Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

An Nhã đóng cửa lại, cẩn thận nói ra những gì mà bản thân phải trải qua: “Lúc còn nhỏ, lúc đó em khoảng bốn tuổi… Có một ngày, có người nói ba em giết người. Từ đó về sau em không gặp lại ba nữa, mẹ em cũng rời khỏi nhà, chỉ còn lại em và ông nội sống nương tựa vào nhau. Người xung quanh chỉ cần trông thấy em, đều sẽ nói em là con gái tội phạm giết người, không muốn để con mình chơi cùng với em, từ nhỏ em đã phải chịu không ít đánh đập. Ông nội sợ em sống trong hoàn cảnh như thế không thể yên ổn mà trưởng thành, cắn răng cắn lợi mang hết tiền bạc để đưa em đến một thành phố nhỏ, thuê nhà định cư.

Khi đó, em mới tám tuổi, nhưng bị bóng ma tâm lí là con gái của tội phạm giết người, một mực vung hát không được, em cố gắng làm người tốt, nghe lời ông nội, đối với tất cả mọi người đều mỉm cười, đối tốt với tất cả mọi người, ông nội nói, cho dù cuộc đời của em có mệnh hỏng bét thế nào, người thích cười, vận khí cũng sẽ không quá kém, ông trời sẽ chăm sóc em… em không sợ khổ không sợ mệt mỏi, cùng ông nội vượt qua đường lớn, từng khổ công, em hi vọng dường nào có thể tránh vũng bùn ban đầu ra…”

Nghe đến đó, Kính Thiếu Khanh nhịn không được lên tiếng đánh gãy lời cô ta: “Cô bảo tôi ngồi xuống là để nghe quá khứ của cô? Tôi không có hứng thú. Người như cô, không đáng để người khác thương hại và đồng cảm, những chuyện mà cô gặp phải kia, không nên trút hét vào đầu chúng tôi.”

An Nhã hít sâu một hơi, cười khổ hỏi: “Em biết hiện tại anh sẽ không tiếp nhận em, càng không tiếp nhận đứa bé, em nhận thua. Nếu như tắt cả có thể quay ngược lại, anh có thể đối xử với em giống như trước? Xem như là em làm sai một lần… em vốn tưởng rằng thứ mình muốn chính là tiền, là địa vị, bây giờ mới biết, lúc anh và Trần Mộng Dao cùng lúc xuất hiện trong thế giới của em, anh mới là vì sao sáng nhát. Thật xin lỗi, em không nên thích anh. Không nên chà đạp những đối đãi tốt mà mọi người đối với mình, em sợ cô đơn một mình, em hối hận TÔI”

Kính Thiếu Khanh có chút hoài nghi, tất cả có thể quay ngược lại? Như thế nào mới có thể quay ngược lại? Trừ phi đứa bé này căn bản không phải của anh, một đêm kia cái gì cũng không có xảy ra, mà cũng không phải không có khả năng quay lại. Một đêm kia anh hoàn toàn say, hoàn toàn không có bắt kỳ cái gì ký ức gì, theo lý thuyết dưới tình huống như vậy, anh sẽ không có khả năng xảy ra chuyện gì với An Nhã, nhưng vết máu trên giường là do cái gì? Đây mới là nguyên nhân khiến anh không thể yên lòng.

Trầm ngâm một lát, anh hỏi: “Cô nói thật, đêm hôm đó, rốt cuộc chúng ta có xảy ra cái gì không? Đứa bé trong bụng của cô, cuối cùng có phải con tôi không?”

Ngay lúc An Nhã mở miệng định nói chuyện thì lại có chuyen điện thoại reo lên, vừa nhìn tên, mặt cô taliền biến sắc: “Cái kia… tôi đi nghe điện thoại đã.” Nói xong, cô ta vội vàng đi vào phòng ngủ, còn khoá trái cửa phòng khóa lại.

Trong điện thoại truyền đến một giọng nam lạnh lếo: “Kính thiếu khanh ở chỗ của cô? Các người trò chuyện cái gì? Không phải cô đang muốn đổi ý chứ?”

Cô ta do dự: “Tôi… tôi cảm thấy mình làm quá đáng rồi, tôi muốn có cuộc sống của người giàu, nhưng tôi chưa đạt được đã mắt đi tất cả, tôi đã mắt đi cả hai người bạn thân, còn khiến cho người mình thích không muốn liếc mình lấy một cái, Kính Thiếu Khanh sẽ không tiếp nhận tôi, tiếp tục như vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì. Tôi nên là nhìn rõ hiện thực, thẳng thắn nói đêm hôm đó chẳng xảy ra chuyện gì, đứa bé này cũng không phải của Kính Thiếu Khanh…”

Người ở đầu dây bên kia hừ lạnh một tiếng: “Người ý chí không kiên quyết, mãi mãi cũng không chiếm được thứ mình muốn, là đang nói cô đấy. Vì đến bước này cô đã bỏ ra nhiều như vậy, đã không thể quay đầu lại được, coi như bây giờ cô làm sáng tỏ hết thảy, thì phải làm thế nào đây? Cô cho rằng Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao sẽ tiếp tục xem cô như bạn bè? Nằm mơ đi, trong mắt họ, cô chỉ là một con vịt xấu xí, vĩnh viễn không có khả năng ở cùng một chỗ với họ. Bây giờ chuyện cô cần làm là dưỡng thai, sinh đứa bé ra cho tốt, tôi sẽ gửi khoản khí hao tổn cho cô sau.”

Không chờ cô ta nói tiếp, bên kia tiền dập máy. Cô ta cằm di động do dự không quyết, đến cùng thì có nên thẳng thắn hay không? Thẳng thắn rồi Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn sẽ một lần nữa tiếp nhận cô ta không? Kính Thiếu Khanh sẽ đối xử tốt với cô ta như bạn bè như lúc trước?

Đến khi cô ta từ trong phòng nghỉ bước ra ngoài, Kính Thiếu Khanh đã rời đi rồi. Cô ta ngồi liệt ở trên ghé sa lon giống như con rối đứt dây, sau một lúc lâu, cô gửi cho người đàn ông vừa rồi một tin nhắn: “Tôi muốn gặp anh.”

Ba giờ chiều, người đàn ông đúng giờ xuất hiện ở trong nhà cô ta, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú, mặc dù không giống kiểu như Kính Thiếu Khanh nhưng cùng đủ khiến người khác vừa nhìn liền lọt bẫy, cũng đầy đủ làm người khác chú ý.

An Nhã cũng mới chỉ gặp người này vài lần, ba lần trong đó là vì chuyện mang thai, lần khác, là cùng Trần Mộng Dao ăn cơm với Diệp Quân Tước, không sai, người đàn ông này, là A Trạch.

Dù sao cũng là bố của đứa con trong bụng, nhưng còn chưa phải thân thiết gì, cô có chút xấu hỗ: “Cái kia… Tôi có thể bỏ đứa bé này và nói thật với Kính Thiếu Khanh không? Tôi không muốn tiếp tục thế này, anh ấy sẽ không tiếp nhận tôi, tôi đã tuyệt vọng rồi.”

Sắc mặt A Trạch không thay đổi nhìn cô ta: “Nếu cô đã nghĩ như vậy, tôi cũng sẽ không bắt buộc cô, nhưng cô phải suy nghĩ kỹ, hậu quả cô có thể gánh chịu hay không? Rõ ràng ngay từ đầu đã nói rõ, cả hai cùng có lợi, bây giờ cô đổi ý, tôi rất khó làm. Cô cũng không đạt được bát kì bồi thường gì.”

An Nhã khẳng định nhẹ gật đầu: “Tôi không cần bất kì bồi thường gì, hậu quả tôi tự mình gánh chịu. Diệp Quân Tước muốn lấy được Trần Mộng Dao không khó, nhưng tôi không có khả năng có được Kính Thiếu Khanh, mãi mãi cũng không có khả năng, tôi không muốn làm người mà đến bản thân cũng ghét.”

A Trạch hơi nhíu lông mày lên: “Cô đã nghĩ kỹ chưa, vậy cứ như vậy đi.”

Nói xong, anh ta đưa điện thoại di động lấy ra gọi cho Diệp Quân Tước với vẻ quyến luyến, nói tiếp: “Cô điên rồi sao? Cô biết cô làm như thế này sẽ chết không? Tôi còn chưa gặp qua loại người nào ngu ngốc như cô, loại chuyện này chỉ có thể ngay từ đầu không làm, hoặc là phải làm đến cùng.”

An Nhã không biết anh ta đang nói cái gì: “Sao… sao rồi? Vì sao tôi lại chết? Tôi chỉ là không muốn tiếp tục sai lầm nữa, tôi cũng sẽ không nói ra chuyện của mọi người.”

A Trạch dừng một chút, nói: “Cô cho rằng Diệp Quân Tước sẽ tin tưởng cô giữ bí mật cho anh ta? Cô không hiểu rõ anh ta, vì trừ hậu hoạn mãi mãi, anh ta sẽ khiến cho cô mãi mãingậm miệng. Tôi là bố của đứa trẻ, anh ta sẽ không để cho để tôi giải quyết cô, còn lại cô tự lo đi, tôi chỉ có thể làm đến đây.”

Nói xong, A Trạch đứng dậy rời đi, không quay đầu lại lấy một lần.

An Nhã bị hù dọa, sắc mặt trắng bệch, trán cũng toát ra dày đặc mồ hôi. Lúc trước Diệp Quân Tước tìm tới cô ta, nói muốn cô giúp anh ta có được Trần Mộng Dao, anh ta biết cô ta thích Kính Thiếu Khanh. Anh ta chỉ cần cuối cùng Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh không thể ở bên nhau, tăng thêm một phen giật dây, đưa những khúc mắc của cô ta phóng đại vô hạn, cô ta mới nhất thời xúc động và đáp ứng….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui