khác có được không?”

Trần Mộng Dao kiên trì gật đầu: “Đi mua sắm trước đi, đừng đứng đây nữa.”

Lâm Thái Vi đột nhiên bước đến bên An Nhã, thân mật nắm lấy cánh tay còn lại của An Nhã: “Con gái chúng ta cùng nhau đi đi, để hai người đàn ông họ đi cùng nhau là được. Chị là Tiểu Nhã đúng không? Em thường nghe Tiểu Táp nhắc tới chị, em biết chị đã sống ở nhà anh ấy một thời gian, anh ấy cũng nói chị rất tốt, hôm qua chị còn giúp anh ấy dọn dẹp “chuồng chó” bừa bộn đúng không? Thực sự là làm phiền chị rồi, anh ấy là như vậy, anh ấy ở một mình rất là bừa bộn.”

Hóa ra biệt danh “Tiểu Táp” không phải chỉ có mình cô gọi… An Nhã hơi khó xử mà kéo ra một nụ cười: “Không sao cả, Lâm Táp cũng đã giúp đỡ chị rất nhiều, nếu anh ấy không nhận chị vào thì chị sẽ không có chỗ ở. Trước đây chị không biết hai người đang hẹn hò, nếu chị biết, chị sẽ không sống với anh ấy… đừng nghĩ nhiều…”

Lâm Thái Vi cười hồn nhiên: “Không đâu, sao em lại nghĩ nhiều chứ? Tiếp Táp nhà em tốt bụng lắm, còn cứu cả chú chó con đi lạc bị thương ở ven đường, huống chỉ chị là bạn anh ấy chứ?”

Ngay khi câu này thốt ra, An Nhã thậm chí không thể giả vờ cười nữa, Trần Mộng Dao cũng hồi hộp trong lòng, xem ra Lâm Thái Vi cũng không ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài của cô ta, chẳng có người phụ nữ nào không ngại chuyện người phụ nữ khác giới sống ở nhà bạn trai, sau khi dọn đi còn ngày nào cũng đến dọn dẹp.

Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp đi phía sau ba người phụ nữ, họ đang nói chuyện làm ăn, không để ý đến sóng gió trước mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui