Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều



Kính Thiếu Khanh níu lại cỗ tay của cô, đáy mắt mang theo mệt mỏi: “Anh cùng Đình Sâm uống rượu, thật không có làm cái khác. Bỏ đi, anh nói thật với em, cuộc sống bây giờ không phải cuộc sống mà anh muốn, anh dự định xong là sẽ cùng em sinh sống, nhưng không có cùng ở mẹ, cũng không có con. Anh chịu không được trong nhà đột nhiên nhiều thêm hai người, mỗi ngày nhao nhao, cái kia đối với anh mà nói không phải náo nhiệt, là không được tự nhiên, là tra tấn. Mỗi ngày nửa đêm chỉ cần con vừa khóc, anh xác định tỉnh luôn, tỉnh rồi liền ngủ không được, anh sắp suy nhược thần kinh rồi.”

Trần Mộng Dao kinh ngạc nhìn anh: “Nếu là yêu em, nên yêu ai yêu cả đường đi, đó là con chúng ta, không phải con hoang của em với người khác, anh cũng không phải là đổ vỏ! Còn nữa, đây là mẹ ruột anh, sao anh lại không được tự nhiên? Chuyện sinh con anh cũng không có không đồng ý, bây giờ anh nói loại lời này là có ý gì?”

Rượu làm người thêm can đảm, Kính Thiếu Khanh hít sâu một hơi, đem phiền muộn trong lòng đều nói ra: “Đúng, anh không có không đồng ý, nhưng anh chưa từng nuôi con, anh không biết trong nhà sẽ trở nên tạp âm không ngừng, đây là việc anh không nghĩ đến, xem như là vấn đề của anh. Anh từng thương lượng với em để mẹ anh nuôi trước, chờ con lớn một chút lại mình nuôi, em không đồng ý, thậm chí em căn bản không có nghiêm túc thảo luận vấn đề này với anh. Từ rất nhiều năm trước anh đã ở một mình rồi, anh không thích trong nhà quá nhiều người, em có thể hiểu không? Em có thể suy nghĩ vì anh một chút không?”

Trần Mộng Dao bị chế trụ, đúng vậy, trước đó cô đã biết, Kính Thiếu Khanh không thích trong nhà có nhiều người khác, nhưng cô không nghĩ tới, với anh mà nói, con ruột và mẹ ruột cũng coi như “người khác”, càng không có nghĩ tới vấn đề sẽ nghiêm trọng đến mức độ này.

Cô còn đang được bao phủ trong niềm vui được làm mẹ, Kính Thiếu Khanh đã bắt đầu thần kinh suy nhược ngủ không ngon, vậy mà thẳng đến bây giờ cô không phát hiện.

Trong lòng lửa giận dần dần tán đi, có chút áy náy, lúc trước anh thuộc chủ nghĩa không kết hôn, cho nên thái độ của anh cho tới bây giờ đều là rất tươi sáng, cô không nên nhìn thấy anh có thể tiếp nhận sống cùng cô, đã cảm thấy anh có thể tiếp nhận tất cả.
//
"Nhà"Nhà

Cô không hiểu: “Em đã qua ở cữ, anh là không muốn đụng vào em, hay là thật sự lo lắng thân thể của em?”

Kính Thiếu Khanh có chút bất đắc dĩ: “Thời điểm xuất viện lời dặn của bác sĩ sợ là em chưa có xem, hai tháng, chịu đựng đi, anh tắm rửa đi ngủ, em ngủ trước đi, đã trễ như vậy, còn không ngủ em sẽ không có sữa đâu, vốn dĩ đã không nhiều rồi.”

Nhìn thấy anh đi vào phòng tắm, Trần Mộng Dao nửa tin nửa ngờ, cô còn tưởng là ra tháng liền có thẻ…

Nhưng chuyện sữa này thật đúng là kỳ lạ, Ôn Ngôn gầy yếu như vậy nhưng cũng có thể cho Tiểu Đoàn Tử ăn no, thân thể cô so Ôn Ngôn tốt hơn nhiều, bình thường vậy mà còn phải thêm sữa bột cho con ăn, mặc kệ canh bổ gì cũng uống hết, nhưng đều vô dụng.

Ngày hôm sau, thừa dịp Kính Thiếu Khanh đến công ty, Trần Mộng Dao đem đề nghị nói với Hạ Lam: “Mẹ, mẹ mang đứa nhỏ đi nha, con muốn đến công ty tiếp tục làm việc, con sắp nhàn sinh bệnh rồi. Tan làm về chúng con sẽ qua chỗ mẹ ăn cơm, thăm đứa nhỏ, ban đêm trở lại, cuối tuần cũng có thể mang con đi ra ngoài choi.”

Hạ Lam nhìn cô chằm chằm hai giây: “Đừng cái gì cũng một mình ôm hết, không phải con muốn công việc mới bỏ đứa nhỏ qua một bên, là vấn đề của Thiếu Khanh đúng không? Mẹ còn không hiểu rõ nó sao? Nó chuẩn tốt bị muốn cùng con đi chung quãng đời còn lại, nhưng lại không chuẩn bị tốt để làm bó, cho tới nay một mình nó ở đã quen, có thêm một đứa con nít nhóc nháo, nó chịu không được, cho nên vừa bắt đầu mẹ đã nói, đứa nhỏ sinh ra để mẹ nuôi. Không sao, hôm nay liền để bố của Thiếu Khanh tới đón mẹ và đứa nhỏ đi, hai người các con, sống tốt cuộc sống của mình là được rồi, mẹ sẽ chăm sóc đứa nhỏ thật tốt.”

Trần Mộng Dao cười cười: “Mẹ, mẹ vẫn là người hiểu anh ấy nhất, con vậy mà vẫn chưa nhận ra, vẫn là tối qua anh ấy nói với con, con mới hiểu được khoảng thời gian này áp lực của anh ấy lớn bao nhiêu. Anh ấy quá biết chịu đựng rồi, lúc trong tháng đó mỗi ngày chăm sóc con, chăm sóc đứa nhỏ, cũng không nhìn thấy anh ấy không vui. Đứa bé kia liền giao cho mẹ, giao cho mẹ con cũng yên tâm. Chờ nó lớn hơn một chút, chúng con sẽ tự mình nuôi, làm phiền mẹ rồi.”

Hạ Lam cười trừng cô một cái: “Nói cái gì đó? Phiền với không phiền cái gì? Đây chính là cháu nội của mẹ, mẹ hi vọng còn không kịp nữa, dù sao bình thường mẹ cũng không có việc gì làm, chăm đứa nhỏ cũng có thể chăm tốt, huống chỉ trong nhà còn có bảo mẫu. Đúng rồi, Đậu Đậu mẹ sắp xếp nó ở trong sân, làm cho nó một căn phòng ở đó, mẹ sợ vi khuẩn lông chó đối với trẻ con không tốt, chờ đứa nhỏ lớn một chút cũng không cần sợ.”

Nếu không phải Hạ Lam nhắc đến Đậu Đậu, Trần Mộng Dao còn sắp quên mất biệt thự Kính gia còn có một con chó! Đây chính là chó cưng của Hạ Lam, nhưng vì đứa nhỏ, Hạ Lam đem Đậu Đậu chuyển đến sân trong viện, trong nội tâm cô có chút băn khoăn: “Mẹ, kỳ thật không sao, bình thường Đậu Đậu được mẹ chăm sóc rất sạch sẽ, lại nghe lời hiểu chuyện.

Không thể bởi vì giúp chúng con chăm đứa nhỏ, ủy khuất chó cưng của mẹ đwuoc? Con không ngại, trước kia nuôi làm sao, bây giờ mẹ cứ nuôi như thế đi, chỉ là bây giờ đứa bé còn quá nhỏ, đừng để Đậu Đậu tiếp xúc với nó là được.”

Hạ Lam lắc đầu: “Không sao, không ủy khuất, nhà xây cho nó rất lớn, bình thường không gian trong viện hoạt động cũng đủ, cũng coi là ở chung một mái nhà, cũng không phải không cần nó nữa, không có gì ủy khuất, con cũng đừng lo lắng, ở cùng Thiếu Khanh vui vẻ là được, chỉ cần con và Thiếu Khanh hạnh phúc, mẹ nơi này thế nào cũng được, không sao.”

Trần Mộng Dao ôm lấy Hạ Lam: “Mẹ, mẹ thật tốt!”

Hạ Lam vỗ vỗ sau lưng cô: “Được rồi được rồi, mẹ đi xem đứa nhỏ một chút, nên thay tã rồi, con ăn điểm tâm đi, hôm nay chơi vui vẻ một ngày, chút nữa mẹ sẽ mang đứa nhỏ đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui