Nhà Có Ông Chồng Ngốc!


16.
Nếu thời thiếu nữ tôi thường xuyên mơ mộng về cuộc sống tương lai, lấy chồng đại gia hoặc là làm tổng giám đốc công ty nào đó, trong ví đầy tiền sống một cuộc sống sung sướng.

Vậy mà vừa lên đại học ngày đầu tiên đã bị xã hội vả bốp bốp vào mặt khiến tôi khóc thét.

Thứ mà tôi ngưng ảo tưởng đầu tiên đó là, trên đại học hoàn toàn không có nhiều trai đẹp như trong tưởng tưởng.

Khoa IT toàn mấy bạn nam cận sáu bảy độ, nếu có trai đẹp thì nhất định đã có bạn gái.

Khoa Marketing hay ngân hàng thì toàn nữ thôi.
Điều thứ hai mà khiến tôi bị sốc suốt mấy ngày trời đó chính là trên thủ đô quả thật cái gì cũng đắt, nhiều thứ giá đắt cắt cổ luôn.
Mỗi lần tôi với Xoài đi ra chợ thì luôn diễn ra một khung cảnh, một con trợn tròn mắt, một con lắc đầu điên cuồng:

"Nhìn xem, hai quả cà chua mà tận tám nghìn!"
"Ở quê chắc mua được cả cân rồi!"
Thời gian đầu lên đại học chính là thời gian khó khăn nhất, xa bố mẹ, va chạm với nhiều người với nhiều tính cách khác nhau.

Cuối cùng là vấn đề tiền, đóng học phí, đóng tiền trọ, mua thứ nọ mua thứ kia, thực sự cảm thấy thương bố mẹ rất nhiều!
Về sau tôi quen dần với cuộc sống đại học, quen được nhiều người hơn, trải qua nhiều thứ hơn, bản thân cởi mở hơn, trưởng thành hơn rất nhiều!
17.
Hồi chưa quen hắn, hình tượng bạn trai trong lòng tôi chính là bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, là một tổng tài bá đạo, chính là mấy anh nam chính trong truyện ngôn tình.
Bây giờ nghĩ lại đúng là ai cũng có một thời trẻ trâu.
Về sau quen hắn, thỉnh thoảng tôi lại lôi chuyện này ra nói: "Sao anh lại trái ngược hoàn toàn với hình tượng trong lòng em, mà em vẫn chọn anh nhỉ?"
Hắn lạnh lùng đáp: "Ai biết."
Tôi cảm thán: "Nếu ngày trước em không chọn anh thì chắc giờ này em đã là người phụ nữ của một chủ tịch tập đoàn, ngày ngày ăn uống xa xỉ, quần áo hàng hiệu đầy người."
"Em bớt ảo tưởng đi." Ánh mắt hắn dừng lại ở ngực tôi, trầm mặc ba giây nói tiếp "Em nhìn lại mình xem".
Hắn dám chê tôi ngực nhỏ?
Tôi lớn tiếng nói: "Nhan sắc có hạn, nhưng thủ đoạn vô biên, anh hiểu không?"
Lườm nguýt hắn một lúc, tôi bắt đầu tập trung vào chuyên môn của mình.

Có một thời gian không tin được truyện mới, tôi đành đọc lại mấy quyển truyện ngày xưa, cảm giác vẫn y nguyên như vậy, vẫn cảm thấy nam chính vẫn thật ngầu.
Tôi vừa đọc vừa cảm thán: "Ước gì nam chính có thật ngoài đời nhỉ?"
Hắn liếc tôi rồi nói: "Có cũng không đến lượt em.


Em bớt đọc mấy truyện ngôn tình đi, bớt ảo tưởng lại."
Tôi liền phớt lờ hắn luôn, đang hào hứng đọc thì bị tạt luôn một gáo nước lạnh, thật là đáng ghét!
Nhưng mà cũng thật may, tuy rằng hắn không giống với hình tượng trong lòng tôi lắm, nhưng độ chiều vợ tuyệt đối không thua kém gì.
Còn một điểm nữa là hắn có một hội bạn thân toàn trai đẹp, không hẳn là quá đẹp trai, nhưng rất ưa nhìn, rất hợp gu của tôi.

Lần đầu tiên gặp hội bạn đó, tôi nhìn ai cũng ngơ ngơ, người đời nói quả không sai, trai đẹp thường chơi với nhau.

Trong hội bạn thân đó, tôi rất ấn tượng với Hoàng Dương, mỗi lần anh ấy cười lên, đều có lúm đồng tiền, trong cực kì ấm áp.

Đại khái giống với nam phụ sinh tình trong câu chuyện nữ chính ngốc nghếch với nam chính lạnh lùng.
Là một độc giả có tâm, và có tầm, mỗi lần đọc những truyện này, tôi toàn bình luận không dưới một nghìn từ phản đối tác giả cho nam phụ một số phận bất hạnh.

Đương nhiên là nguyện vọng đó tác giả không lắng nghe rồi.
Nhiều lúc tôi hâm hâm dở dở, nổi hứng trêu hắn, vậy là tôi nhìn hắn một cái, rồi nói:"Nhiều lúc em nghĩ lúc đầu em gặp bạn anh trước thì sao nhỉ? Bạn anh chính là gu của em đấy!"
Mặt hắn tối sầm lại, đứng lên gọi điện thoại cho ai đó, tôi tò mò đi theo.

Hắn nói: "Bây giờ mày có lựa chọn, một là mày nhanh chóng tìm bạn gái, hai là tao với mày nghỉ chơi!"
Tôi đứng bên cạnh nghe mà câm nín, hắn còn có thể trẻ con như vậy sao? Chắc hẳn bên kia Hoàng Dương chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra mất.
Hắn nói tiếp -"Tao sợ mất vợ nên mày nhanh chóng tìm tìm bạn gái đi."
Tôi nghe mà không nhịn được cười, cái tên dở hơi này!
18.
Là một con mọt nghiện truyện ngôn tình, trong lòng luôn ảo tưởng về các soái ca, điều này thì mãi mãi không thể dập tắt, đã tìm được truyện hay tuyệt đối phải cày hết dù có thức nguyên đêm.
Bình thường, một tuần tôi chỉ làm có sáu ngày, nên tối thứ bảy hôm nào tôi cũng cày truyện, vậy là sáng thứ hai tuần nào, tôi cũng như con gấu trúc.
Mọi người trong công ty toàn trêu -"Vợ chồng nhà này đúng là sức dai ghê, chiến đấu cả đêm luôn."
Lần đầu bị trêu tôi còn ngại, cảm thấy mặt mình có thể rán trứng được, quyết định không đọc như vậy nữa, nhưng về sau, tôi lại cảm thấy bình thường, mặc kệ luôn.
Thậm chí còn đáp lại đồng nghiệp với vẻ mặt tỉnh bơ -"Không nhanh về già không được hưởng thụ nữa!"
Haiz, tôi ngày càng đen tối rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận