Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

A Trạch lắc đầu: “Đừng làm ầm ï nữa, ở đây đã tốt lắm rồi, có hai phòng ngủ, cũng tiện để thỉnh thoảng tôi đến đây ở. Cũng không cần đi làm, tôi nuôi cô nổi mà, sau khi sinh đứa bé xong rồi nói, mặc dù chúng ta không có tương lai nhưng đứa con này là của tôi, cô không cần lo lắng nhiều như vậy, cứ làm theo lời tôi nói là được. Ngoại trừ không thể ở bên cạnh nhau, những cái khác cũng giống như vợ chồng bình thường.”

Trong lòng An Nhã như có chỗ nào đó đột nhiên sụp đổ, lần đầu tiên cô ta nhìn thẳng vào A Trạch, đột nhiên chấp niệm với Kính Thiếu Khanh không còn mãnh liệt như trước nữa. Trong một khoảnh khắc nào đó, cô ta hy vọng quan hệ giữa mình và A Trạch là hai bên tự nguyện, là thật, cô ta nằm mơ cũng muốn có một gia đình đầy đủ, đáng tiếc tất cả những thứ này chỉ là bọt biển.

Cảm giác áp lực khó chịu khiến cô ta không thở nỗi: “Vậy… sắp hết băng gạc rồi, tôi đi xuống tiệm thuốc dưới lầu mua, còn vài thứ thuốc khác nữa, vết thương của anh không thể lành trong thời gian ngắn được”, nói xong, cô ta vội vàng bỏ đi, đi xuống dưới lầu mới thở phào một hơi.

Khi cô ta đến tiệm thuốc mua đồ, gặp được một bóng người quen thuộc, cô ta hơi sững sờ rồi quay người định chạy, lại bị gọi về: “Cô mua băng gạc làm gì? Bị thương à?”

Cô ta dừng bước, giả vờ như không có việc gì mà nhìn Lâm Táp: “Không phải, cần dùng thôi, anh đến mua gì thế?”

Lâm Táp giơ tay, đi đến chỗ quầy trả tiền một cách ung dung tự nhiên: “Ngón tay tôi bị dao trang trí cắt phải, mua băng keo cá nhân.”

An Nhã biết chuyện này đến đây là hết, Lâm Táp còn chào hỏi cô ta vì quan tâm đã là kết quả tốt nhất, cô ta không nên cầu mong sâu xa càng nhiều. Huống hò… nếu chuyện A Trạch ở chỗ của cô ta bị Lâm Táp biết, có một số việc rất khó giấu được.

Còn một lý do khiến cô ta muốn dọn đi nữa là vì nhà trọ gần công ty của Lâm Táp quá, cô ta sợ bị anh phát hiện ra chuyện gì, nhưng A Trạch không cho cô ta dọn, cô ta chỉ đành bỏ qua.

Chờ Lâm Táp đi rồi, cô ta mới trả tiền cho đồ dùng, những số thuốc này tổng cộng hơn hai trăm, đột nhiên cô ta phát hiện mình chỉ có chút tiền này, vừa đủ tiền trả…

Về đến nhà, cô ta trông thấy A Trạch ngồi dậy từ giường, đã thay quần áo và có vẻ đang định đi ra ngoài. Cô ta hoảng sợ: “Anh làm gì vậy? Sao anh lại đứng lên?”

A Trạch vừa sửa vạt áo lại vừa nói: “Không sao cả, cũng không phải lần đầu tiên tôi bị thương như thế này, tôi không yếu ớt như thế đâu. Bên phía Diệp Quân Tước có việc, tôi phải đi trước.” Nói xong, anh ta lấy thẻ ngân hàng đưa cho cô ta: “Ò, sau này cô dùng tiền trong thẻ này đi, muốn mua gì thì mua cái đó, đừng do dự, mặt nào không nói, về mặt tiền, Diệp Quân Tước chưa từng đối xử thậm tệ với tôi… chỉ cần cô không chê tiền này bẩn là được.”

An Nhã im lặng cầm lấy chiếc thẻ kia, ít nhiều gì cô ta cũng đoán được, đa số những việc A Trạch làm không phải chuyện quang minh chính đại gì, cô ta không cảm tháy tiền này bản, chỉ là lần đầu tiên có một người đàn ông đối xử tốt với cô ta như vậy… trước đó cô ta ghen ty với Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn, nhưng bây giờ lại có được một cách dễ dàng, nói ra đúng là thật buồn cười.

A Trạch quay về trang viên tư nhân của Diệp gia, anh ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đi đến trước mặt Diệp Quân Tước, hơi cúi đầu: “Thiếu gia.”

Diệp Quân Tước ngồi trên xe lăn, nhìn chằm chằm A Trạch một lát: “Tôi không để bọn họ ra tay chém giết, anh còn ồn không?”

A Trạch gật đầu: “Không sao cả, có việc gì cần dặn dò không?”

Diệp Quân Tước lấy một chiếc thẻ đưa cho anh ta: “Cái này coi như là đền bù, ngoài ra hai vợ chồng Ôn Chí Linh bị Mục Đình Sâm tìm thấy được, bọn họ chuẩn bị rời khỏi Đế Đô, anh đi nghe ngóng tiếng gió xem rốt cuộc bọn họ có biết gì không, Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn có đoán ra cái gì không, nếu… có chỗ nào không đúng thì giết thẳng tay.”

Đúng vậy, lá thư này cũng là do Diệp Quân Tước gợi ý cho hai vợ chồng Ôn Chí Linh mang đến cho Ôn Ngôn, người bắt cóc bắt cóc Ôn Hạo cũng là người của anh ta.

A Trạch chần chừ rồi cầm lấy tắm thẻ kia: “Nếu cậu làm nhiều việc quá, ông cụ sẽ nghỉ ngờ.”

Diệp Quân Tước mỉm cười: “Nghi ngờ cái gì? Nghi ngờ… Diệp Quân Tước này không phải cháu của ông ta mà là người khác?

Ông cụ nghi ngờ hay là anh nghi ngờ? Nếu tôi nói tôi thật sự không phải Diệp Quân Tước thì sao?”

Đầu A Trạch cúi càng thấp, giọng điệu máy móc bình tĩnh không hề có cảm xúc: “Trong mắt tôi, thiếu gia là thiếu gia, không phải là ai khác, bất kể là cậu đang làm chuyện kỳ quái „“

gì.

Hình như tâm trạng của Diệp Quân Tước rất vui: “Ha ha, tôi thích điểm này của anh, đây là lý do tôi giữ anh lại. Ngoại trừ không quá thông minh, mặt mày cô An Nhã kia cũng được lắm, anh có thể cân nhắc nghiêm túc.”

A Trạch thản nhiên nói: “Người như tôi không thể có cuộc sống ổn định, tôi không muốn liên luy người khác. Nếu có thể thì tôi sẽ để cô ấy tự do.”

Diệp Quân Tước hơi bất ngờ với sự thẳng thắn của anh ta: “Anh nghĩ được như vậy, thật sự là có tình người hơn hầu hết những người trong Diệp gia. Tôi tán thưởng anh đấy, tôi hứa, chờ sau khi tôi làm xong chuyện mình muốn làm, không riêng gì An Nhã, tôi cũng sẽ trả tự do cho anh. À đúng rồi, tôi và Diệp Quân Tước trong mắt các người có giống nhau không?”

A Trạch nhìn thoáng qua Diệp Quân Tước thật nhanh: “Ừm…

giống, nhưng không giống như đúc, có lý do biến dạng và phẫu thuật thì không ai có thể nghi ngờ, huống hồ cả người Diệp gia từng gặp cậu không nhiều lắm… mấy năm nay, đã chết dần dần rất nhiều, chỉ có ông cụ là quen thuộc với cậu.”

Ông cụ? Diệp Quân Tước hơi trầm ngâm: “Cảm ơn lời nhắc nhở của anh, tôi sẽ chú ý. Làm chuyện mình cho tốt đi, trên người anh bị thương, dẫn thêm hai người theo, tôi tin vào năng lực làm việc của anh, đi đi.”

Hơn tám giờ tối, Mục Đình Sâm mới quay lại Mục trạch với vẻ mệt mỏi. Đã lâu không thấy anh mệt như vậy, nhân lúc Tiểu Đoàn Tử đang ngủ, Ôn Ngôn chuẩn bị nước tắm giúp anh: “Anh đi tắm đi, sẽ thoải mái hơn nhiều, gặp phải chuyện gì mài sao? Em chỉ thấy trên mặt anh có một chữ “mệt’.

Mục Đình Sâm có mệt đến mức nào cũng sẽ mỉm cười dịu dàng với cô: “Không phải chuyện gì to tát, em cứ yên tâm. Anh đi tắm trước, ngày mai thứ bảy có thể phải tăng ca, chủ nhật anh ở nhà với em.”

Bỗng nhiên Ôn Ngôn hưng phấn, gan to mà nhéo eo anh: “Đi thôi!”

Trò đùa hư hỏng của cô khiến Mục Đình Sâm kinh ngạc nhíu mày: “Em đang khiêu khích anh à? Anh đây “lớn tuổi”, hôm nay quá mệt thật rồi, em trêu anh cũng vô dụng.”

Ôn Ngôn bị anh đùa đến mức đỏ mặt: “Rốt cuộc anh cũng chịu thừa nhận mình “lớn tuổi”? Được rồi, mau tắm đi, cứ thế này thì nước lạnh mát…”

Thấy anh đi vào phòng tắm, cô mỉm cười nhẹ nhàng đi đến trước giường nhìn Tiểu Đoàn Tử đang ngủ một cách yên bình, lúc này mới yên lòng, đi xuống lầu gọi điện thoại cho Trần Mộng Dao. Mặc dù Trần Mộng Dao không ở đây nhưng hai người bọn họ rất thường hay liên hệ.

Đến phòng khách dưới lầu, cô vừa lấy điện thoại ra, Ôn Chí Linh gọi điện thoại đến, cô do dự một cái rồi bắm nghe, nhưng không chờ cô nói chuyện, đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Ôn Hạo vang lên: “Chị! Bên bố mẹ em đã có chuyện xảy ral Bọn em định sáng mai đi xe rời khỏi Đề Đô, nhưng vừa rồi khi em lấy điện thoại của mẹ gọi điện thoại cho bạn ở bên ngoài, đột nhiên có một đám người lao vào khách sạn mà bọn em ở tạm. Em nghe giọng của những người trong đó rất giống đám người lúc trước từng bắt cóc em! Em không biết bọn họ muốn làm gì, bây giờ em cũng không dám quay về xem rốt cuộc là thế nào, chị giúp bọn em với!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui