Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Ôn Ngôn muốn đoạt lại dây chuyền, làm gì cũng bị tay nhỏ bé của Tiểu Đoàn Tử kìm lại, làm sao cũng không gỡ ra được, cô cũng không dám dùng quá sức, chỉ có thể cho thằng bé: “Thôi bỏ đi, cướp không được, chờ thằng bé chơi chán đi. Đúng rồi…

cái đó… Khương Nghiên Nghiên thế nào rồi?”

Cô không muốn nhắc tới Khương Nghiên Nghiên, đơn thuần chỉ tìm đề tài trò chuyện, nếu không cũng không thể giương mắt nhìn với Trần Hàm chứ?

Trần Hàm không ngờ cô sẽ chủ động nhắc tới Khương Nghiên Nghiên, ngơ ngác mới lên tiếng: “Ở nước ngoài đọc sách, bây giờ đàng hoàng, mẹ cũng bớt lo nhiều. Mẹ tìm gia đình ở trọ cho con bé, thường liên lạc với bên kia, tình trạng con bé mẹ đều biết, chỉ cần con bé đọc sách thật tốt, đừng lãng phí bản thân nữa, mẹ cũng không thể không nhận đứa con gái này.

Đương nhiên, mẹ sẽ không để con bé quấy rầy con và Đình Sâm nữa, mẹ không có cách cắt đứt quan hệ với con bé, con thì có thể.”

Ôn Ngôn bắt ngờ phát hiện, ở phương diện khác bản thân và Trần Hàm rất giống nhau, ví như rất dễ dàng là có thể thấy rõ một vài thứ, hơn nữa quả quyết làm ra quyết định chính xác: “Được, đời này của con cũng sẽ không có bắt kì giao tiếp nào với cô ta, đây là nhân từ sau cùng con đối với cô ta, những thứ trong quá khứ của cô ta, khiến cho con hận không giết được cô ta. Con không coi trọng quan hệ máu mủ như vậy, nhất là người cùng mẹ khác bồ như cô ta.”

Trần Hàm chọt cười: “Điểm này, con và bố con hoàn toàn ngược nhau, với mẹ, lại giống nhau như vậy. Bồ con là người ấm áp, không nên gặp phải người phụ nữ máu lạnh như mẹ.

Cả đời người, không thể làm lại, điểm này thật đáng tiếc, coi như gắng gượng đem bản thân dày vò thành một cái xác không hồn, vô ích, cũng không có chỗ hồi hận.”

“Mẹ hối hận, chỉ là không quay lại được mà thôi.” Ôn Ngôn nhìn Trần Hàm thản nhiên nói.

“Đúng, không quay lại được.” Đáy mắt Trần Hàm toát ra vẻ hiu quạnh.

Hai mẹ con gặp mặt, trò chuyện một chút liền trơ nên nhạt nhẽo, dần dần, cũng đã quen rồi. Một lát sau, Trần Hàm nói: “Mẹ phải đi rồi, nếu như không cảm thấy phiền, lần sau mẹ thuận đường sẽ lại tới thăm thằng bé nữa.”

Ôn Ngôn nhận lấy Tiểu Đoàn Tử: “Đừng nói thuận đường cái gì, muốn tới đây cứ tới, trước khi đến gọi điện cho con, con sợ có lúc con không ở nhà. Mặc dù con không coi trọng quan hệ máu mủ như vậy, cõi đời này, cũng chỉ có mẹ là người thân máu mủ với con và Tiểu Đoàn Tử, không có gì không thể buông xuống. Bà nội con ban đầu đối với mẹ như vậy, không phải mẹ cũng buông xuống sao?”

Trần Hàm thư thái cười một tiếng: “Được.”

Chờ sau khi Trần Hàm đi Ôn Ngôn mới phát hiện trong tay Tiểu Đoàn Tử còn cầm dây chuyền của Trần Hàm, cô bất đắc dĩ nhéo lỗ mũi Tiêu Đoàn Tử một cái: “Con nha, nhỏ như vậy cũng biết tham tiền, sợi dây chuyền này tốt như vậy, cứ như vậy bị con giựt đứt. Lần sau chúng ta chọn cái tốt hơn cho bà ngoại con, hỏi ba con đòi tiền, cái này gọi là “con nợ thì bố trả”.”

Tập đoàn cao ốc Mục thị, trong phòng họp, mí mắt Mục Đình Sâm đột nhiên nháy hai cái, anh nhíu mày, xung quanh quản lý cấp cao cũng không dám thở mạnh, anh cau mày chính xác là chuyện không tốt…

Thấy không khí đột nhiên yên tĩnh lại, ngón tay thon dài của Mục Đình Sâm gõ xuống bàn một cái nói: “Các người tiếp tục thảo luận, dừng lại làm gì? Lần trước mảnh đất đó không nắm đến tay, có phương án giải quyết tốt hay không?”

Trong lúc nhất thời không ai dám lên tiếng, anh có chút phiền não thoáng ngửa về sau tựa lưng vào ghé ngồi, kéo cà vạt: “Có lời thì nói, không lời thì tan họp, trong đầu không có ý tưởng thì thì đừng lãng phí thời gian.”

Một hậu bối trẻ tuổi yếu ớt nói: “Nếu không lại tìm một mảnh không kém nhiều với mảnh đất kia về mọi mặt? Cái này mặc dù có chút khó khăn, nhưng có thể thử một chút.”

Môi Mục Đình Sâm hơi cong lên, đáy mắt lại không cười, điển hình ngoài cười nhưng trong không cười: “Chẳng lẽ anh… là muốn tôi tự mình đi tìm sao? Ừ? Phương pháp đơn giản như vậy có đầu óc cũng sẽ nghĩ ra được, tôi ở chỗ này hỏi các người, là muốn nhìn thấy kết quả, thấy tiến trình, anh lại đang hỏi ý tôi sao? Điều cơ bản này mà sức phán đoán cũng không có sao? Tốt, rất tốt. Hiện tại tôi bắt đầu hoài nghỉ công ty này của tôi còn có thể vận hành bao lâu nữa.”

Hậu bối trẻ tuổi vội vàng thu thập xong văn kiện của mình bỏ chạy: “Tôi đi ngay! Lần sau nhất định khiến ngài hài lòng!”

Mục Đình Sâm xoa xoa ấn đường: “Các người có phương án tự nhận là tốt mà có thể đi làm? Nói không chừng tôi sẽ đồng ý đâu? Không phải cái gì cũng trải qua sự cho phép của tôi, nếu không đầu óc các người dùng để làm gì? Tôi muốn nghe được là “tôi tìm được một mảnh không kém nhiều mảnh đất kia, có muốn mua lại thay thế đất xây dựng trước hay không”, mà không phải là hỏi tôi đi tìm hay không, hiểu không? Tan họp!”

Nhà trọ.

An Nhã cần thận giúp thay thuốc cho vết thương trên người A Trạch, bởi vì quyết định của Diệp Quân Tước trước kia, cô và A Trạch trói chung một chỗ, cô ta sợ lại xảy chuyện, liền năn nỉ Diệp Quân Tước đồng ý để cho A Trạch tới chỗ cô ta dưỡng thương.

Rất nhiều chuyện cô ta không hiểu, cô ta chỉ biết là A Trạch vì cứu cô ta mới thành như vậy: “Tại sao anh phải giúp tôi? Anh biết rõ bản thân sẽ như vậy, tại sao còn…”

A Trạch nhịn đau đau nằm ở trên giường sắc mặt ảm đạm: “Chưa tính là giúp cô, dù sao bắt luận như thế nào Diệp Quân Tước cũng sẽ không buông cho tôi, cậu ta muốn là tôi đồng ý làm việc giúp cậu ta, tôi là người của ông cụ Diệp, ông cụ phòng bị rất chắc, bảo tôi trông coi Diệp Quân Tước. Chuyện của Diệp gia rất phức tạp, nói cô cũng sẽ không hiểu, không cần thận thì sẽ mắt mạng, tôi sớm đã quen.”

An Nhã hỏi dò: “Vậy… anh bây giò thật sự đồng ý giúp Diệp Quân Tước làm việc sao? Ông cụ Diệp sẽ bỏ qua cho anh?”

A Trạch trầm mặc chốc lát: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ông cụ bệnh nặng mấy năm, không còn nhiều thời gian sống nữa.”

Câu trả lời lộ vẻ ôn hòa, An Nhã cũng không dám hỏi kỹ hơn, cô ta đã sớm hồi hận vướng vào vũng bùn này, nếu không phải cô ta ham mê lợi ích, cũng sẽ không cuốn vào, bây giờ cô ta chỉ có thể bị Diệp Quân Tước định đoạt, vợ chồng bề ngoài với A Trạch, như vậy cô ta có thể ở dưới mắt Diệp Quân Tước, không tạo thành uy hiếp đối với anh ta, như vậy cô ta mới có thể sống.

A Trạch đột nhiên hỏi: “Cô thật sự muốn sinh đứa bé này ra?

Như vậy cô liền không có đường lui, dù cho có một ngày tôi có thể cho cô tự do, nhiều hơn một đứa trẻ, tóm lại…”

An Nhã cười khổ nói: “Coi như là báo ứng đi, coi như tôi muốn phá, Diệp Quân Tước cũng sẽ không đồng ý, đứa trẻ không có, tôi phỏng đoán cũng theo cùng. Không quan hệ, không thể nói là tự do hay không, đều là do tôi làm, tôi không thể liên lụy anh nữa, nếu như tôi chết, anh liền toi công bị đánh trận này, tôi phải sống khỏe mạnh.”

A Trạch chậm rãi thở phào một cái, có thể thoáng hóa giải một chút đau đớn: “Thật ra thì ban đầu cậu ta muốn tôi khiến cô mang thai, tôi cũng biết cậu ta muốn làm cái gì, coi như tôi để mặc cô chết đi, cậu ta cũng sẽ vẫn tìm cơ hội khác để nhằm vào tôi, tôi không thể để cho lương tâm mình bị làm khó dễ, chuyện sớm hay muộn, thuận theo cậu ta sớm một chút cũng tốt. Cô yên tâm, tôi đồng ý với cô, chúng ta chỉ là vợ chồng bề ngoài, một ngày nào đó, tôi sẽ trả lại tự do cho cô.”

Động tác thoa thuốc của An Nhã hơi cứng đờ, ngay sau đó cười nói: “Được, tôi chờ ngày hôm đó. Chờ anh khỏi hẳn, tôi lại tìm nhà khác dọn ra ngoài lần nữa, nhà cho thuê rẻ một chút, sau đó sẽ tìm một công việc, tôi sắp không chỉ nuôi sống bản thân nữa, phải lên kế hoạch sinh con.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui