Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Tối hôm qua hẳn là Đường Xán ngủ rất trễ, thẳng đến cô rời đi, anh cũng chưa có tỉnh. Cô chỉ có thể để lại một tờ note cho anh, ít nhất phải thông báo một tiếng mới có lễ phép.

Đến công ty, vừa mới tiền vào cửa lớn, cô liền bị Ôn Ngôn kéo lại: “Mẹ em tới, hỏi người công ty tối hôm qua có phải em ở công ty suốt đêm tăng ca hay không, sau khi biết tối hôm qua công ty không ai ở lại, bác gái giống như rất tức giận, đang chờ em. Tối hôm qua em đi đâu? Không phải chị đưa em lên xe rồi sao? Em không có trực tiếp về nhà?”

Sắc mặt Từ Dương Dương trắng nhọt: “Chị Ôn Ngôn… Em không biết mẹ sẽ tìm tới, thật xin lỗi! Chị nhát định phải giúp em một chút! Tối hôm qua em đón xe đi, nhưng người tài xế kia có vấn đề, ông ta chở em đến đoạn đường vắng vẻ, em cực sợ, liền gọi điện thoại cho Đường Xán, anh ấy đi đón em. Vừa đi vừa về như thế, liền rất chậm, em lại không mang chìa khoá, lúc ngủ điện thoại bố mẹ em thường tắt máy, em không dám làm ồn đến họ, liền đến chỗ Đường Xán, nếu như bị mẹ biết đêm qua em ở nhà đàn ông nhất định em sẽ chết mắt! Chị Ôn Ngôn…”

Ôn Ngôn nhíu mày: “Em và Đường Xán…”

Từ Dương Dương ý thức được cô nghĩ sai, vội vàng khoát tay: “Không không không, thật chỉ là ngủ lại, không có cái khác! Kỳ thật anh ấy rất tốt, không giống như mọi người nghĩ đâu, tối hôm qua nếu không phải là anh ấy, hôm nay em còn sống hay không cũng không biết nữa. Chị Ôn Ngôn, chị giúp em cùng em nói dối mẹ được không? Sẽ không còn có lần sau! Xin thề!”

Ôn Ngôn biết bình thường Từ Dương Dương sẽ không nói dối, thở dài: “Được rồi, cũng không thể nhìn em ở công ty bị mẹ ngươi giáo huấn đi? Đi thôi, đi lên, nói tối hôm qua em ngủ ở chỗ chị. Chị không nên cho em đi một mình, may mắn không có xảy ra việc gì, coi như chị gây nên, chị chịu trách nhiệm.”

Lên khu làm việc trêи lầu, mẹ Từ xụ mặt đi lên trước chặn Từ Dương Dương: “Tối hôm qua con ở đâu? Còn dám gạt mẹ, căn bản con không có ở công ty tăng ca, vốn mẹ thấy kỳ lạ rồi, nào có công ty để cho người ta tăng ca suốt đêm? Bây giờ con còn học được cách lừa mẹ? Hả? Cánh cứng cáp rồi?”

Từ Dương Dương kéo tay áo Ôn Ngôn, Ôn Ngôn kiên trì nói: “Bác gái, là như vậy, Dương Dương ở công ty là cháu phụ trách chỉ bảo, hôm qua cháu có việc muốn xin phép nghỉ, cô ấy giúp cháu tăng ca đưa bản mẫu tới, buổi tối tan việc rất muộn, liền ngủ lại chỗ cháu, cô ấy sợ bác lo lắng mới nói ở công ty tăng ca suốt đêm, đây cũng là lời nói dối có thiện ý không phải sao? Bác đừng nóng giận, không phải bây giờ cô ấy vẫn tốt sao?”

Mẹ Từ có chút nghi ngờ chất vấn: “Thật hay giả? Các cháu không phải đang hùn nhau gạt bác chứ? Bình thường tình huống này sao nó không dám nói thật?”

Từ Dương Dương đoạt lời đáp: “Con cũng chỉ là sợ mẹ suy nghĩ lung tung lo lắng mà, cho nên mới không có nói thật.

Chồng của chị Ôn Ngôn là tổng giám đốc tập đoàn Mục thị Mục Đình Sâm, chị ấy làm sao có thể lừa mẹ? Mẹ không tin con cũng muốn nên tin chị Ôn Ngôn chứ?”

Nhìn thấy Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm tới, Trần Mộng Dao còn khóc lên, nước mắt rưng rưng: “Tiểu Ngôn, mình sớm biết thế liền nghe theo cậu sinh tự nhiên, đau chết mát…”

Ôn Ngôn đỡ cô nằm xuống, bóc chuối cho đưa cô: “Trêи đời không có thuốc hồi hận, kỳ thật thuận sinh cũng đau mà, từ lúc bắt đầu đến sinh sản xong phải thời gian mấy ngày, trong lúc đó một mực đau, so với sinh mỗ cũng không khá hơn chút nào, làm sao cũng phải đau, chỉ là vấn đề khôi phục được nhanh chậm. Mấy ngày nay cậu ăn nhiều một chút có đồ vật dinh dưỡng, sẽ khôi phục được mau một chút, hai ngày nữa là hết đau, tin tưởng mình, nhịn một chút đi.”

Kính Thiếu Khanh cần thận giúp Trần Mộng Dao lau khô nước mắt: “Đừng khóc, mẹ nói ở cữ không thể khóc, lưu lại mầm bệnh sẽ không tốt.”

Trần Mộng Dao u oán nhìn anh một cái: “Hiện tại cũng không nghĩ rõ tại sao lúc trước em lại muốn sinh đứa trẻ này ra, em phải yêu anh bao nhiêu mới chịu phần đau đớn này vì anh?

Cảm giác giống như chết một lần vậy…”

Kính Thiếu Khanh cảm động bắt được tay của cô đặt ở bên cạnh mảnh mỏ: “Anh biết, anh đều biết, em chịu khổ, quãng đời còn lại có anh vì em che gió che mưa, chỉ là lần này, anh không thể thay em.”

Mục Đình Sâm một bên đùa với đứa bé trêи giường nhỏ một bên chậc chậc nói: “Hai người các cậu lại buồn nôn như vậy nữa, tôi trực tiếp đi, lỗ tai đều sắp nỗ rồi.”

Trần Mộng Dao bị chọc phát cười: “Còn không thể để người khác nói mấy câu tình cảm sao? Anh không nói với Tiểu Ngôn, không có nghĩa là người khác cũng không nói. Mục Đình Sâm, anh nhìn con tôi lớn lên giống ai? Người khác đều nói con trai theo mẹ, con gái theo cha, con trai tôi vậy mà một chút cũng không giống tôi? Tất cả mọi người đều nói nói lớn lên giống Kính Thiếu Khanh.”

Mục Đình Sâm nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa nghiêm túc xem xét vài lần: “Là không giống cô, giống Thiếu Khanh nhiều một chút, khả năng là do gen trội đó…”

Ôn Ngôn cũng cười theo, từ khi Mục Đình Sâm làm bồ về sau, trông thấy tiểu hài tử, giống như biến thành người khác, nhìn qua rất ôn hòa, sẽ còn buông xuống giá đỡ lạnh lùng đi trêu đùa một phen, bất quá đại khái cũng là bởi vì đứa nhỏ này là của Kính Thiếu Khanh.

Chẳng được bao lâu Hạ Lam và Giang Linh liền mang theo bữa ăn dinh dưỡng đến đây, Hạ Lam thương lượng hai ngày nữa liền để Trần Mộng Dao đi trung tâm ở cữ cấp cao, Trần Mộng Dao nghe xong liền không vui: “Con không đi! Con muốn đều ở nhà, thế này tương đối an tâm, đi cái gì trung tâm ở cữ? Chỗ nào mà không giống như? Cũng cần chút ý ăn uống một chút là được, trong nhà của mình có đầu bếp, có hiếm gì đồ vật của trung tâm kia đâu? Còn lãng phí tiền! Con không đi!”

Hạ Lam có chút khó khăn nhìn Giang Linh: “Bà à, bà thấy thế nào? Tôi là sợ trong nhà tôi chăm sóc không tốt Dao Dao, sợ nó ở cữ ăn không ngon ngủ không được, tôi cảm thấy vẫn là đi trung tâm ở cử tương đối tốt? Có người chuyên môn, chăm đứa nhỏ, tiểu gia hỏa vừa ra đời, nhiều năm tôi như vậy không chăm trẻ, ngượng tay, quá nhỏ thật không dám đụng, chờ ra tháng rồi tôi tiếp nhận không tốt sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui