Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Ngửi được mùi tóc của cô, hô hấp của anh không khỏi nặng nề mây phần, vốn là bùn ngủ dần dần tản đi, khẽ cắn vào vành tai của cô: “Muốn em.”

Hô hấp cô trì trệ, thân thể cuộn lại: “Không phải anh buồn ngủ sao?”

Hô hấp anh cực nóng vầy vào bên tai cô: “Bây giờ lại không buồn ngủ nữa.”

Ngày hôm sau là thứ bảy, Mục Đình Sâm vẫn là sáng sớm đã dậy, không có đến công ty, ở trong nhà bồi Tiểu Đoàn Tử. Ôn Ngôn nhàn rỗi vô sự, nghĩ đến hay là đi bệnh viện nhìn Trần Mộng Dao.

Đến bệnh viện, thời điểm ở lầu chờ thang máy, cô trùng hợp lại đụng phải A Trạch, lần này trong tay A Trạch xách không phải cơm hộp, mà là vật dụng của đứa trẻ và sản phụ, có lẽ là không có kinh nghiệm gì, lại là một người đàn ông, mua đồ vật có chút không dùng được, có chút dư thừa, đến sữa bột đều không phải loại trẻ mới sinh ăn.

Cô không thể không lên tiếng nhắc: “Đồ anh mua sai, có chút không dùng được, thứ cần anh lại không mua. An Nhã sinh sao?”

A Trạch nhìn túi nhựa trong tay mình một chút: “Tối hôm qua chuyển dạ, hôm nay tiền vào phòng sinh, đoán chừng chính là hôm nay đi, tôi không hiểu những thứ này, có thể làm phiền cô… nói cho tôi một chút không? Còn cần cái gì?”

Ôn Ngôn động lòng trắc ẩn, bắt kể nói thế nào, bây giờ An Nhã sinh con, bên người ngoại trừ một người đàn ông là A Trạch bên cạnh, cũng không có trưởng bối có kinh nghiệm, ít nhiều có chút đáng thương. Cô nhẹ gật đầu: “Anh đi theo tôi đi, tôi dẫn anh đi mua những đồ cần thiết của sản phụ gần đây. Một người đàn ông như anh chăm sóc cũng không tiện, nếu chăm sóc không tốt, sản phụ rất yếu, không thể quá tùy ý, nên mời giúp việc.”

A Trạch gật gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, dù sao tôi cũng không hiểu. Vậy phiền cô rồi.”

Mang theo A Trạch mua đồ xong, trở lại bệnh viện, Ôn Ngôn không có đến phòng bệnh Trần Mộng Dao, mà là cùng A Trạch đi đến chỗ An Nhã. Sản phụ đều ở cùng một tầng lầu, An Nhã ở cũng là một phòng một người, có thể thấy được A Trạch đối với An Nhã vẫn là rất không tệ, bỏ được tiền ra, đến những đồ vật mua trước đó cũng là tốt nhất.”

An Nhã đã ở phòng sinh, Ôn Ngôn đem đồ vật mua được, từng cái bàn giao phải dùng làm sao, có chút phức tạp, A Trạch liền dùng di động ghi nhớ, dáng vẻ thành thật, không phải giả vờ.

Ôn Ngôn nhịn không được hỏi nhiều một câu: “Bây giờ hai người còn ở chung cư bên kia sao?”

A Trạch lắc đầu: “Không phải, tôi mua nhà, đã chuyển qua. Bây giờ có con, không thể so với lúc một thân một mình như trước, không thể ở quá tùy ý, mời người chăm ở cử cũng đủ ở, bây giờ tôi liên lạc một chút, đợi cô ấy sinh xong, cũng có người chăm sóc. Cám ơn cô.”

Ôn Ngôn cười cười: “Không sao, nên vậy mà dù sao tôi và An Nhã cũng quen biết hồi lâu, cô ấy có thể gặp anh, tính là may mắn đi.”

A Trạch dừng một chút, muốn nói cái gì, lại thôi. Ôn Ngôn nói: “Anh muốn nói cái gì cứ nói đi, mặc dù chúng ta không quá quen, nhưng cũng không tính là hoàn toàn lạ lãm.”

Cuối cùng A Trạch vẫn không nói ra cái muốn nói: “Bỏ đi, không có gì.”

Ôn Ngôn cũng không có hỏi lại, bất động thanh sắc dời chủ đề: “Khúc Thanh Ca cũng mang thai máy tháng đúng khôg? Không bao lâu nữa cô ấy cũng sắp sinh rồi.”

A Trạch lằng lặng nhìn cô hai giây: “Khúc Thanh Ca là mang thai không sai, nhưng mấy tháng này tôi vân luôn nghỉ ngơi, chăm sóc An Nhã, không có ở Diệp gia. Nếu cô muốn biết cái gì, hỏi tôi đại khái cũng không có tác dụng gì.”

Auả nhiên A Trạch không phải người bình thường, tâm tư nhạy cảm. Ôn Ngôn mắp máy môi: “Hôm nay tôi giúp anh không phải là vì dò xét, đừng nghĩ nhiều. Tôi muốn biết, thì thế nào cũng có thể biết, không phải bóng gió hỏi anh. Tôi đi trước, chờ An Nhã sinh xong, anh chăm sóc cô ấy tốt một chút nhé.”

Đến phòng bệnh Trần Mộng Dao, Ôn Ngôn thuận miệng nói lên chuyện An Nhã sắp sinh. Trần Mộng Dao đang cho con bυ", bĩu môi nói: “Thật sự là không chênh lệch mấy ngày, mình sinh cô ấy cũng sinh, còn sinh ở cùng một bệnh viện, vừa nghĩ tới con của cô ấy chút nữa thành con Kính Thiếu Khanh, trong lòng mình không chấp nhận được.”

Một bên khóe miệng Kính Thiếu Khanh giật một cái: “Chúng ta có thể đừng cái gì cũng kéo lên người anh được không? Cái gì gọi là chút nữa? Là chênh lệch lớn đấy có được không?”

Ôn Ngôn nhịn cười không được: “Dao Dao, cậu nói chuyện vẫn là “có trình độ” như vậy. Hôm nay các mẹ không có đến sao?”

Đuôi lông mày Trần Mộng Dao mang theo đắc ý: “Mình đẩy bọn họ ra, mỗi ngày nhìn mình chằm chằm mình đặc biệt không được tự nhiên, người cả một nhà đều vây quanh mình, mình không phải được sủng ái mà lo sợ, là kinh hãi, được không?

Làm như mình là quốc bảo vậy. Đột nhiên mọi người chuyện gì cũng không làm, liền đến trông coi mình, đổi thành ai cũng chịu không được, mình biết mọi người rất tốt với mình, nhưng hai chuyện khác nhau mà. Nhát là lúc mình cho con bυ", vài đôi mắt nhìn chằm chằm, mẹ mình còn trước mặt tất cả mọi người nói dáng vẻ mình cho con bυ" thật đáng yêu, mình xấu hỗ đến muốn tìm một cái lỗ để chui vào luôn.”

Ôn Ngôn cười xấu xa nói: “Bây giờ không phải mình cũng nhìn chằm chằm cậu cho bυ" sao? Làm sao cậu không xấu hổ?”

Trần Mộng Dao cười hì hì: “Cái này không giống nha, quan hệ của chúng mình là kiểu thay quần áo cũng không cần tránh, không giống, đừng gộp làm một.”

Nhìn dáng vẻ cô vừa cười vừa cho con bυ", cửa này xem như gắng gượng qua tới, khôi phục được cũng không tệ, Ôn Ngôn cũng yên tâm không ít: “Tinh thần cậu tốt như thế, xem ra vết thương đỡ đau rồi.”

Trần Mộng Dao thở dài: “Vẫn đau, nhưng chỉ không có đau như trước đó, qua hai ngày có thể xuất viện, đến lúc đó mình lại có thể nhảy nhót tưng bừng, bây giờ bữa ăn của mình thanh đạm thật khó nuốt, muốn lập tức đi ăn lẫu, cái loại đặc biệt cay kial”

Ôn Ngôn cùng Kính Thiếu Khanh nhìn nhau im lặng, cũng chỉ có Trần Mộng Dao có tính cách này, còn chưa có xuất viện liền muốn ăn lẫu, nếu cô biết một tháng tiếp cũng không thể ăn, không biết có thể trở mặt khóc rống tại chỗ hay không, đương nhiên, lời này Ôn Ngôn và Kính Thiếu Khanh đều không dám nói, ai cũng không muốn đụng đến họng súng.

Con Kính Thiếu Khanh lấy tên gọi Kính Tỉnh Phàm, là cha Kính Thiếu Khanh – Kính Thành Húc đặt, không ai phản đối, đều cảm thấy rất tốt, vừa vặn giếng chữ cùng Tiểu Đoàn Tử tên “Mục Tỉnh Ngôn”, cũng là một điểm Trần Mộng Dao thích nhất, nói coi như không kết được thông gia từ bé, làm anh em tốt cũng tốt vậy.

Đến ngày Trần Mộng Dao xuất viện đó, có người nặc danh đưa một bó hoa đến, giữa trung tâm hoa cẩm chướng màu đỏ xen lẫn mấy hoa hồng đỏ, tổ hợp bó hoa này, nhìn có chút quái dị.

Trở ngại tất cả mọi người ở đây, Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh không có nói ra hoa là ai đưa tới, nhưng cùng lúc đều biết rõ trong lòng.

Trở lại Bạch biệt Bạch Thuỷ Loan, chờ Giang Linh và Kính Thành Húc rời đi, lúc Hạ Lam ở phòng bếp bận rộn, Trần Mộng Dao chủ động nhắc tới bó hoa kia: “Em biết bó hoa kia là ai đưa, em đã bảo mẹ em mang đi, nếu anh không vui thì nói ra.”

Kính Thiếu Khanh cúi thấp đầu, nhu hòa giúp cô xoa bóp bắp chân, cảm xúc trêи mặt không rõ: “Không có, một bó hoa mà thôi, anh không đến mức không vui. Em đừng suy nghĩ nhiều, dưỡng tốt thân thể mới quan trọng nhất.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui