Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Đây là lần đầu tiên Hạ Lam nhúng tay vào chuyện riêng của anh, Kính Thiếu Khanh ngược lại là không có bực bội, chỉ là vô ý thức nghĩ đến hình tượng vững chắc của Trần Mộng Dao trong mắt Hạ Lam: “Cô ấy cả đêm không về bên chỗ con, mẹ nghĩ thế nào? Điều mẹ nói con đều biết, đừng lo lắng. Mẹ còn chưa nói là ai nói cho mẹ biết chuyện này đâu, chắc không phải mẹ cho người đi giám sát đâu nhỉ? Có phải là do suốt ngày nhàn rỗi không chuyện gì làm?”

Hạ Lam có chút nghỉ vấn: “Thật là qua đêm ở chỗ của con? Hai con vẫn có hỉ vọng? Những điều này… Đều là cô gái cùng ở với Dao Dao nói cho mẹ biết, chính là cái người gọi là An Nhã. Tiểu cô nương kia nhìn thành thành thật thật, hẳn là sẽ không nói láo, dù sao cũng là bạn của Dao Dao. Mẹ không tìm người đi thăm dò, mẹ không có rảnh rỗi như vậy!”

An Nhã nói? Kính Thiếu Khanh mơ hồ cảm giác được cái gì không thích hợp, chẳng lẽ đêm qua Trần Mộng Dao đến chỗ anh An Nhã không biết sao? Hay là nói… Trần Mộng Dao ngoại trừ đi chỗ của anh, còn từng có đêm khác không về ngủ. Càng nghĩ anh càng cảm thấy trong lòng khó chịu: “Mẹ, không có chuyện khác con đi trước đây, không phải như người nghĩ, người cũng đừng lo lắng linh tinh.”

Anh vừa đi hai bước, Hạ Lam chợt nhắc nhở: “Bất luận quá khứ phát sinh qua cái gì, con phải tiếp nhận, liền phải triệt để tiếp nhận, đừng để con gái người ta có gánh nặng gì trong lòng, con người ấy mà, làm gì có ai cả đời không gặp phong ba bão táp, gặp phải bắt trắc, không có nghĩa là quãng đời sau đó không xứng được hạnh phúc, mẹ nhìn ra được con đối với nó là thật sự quyết tâm, cho nên mẹ mới để ý như vậy.”

Ý tứ trong lời nói của Hạ Lam, có khả năng là Kính Thiếu Khanh sẽ nghe không hiểu, cảm xúc phức tạp bên trong, không khỏi nhiều thêm một tia cảm động: “Con biết rồi… Mẹ, cảm ơn mẹ đã hiểu. Buổi tối con sẽ trở về ăn cơm, con đi trước đây.”

Trở lại trên xe, anh do dự một lát, gửi cho An Nhã một tin nhắn: “Ngoại trừ bên chỗ tôi, Dao Dao còn qua đêm ở chỗ khác sao?”

Bệnh đa nghỉ là bệnh chung của loài người, ở giai đoạn hiện tại, anh không có cảm giác an toàn.

Trong phòng bệnh của bệnh viện, sau khi An Nhã nhận được tin nhắn, thận trọng nhìn Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn một chút, lập tức nhắn trả lời: “Không có… Anh không nên suy nghĩ nhiều.”

Cô ta tận lực im lặng, lộ ra vẻ trả lời giống như đang che giấu gì đó, cũng lập tức trả lời thế này cũng không chắc chắn.

Chuyện này đối với Kính Thiếu Khanh mà nói, không thể không nghỉ ngờ là thừa nhận, làm sao anh có thể không nghĩ nhiều?

Anh không trả lời lại, chỉ muốn yên tĩnh một chút.

Sau khi An Nhã xác nhận anh không trả lời liền cất điện thoại vào túi, giả bộ như điềm nhiên như không có việc gì, quay lại trước giường bệnh: “Tiểu Ngôn, khí sắc của cô tốt hơn nhiều rồi, mây ngày nữa là có thể xuất viện, thật tốt.”

Ôn Ngôn cười cười: “Đáng tiếc là đứa bé không thể xuất viện với tôi, đến tận bây giờ tôi còn chưa được gặp nó… Huống chồ xuất viện cũng không thể về nhà, Mục Đình Sâm nhát định đưa tôi đến trung tâm Nguyệt Tử, nói cái gì mà phụ nữ trong nguyệt tử đều phải nghỉ ngơi tốt, giống như là anh áy hiểu lắm vậy”.

Câu nói tùy ý, lại bị nghe như khoe khoang, Trần Mộng Dao chậc lưỡi nói: “Ôi, cậu là đang khoe khoang chồng cậu đối xử với cậu rất tốt sao? Chúng mình đều hiểu, con người Mục Đình Sâm nhìn lạnh như băng, kỳ thật khi còn rất cần thận. Anh ta tìm trung tâm nguyệt tử mỗi tháng ít nhất là mười mấy vạn này? Người có tiền, tùy hứng.”

Nghỉ ngơi trong nguyệt tử, từ sáu chữ số trở lên, đây là điều An Nhã không tưởng tượng nỗi, cô ta cũng không thể nào xen vào, loại kia không hợp nhau cảm giác hoàn toàn xa cách lại nổi lên, cô ta chỉ có thể ở một bên cười cười.

Má Lưu thấy thời gian sắp đến rồi, liền nói: “MÁ về trước mang đồ ăn qua cho Ngôn Ngôn, các con nói chuyện với con bé, thuận tiện giúp tôi chăm sóc con bé, má đi một chút rồi về.”

Trần Mộng Dao nhẹ gật đầu: “Má yên tâm, còn có con và Tiểu Nhã ở đây mà.”

Sau khi má Lưu đi, cuộc nói chuyện của mấy khuê mật liền không khiêng dè gì nữa, Trần Mộng Dao sờ ngực Ôn Ngôn một cái: “Như dự liệu! Sinh con cũng có chỗ tốt, hai thứ này đột nhiên dậy thì nha!”

Ôn Ngôn không còn gì để nói: “Cậu không hiểu… đợi sau này cậu sinh con sẽ biết thôi, chỉ là nhìn lớn mà thôi, lúc trướng khó chịu chết được.”

Trần Mộng Dao cười như điên, đem máy bộ quần áo nhỏ xinh mua được ra: “Cậu đừng khiêm tốn mà. Những bộ này đều là mình ước chừng mua cho đứa nhỏ khi đầy tháng, chắc là không sai lệch lắm, biết đứa trẻ là con trai, mình liền mua màu lam nhạt, đáng yêu không? Mình cứ nghĩ quần áo của trẻ con rất rẻ cơ, nhìn rồi mới biết, thật đắt! Đứa bé cần nhiều quần áo để thay, mình liền mua máy bộ đây, Tiểu Nhã cũng mua một bộ, chúng mình cùng chọn ở một nơi đó. Mình không nhiều tiền như cái tên Kính Thiếu Khanh kia, tên kia nói khi đứa nhỏ đầy tháng sẽ tặng một căn biệt thự, mình đỏ mắt nhìn luôn, vừa ra đời đã chiến thắng cuộc đời luôn rồi, cái gì cũng không thiếu.

Nếu bây giờ mình có thể đầu thai, khẳng định hung hăng hướng bụng của cậu mà chui vào! Đúng rồi, Lâm táp yêu đương rồi, lúc dạo phối với cô gái kia, không phải là loại lương thiện, không giống với chúng ta, cảm thấy cư xử không đến „mm nơi.

Ôn Ngôn hơi kinh ngạc: “Yêu đương thật rồi? Số tuổi của anh ấy cũng không nhỏ nữa, nên yêu đương rồi. Câu chuyện thế nào rồi? Lần đầu gặp mặt đã để cho cậu ấn tượng không tốt rồi?”

Trần Mộng Dao khẩy khẩy miệng: “Cô gái kia tên là Lâm Thái Vi, ngoại trừ cái họ giếng như Lâm Táp, những chỗ khác hoàn toàn ngược lại. Đối đãi với ai đều cũng rất tự cho thân thiết, lúc chọn quà đầy tháng cho con cậu, cô ta còn quơ tay múa chân.

Cô ta quơ tay múa chân với Lâm Táp thì không nói, lại còn quơ tay múa chân với Kính Thiếu Khanh. Lần đầu gặp mặt, có quen thân như vậy à? Làm cho mình tức giận nhất là cô ta còn dương dương quái khí với Tiểu Nhã. Trước đó Tiểu Nhã ở chỗ Lâm Táp một thời gian đúng không? Tiểu Nhã nói để cô ta đừng để ý, cậu đoán xem cô ta nói cái gì? Cô ta nói không ngại, Tiểu Nhã là cô ta chính là lương thiện như vậy, chó lang thang ven đường đều cứu, huống chỉ Tiểu Nhã là bạn. Nếu không phải do nễ mặt của Lâm Táp mình liền khiến cô ta khó coi ngay tại chỗ. Toàn bộ quá trình cô ta đều cười ngốc như rất trong trắng ngây thơ vậy, người vật vô hại, mình cũng không tiện ra tay.”

Một bên An Nhã có chút khó xử, chuyện kia bản thân cô ta đã cảm tháy rất khó xử, Trần Mộng Dao còn không để ý cảm nhận của cô ta lấy ra nói.

Ôn Ngôn nhìn ra An Nhã xấu hổ, chuyển hướng chủ đề: “Không sao, không hợp thì về sau ít tiếp xúc là được rồi, dù sao cũng là bạn gái của Lâm Táp, không nên nháo quá khó coi.

Bình thường công việc của các cậu cũng rất bận, cuối tuần mình xuất viện, các cậu cũng không cần đến thăm mình đâu, qua tháng nguyệt tử, mình mời các cậu ăn cơm.”

An Nhã hít sâu một hơi, chuyển sang chuyện khác cười cười: “Được, để Mộng Dao ở đây cùng cô đi, tôi đi trước, tối hôm qua ngủ không ngon, giờ về ngủ bù.”

Ôn Ngôn nhẹ gật đầu: “Đi đi, đi đường cẩn thận.”

Chờ An Nhã rời đi, Ôn Ngôn nới với Trần Mộng Dao: “Lúc cậu nói chuyện nên chú ý sắc mặt của người khác một chút, lúc nãy Tiểu Nhã không vui lắm.”

Phản ứng đầu tiên của Trần Mộng Dao là: “Có sao? Chúng mình không phải là bạn tốt sao? Chỉ có ba người chúng ta, có chuyện gì không thể nói? Mình nói ra cũng là muốn cậu hiểu cái người Lâm Thái Vi kia thế nào, không phải là nói giúp Tiểu Nhã sao? Sao cô ấy lại không vui? Đổi lại là cậu với mình, chúng mình nói chuyện như thế cũng không có chỗ nào không tốt mà…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui