Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Rốt cuộc Trần Mộng Dao cũng mỉm cười thoải mái: “Mình nghĩ… nếu lúc trước bụng mình cố gắng hơn khi mang thai con của mình và Kính Thiếu Khanh, không mắt bao lâu, có lẽ con của hai đứa bọn mình đã ra đời… mình quá khốn nạn, không chỉ tra tắn bản thân mà còn kéo lấy anh ấy, không biết sau buỏi tối qua, anh ấy có ghét mình hay không. Mình sẽ đợi, đêm nay mình sẽ chuẩn bị thật tốt, sáng mai mình phải tìm anh ấy, xin nghỉ một ngày. À đúng rồi, còn một tin tốt nữa, mình cảm thấy sắp song hỉ lâm môn rồi, được cậu an ủi khuyên răn như thé, mình cảm thấy rốt cuộc ông trời cũng đã để ý đến mình.”

Ôn Ngôn rất vui vẻ: “Cậu nghĩ thông suốt là tốt rồi, còn tin tốt gì?”

Trần Mộng Dao lấy một quyển tạp chí trang phục thời thượng trong túi xách ra: “Mình vào top 10, mặc dù là thứ mười, không lên bìa tạp chí như người hạng nhất, nhưng với mình mà nói, là sự công nhận trong đời, đời mình có ý nghĩa!”

Chuyện này đúng là ngoài dự đoán, Ôn Ngôn rất giật mình: “Thật sự vào được top 10? Nhưng không phải cậu bị Giản Mặc sao chép tác phẩm à? Tuyệt vời quá rồi Dao Dao! Có thành tựu này, sau này sẽ có nhiều công ty lớn muốn đào tạo cậu trong tương lai. Bất kể là cậu đi ăn máng nào, tiền lương cũng cao gấp bội. Dĩ nhiên không phải mình xúi cậu nghỉ việc ở chỗ Lâm Táp, chỉ cảm thấy cánh cửa sự nghiệp của cậu đang mở rộng.

Cậu rất vĩ đại, ngày mai cậu phải tìm Kính Thiếu Khanh, sau đó thu hoạch cả sự nghiệp lẫn tình yêu!”

Sau khi đi ra khỏi quán cà phê, Ôn Ngôn về Mục trạch ngay, mặc dù trong lòng cô vẫn còn lo lắng Mục Đình Sâm không chăm sóc tốt cho Tiểu Đoàn Tử, nhưng vào lúc này, cô không thể mềm lòng, phải chiến đầu với “thế lực tà ác” Mục Đình Sâm này, không thể để anh cảm thấy mình sinh con xong thì làm bình sữa di động ở nhà, không đúng chút nào.

Vốn là Mục Đình Sâm nói với má Lưu về nhà muộn, ai ngờ đúng sáu giờ anh lại bước vào cửa nhà, trước ngực đeo Tiểu Đoàn Tử bằng cái địu em bé, không khác gì gấu túi mẹ địu gấu túi con vậy, quan trọng nhất là vẻ mặt của Mục Đình Sâm đen một cách hãi hùng.

Ôn Ngôn vừa tắm xong, vừa thoa kem dưỡng da quanh ngực vừa ra vẻ không có chuyện gì mà hỏi: “Sao vậy? Tiêu Đoàn Tử ngoan không? Không phải tối nay anh mới về à? Vậy về nhà sớm thế?”

Mục Đình Sâm thả Tiểu Đoàn Tử xuống: “Em có ý chứ gì, em ném nó cho anh, anh không làm được gì cả! Một đứa bé có chút xíu như thế này, ăn no rồi không ngủ, không cần người ôm, còn chỉ cần anh ôm, anh ôm rồi anh làm được gì? Hai người đến đòi nợ anh đúng không?”

Trong lòng Ôn Ngôn vui sướng khi người gặp họa, nhưng không biểu hiện ra ngoài, ôm lấy Tiểu Đoàn Tử: “Con làm khổ bố à? Thật là, bố có bao giờ giữ con một mình đâu, làm gì biết giữ con vất vả bao nhiêu, ngày nào mẹ cũng phải làm như thế…”

Mục Đình Sâm tức giận đến mức đi thẳng lên lầu, lúc này Ôn Ngôn mới nói ra suy nghĩ chân thật: “Con ngoan, làm hay lắm!

Chúng ta phải đối kháng với thế lực đen tối tà ác như vậy đấy!”

Lúc ăn cơm, mặt của Mục Đình Sâm vẫn đen thui, Ôn Ngôn gắng sức bĩu môi: “Sao vậy? Làm chậm chuyện làm ăn mấy trăm triệu của anh à? Chậm thì sao? Không phải anh kiếm tiền để em và con xài hả? Ai bảo anh đùa em?”

Mục Đình Sâm nhìn cô, hơi nheo mắt lại; “Không có, lát nữa ăn cơm xong, chúng ta quay về phòng, nói chuyện cho rõ ràng…”

Cô cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, nhưng nghĩ lại thì hôm nay hẳn là không làm trò đùa, dù gì anh cũng không phải là thằng nhóc vừa lên hai mươi tuổi, làm sao tinh lực tràn đầy như thế được?

Ăn cơm xong, dỗ Tiêu Đoàn Tử ngủ, hai người quay về phòng.

Trong mắt Ôn Ngôn, hai người sẽ thương lượng chuyện cô muốn đi làm, nhưng người nào đó bỗng cởi quần áo, cô giật mình: “Anh làm gì đó?”

Mục Đình Sâm ép cô vào góc tường, nắm cằm cô lên, nhìn chằm chằm cô với đôi mắt sâu thẳm: “Em nói xem anh muốn làm gì? Anh phát hiện gần đây em rất hư, dám chơi anh như vậy, không trừng phạt em một tí, ngày mai em sẽ ngồi lên đầu anh. Muốn đi ra ngoài làm việc phải không? Em nghĩ kỹ trước đã, phải trong tình huống không ảnh hưởng đến anh và Tiểu Đoàn Tử, đây là cuộc sống cơ bản bình thường nhất, nếu em làm được thì anh để em đi.”

Trong lồng ngực Ôn Ngôn như có con nai đang chạy lung tung, ánh mắt của cô trượt từ khuôn mặt tuần tú đến cỗ họng, xương quai xanh, lồng ngực rắn chắc của anh, lòng thiếu nữ của cô bắt đầu nhộn nhạo…

Cô cũng không hiểu tại sao sinh con ra rồi, lúc đối mặt anh vẫn đỏ mặt, tim đập thình thịch. Có lẽ là do trước đó hai người vẫn chưa thân mật theo đúng nghĩa, thân mật theo kiểu trái tim liền kề gắn bó. Từ lúc kết hôn đến giờ, số lần sống chung trong cuộc sống vợ chồng của bọn họ vẫn là ẩn só, vậy liệu điều này có giữ được sự tươi mới không?

Khi nụ hôn nóng bỏng của anh chạm vào, đầu quả tim cô run lên, không kìm lòng được nhón chân ôm cổ anh. Khi hai người nằm xuống giường, cô hỏi một câu rất thiếu đánh: “Hôm nay anh còn được không?”

Cơ thể anh cứng đờ, vẻ mặt như bị nội thương: “Ôn Ngôn…”

Cô bị anh làm cho choáng váng, không hiểu sao lại sởn tóc gáy: “Sao thế? Không được à? Anh mệt cả ngày rồi, em hiểu được, thôi quên đi…”

Anh bình tĩnh nói: “Em chờ đó, đêm nay em mà không khóc, thì anh viết chữ “Mục” ngược lại!”

Khoảng một giò sáng, Trần Mộng Dao bừng tỉnh từ cơn ác mộng, cảm giác không chân thật trong lòng vẫn chưa tan đi, cô ôm ngực ngồi trên giường một lúc lâu, làm sao cũng không ngủ được, thậm chí cô còn nhớ rõ mình nằm mơ thấy cái gì.

Ly cà phê đắng ban chiều như vẫn chưa biến mắt khỏi miệng, cô không ăn cơm tối, đã ngủ đến bây giờ. Thấy đói bụng, cô xuống giường đến tủ lạnh tìm đồ ăn, lúc quay lại phòng khách mới biết ở tủ cạnh cửa không có giày của An Nhã, nói cách khác, tối nay An Nhã không về nhà?

Cô đẩy cửa phòng An Nhã ra xác nhận lại, đúng là không về nhà, một cô gái ngoan như An Nhã lại không về nhà cả đêm lần đầu, đâu nghe nói là có bạn trai? Cô hơi lo lắng, gọi điện thoại cho An Nhã, không ngờ lại là trạng thái tắt máy.

Cô nghĩ đến cảm giác không chân thật trong lòng trước đó, nỗi sợ bắt đầu chiếm lấy mỗi một lỗ chân lông trên người, không phải An Nhã gặp chuyện gì rồi chứ? Một cô gái, sẽ gặp phải chuyện gì? Cô không muốn những gì mình gặp phải sẽ tái hiện trên người Qan Nhã, cô muốn gọi điện thoại cầu xin giúp đỡ, nhưng không biết gọi cho ai, đã muộn thế này rồi, chắc chắn Ôn Ngôn đã ngủ, còn phải chăm sóc em bé, không thẻ tìm Ôn Ngôn được. Cô do dự hai giây, bèn gọi cho Kính Thiếu khanh.

Vốn là cô định sáng mai mới đi tìm Kính Thiếu Khanh, nhưng bây giờ là tình huống khẩn cấp, hết cách rồi. Kỳ quái là điện thoại của Kính Thiếu Khanh cũng là tắt máy, cô gấp gáp không khác gì kiến bò trên chảo bóng, bèn lái xe đến khu biệt thự Bạch Thủy Loan tìm Kính Thiếu Khanh. Cô có chìa khóa nhà anh, dù anh ấy có tức giận, đụng phải chuyện này cũng nên giúp đỡ chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui