Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Ôn Ngôn lên xe, Mục Đình Sâm hỏi tình hình, cô bèn cho anh xem ảnh chụp: “Một thằng bé béo, hơn ba kí rưỡi đấy, rất khỏe mạnh, trông cũng giống Kính Thiệu Khanh.”

Mục Đình Sâm không nói gì, như là đang suy tư điều gì đó, cô hỏi: “Anh nghĩ gì đấy?”

Anh ngập ngừng một lát rồi nói: “Trần Mộng Dao đã sinh con rồi, e rằng Diệp Quân Tước sẽ không yên.”

Sự vui sướиɠ trong lòng Ôn Ngôn lập tức tắt đi: “Đúng thé, để Dao Dao sinh con an toàn đã là cực hạn của Diệp Quân Tước, không biết anh ta sẽ làm như thế nào. Trong lòng Kính Thiếu Khanh ắt cũng lo lắng, sớm muộn gì chuyện Diệp Quân Tước là Triển Trì cũng không giấu được nữa.”

Hòn đá Mục Đình Sâm ném khiến sóng biển trong lòng cô dâng lên: “Hôm nay Diệp Quân Tước đưa Khúc Thanh Ca về Hải Thành, Khúc Thanh Ca cũng mang thai mấy tháng rồi, bây giờ Diệp Quân Tước lại đưa cô ta đi, hẳn là cậu ta sẽ làm gì đó nhanh thôi, dù gì thì khi Khúc Thanh Ca có mặt thì sẽ vướng tay vướng chân anh ta.”

Ôn Ngôn cau mày: “Tại sao Khúc Thanh Ca lại đồng ý quay về Hải Thành? Cho đến giờ, chẳng lẽ cô ta không nghỉ ngờ tí gì à?

Hay là cô ta không quan tâm Diệp Quân Tước đối xử với cô gái khác ra sao? Khúc Thanh Ca đi rồi, chẳng phải Diệp Quân Tước muốn làm gì thì làm ư?”

Mục Đình Sâm lắc đầu: “Anh cũng biết cô ta nghĩ thế nào, theo lẽ thường, hẳn là cô ta phải tin nhiều. Thôi bỏ đi, chúng ta đã có tư tưởng chuẩn bị từ trước, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi, đừng lo lắng mấy cái này, nhắc nhở Kính Thiếu Khanh cần thận chút là được.”

Quay về Mục trạch, Ôn Ngôn ném phiền muộn ra sau đầu, chỉ tập trung vào Tiểu Đoàn Tử, chỉ khi cô ở bên cạnh nó, cô mới có thể thả lỏng toàn thân, không cần nghĩ gì.

Vừa hay cô thấy Trần Nặc đang dọn hành lý ra ngoài, cô ôm Tiểu Đoàn Tử, trêu ghẹo: “Anh dọn ra ngoài rồi? Sau này sẽ là cuộc sống hai người đấy, chúc anh hạnh phúc trước nha.”

Trần Nặc nghe xong, hơi xấu hổ: “Phu nhân… vẫn chưa xác định mà, cô đừng cười tôi, có khi chẳng bao lâu nữa tôi sẽ dọn về đây đấy.”

Ôn Ngôn tắm tắc: “Anh nói vậy nhiều điềm xấu đáy, đã dọn ra ở chung, còn bảo là chưa xác định? Được rồi được rồi, anh đi sớm chút đi, đã tối rồi, bên ngoài còn đang mưa, anh cẩn thận chút.”

Trần Nặc đáp lời, đội mưa vác hành lí ra cốp sau, Mục Đình Sâm bỗng đi theo, hai người đứng ở trước cốp sau nói gì đó, Mục Đình Sâm còn nhét vào túi Trần Nặc một thứ.

Tiếng mưa rơi lớn quá, Ôn Ngôn không nghe được bọn họ nói gì, cô đoán hẳn là Mục Đình Sâm cho Trần Nặc tiền, có lẽ là cách mà anh lung lạc lòng người đây, phải đối xử thật lòng mới nhận được sự trung thành.

Xe đi rồi Mục Đình Sâm mới quay về phòng, bộ vest trêи người bị mưa làm ướt không ít, trêи sống mũi cao thẳng cũng dính vài giọt nước trong suốt. Vào mùa này, mưa rơi nhiều chút thì sẽ lạnh đi, Ôn Ngôn nhắc nhở anh: “Anh mau đi tăm đi, đừng để bị cảm.”

Mục Đình Sâm nhìn chằm chằm vào cô vài giây: “Em không hỏi ban nãy anh nói với Trần Nặc cái gì à?”

Ôn Ngôn bĩu môi: “Có gì hay mà hỏi? Chắc chắn là tiễn đi rồi, con người anh ấy à, nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng đối xử với người cạnh mình rất tốt, nhát là những người ở lại nhà họ Mục lâu năm như Trần Nặc, má Lưu, chú Lâm. Bây giờ Trần Nặc phải tiêu xài nhiều hơn lúc trước là cái chắc, nếu phải kết hôn, cũng phải có nhà và vấn đề này nọ, chỗ nào cũng cần tiền cả. Ngoại trừ tiền, em không nhĩ ra anh có thể cho Trần Nặc cái gì, bây giờ anh ta cũng được coi là nửa người có gia đình, sau này anh giảm thời gian làm việc cho người ta lại đi, đừng có bắt anh ta túc trực 24 giờ.”

Khóe môi Mục Đình Sâm cong lên: “Anh đã trao đổi xong thời gian làm việc với anh ta rồi. Nói đến tiền thì thô thiển quá, hơn nữa anh trả thù lao anh ta cũng chẳng muốn, cho nhiều thì anh ta lại cho rằng anh bảo anh ta đi, bản thân anh ta cũng có áp lực, chết cũng không nhận. Cho thiếu tiền thì trông anh có vẻ keo kiệt, anh bèn đưa cho anh ta một chìa khóa nhà, coi như là nhà kết hôn, có thể ở ngay, chưa nói là sẽ tặng anh ta, nếu không thì anh ta cũng chẳng nhận. Chuyện sang tên thì để sau này nói, bây giờ mà nói, với cái tính thẳng thắn của anh ta, chắc chắn sẽ không lấy. Trả thù lao không bằng cho nhà ở, anh ta theo anh lâu thế rồi, không thể để cho người ta nói là ngay cả nhà mà anh ta phải bỏ ra tất cả, bây giờ với anh ta mà nói, nhà để ở là vừa Hộ Ôn Ngôn gật đầu đồng ý: “Sao em không nghĩ đến nhỉ? Anh lo lắng chu đáo thật, dù gì nếu anh ta kết hôn, số tiền hao phí nhiều nhất là bỏ vào nhà ở, anh cho anh ta nhà rồi, anh ta có thể thoải mái hơn.”

Bỗng nhiên Mục Đình Sâm nhéo mũi cô: “Anh cho người ta nhà ở bừa bãi như thế, không thương lượng với em, em không bắt mãn tí nào à? Nói thế nào thì đây cũng là tài sản chung của chúng ta, em không quan tâm như vậy? Tốt xấu gì cũng nên chủ động hỏi chút chứ?”

Tiểu Đoàn Tử bắt chước anh, bóp mũi Ôn Ngôn, Ôn Ngôn bắt đắc dĩ gỡ tay nhỏ của nó ra: “Mặc dù lúc chúng ta kết hôn, anh không làm chứng nhận tài sản trước khi kết hôn, nhưng trong lòng em biết rõ, tiền của anh, bất động sản của anh, đa số đều không có quan hệ gì với em, những quyết định anh đưa ra cũng chính xác, em không có ý kiến gì. Anh không thương lượng trước, chẳng phải bây giờ anh cũng nói cho em biết ư?

Em không có ý kiến nha.”

Mục Đình Sâm nhíu mày, không nói gì mà lên lầu.

Thấy anh không giống tức giận, Ôn Ngôn cũng chẳng để ý.

Lòng cô rất bình tĩnh, rất tự hiểu lấy mình, cô chưa kiêu căng đến mức cảm thấy mình có thể nắm quyền tài sản của anh, vậy thì có vẻ cô không biết tự lượng sức mình quá, cho dù anh giao tiền cho cô, cô cũng chẳng dám lấy.

Lúc ăn cơm, cô và Từ Dương Dương gọi điện thoại nói chuyện công việc một lát, Từ Dương Dương còn đang tăng ca giúp cô làm bản mẫu, có vài chỗ không rõ thì nói tỉ mỉ, bèn đến Mục trạch tìm cô.

Cô cảm tháy đã tối rồi mà còn để Từ Dương Dương đi đến đây thì không tốt, nhưng đó là vì công việc của cô: “Không sao cả, ngày mai chị đến công ty rồi tính sau, không cần phiền như vậy đâu, em đi qua đi lại không ngại phiền hả?”

Từ Dương Dương cười nói: “Không ạ, chỉ cần bên chị thấy tiện là được, tác phẩm của chị luôn khiến em thấy kinh ngạc thích thú, em rất thích phong cách của chị, muốn nhanh chóng làm bản mẫu ra để xem thành phẩm trông như thế nào. Em gấp lắm rồi, nêu không làm xong thì em sẽ không ngủ được, sắp kết thúc rồi.”

Thấy Mục Đình Sâm ở nhà, Ôn Ngôn liếc mắt nhìn anh trưng cầu ý kiến, từ trước đến giờ anh không thích có người đến nhà.

Thái độ của Mục Đình Sâm là không sao cả: “Sao cũng được.”

Nghe câu trả lời của anh, Ôn Ngôn bèn đáp lại Từ Dương Dương: “Vậy em đến đây đi, chúng ta tâm sự cũng tốt, em cũng có thể học được chút chút, sau này sẽ tự làm được nhanh hơn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui