Nhà Có Tiểu Ngốc - Gia Hữu Tiểu Ngốc

“Ai, đi dạo phố thực mệt người.” Tiểu Ngốc than nhẹ một tiếng.

Hướng Thành quay đầu lại hỏi: “Em nói gì?”

“Không có gì.” Tiểu Ngốc lấy điện thoại cầm tay ra nhìn một chút thời gian, đã sắp trưa rồi. Đi hết mấy giờ, cậu cảm thấy mệt mỏi rã rời. Thế nhưng cuối tuần trước cậu cùng Tề Huy tại trên đường đi dạo một ngày đêm, cậu nhưng một điểm uể oải cũng không có, tinh lực ngược lại thực sự dư thừa. Cậu nghĩ không có Tề Huy bên người, hình như làm chuyện gì đều đề không dậy nổi tinh thần.

“Tiểu Hạ, chúng ta buổi trưa ở bên ngoài tùy tiện ăn một chút gì. Ăn xong rồi đi chợ, sau nữa mới tới nhà anh, được không?” Hướng Thành vẻ mặt mỉm cười nhìn cậu, tiếng nói ôn hòa, mỗi chữ nói ra đều gọi người không đành lòng cự tuyệt.

Lúc về nhà họ Thành, Tiểu Ngốc riêng lưu ý một chút trạm xe bus, cậu sợ đợi lát nữa nhất thời tìm không được phương hướng, liền đem dọc theo đường mấy cái kiến trúc đặc biệt vững vàng ghi tạc trong lòng.

Thân là khách sẽ có tính tự giác của khách, từ lúc vào cửa, Tiểu Ngốc vẫn quy củ ngồi ở sô pha. Thắt lưng thẳng tắp, hai tay đặt ở đầu gối, con mắt nhìn chằm chằm bức tường trước mặt, dáng ngồi ngay ngắn đó của cậu giống như đang chụp ảnh chứng minh, trong thành thật lộ ra ngu đần, đơn giản khấu mở Hướng Thành nội tâm.

Hướng Thành đem một chén nước trái cây đưa tới trên tay cậu, buồn cười nói: “Tiểu Hạ, em đừng câu nệ như thế, thả lỏng chút. Anh sống một mình, em có thể tùy  tùy tiện tham quan một chút.”

“Không cần, em ngồi ở chỗ này rất tốt.” Có lẽ là do lâu lắm không gặp mặt, Tiểu Ngốc tổng nghĩ muốn tại trước mặt Hướng Thành biểu hiện ra một bộ tự nhiên tựa hồ là chuyện rất khó khăn. Cậu miệng nhỏ uống nước trái cây, nỗ lực làm ra một bộ dáng khiến Hướng Thành nhìn sau nghĩ cậu đã đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trên ly nước trái cây kia, do đó liền kết thúc cuộc nói chuyện này. Nhưng sự tình phát triển cùng cậu dự đoán một trời một vực, Hướng Thành từ phía dưới bàn trà lấy ra một quyển album, sau ngồi ở bên cậu, mở album, tư thế kia có một ý ta có tâm sự.

“Tiểu Hạ em xem, em hiện tại so với khi còn bé hoàn toàn là hai người khác nhau.” Hướng Thành lấy tay chỉ vào album, trên ảnh chụp, một bé trai mập mạp hoặc ngồi hoặc đứng tất cả đều là một bô tràn ngập đồng thú.

Tiểu Ngốc ló đầu nhìn, bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều thú sự thưở nhỏ, không khỏi cong miệng cười.

Hướng Thành thấy cậu nở nụ cười, cũng theo nở nụ cười: “Tiểu Hạ, em thay đổi. Trở nên đẹp hơn, nhưng cũng trở nên trầm mặc ít lời rất nhiều. Em lúc nhỏ rất hoạt bát, luôn thích đi theo sau anh liên mồm gọi ‘Hướng Thành ca ca Hướng Thành ca ca’, khi đó thực sự rất khoái nhạc. Nếu như anh không có ly khai, chúng ta trong lúc đó sẽ không có ngăn cách, hẳn là sẽ giống như trước kia vui sướng. Em nói đúng không?”

Người với người tựu là như thế này, thời gian dài không đến cảm tình liền phai nhạt, lần thứ hai gặp mặt tự nhiên sản sinh một loại xa cách cảm. Hay bởi vì loại xa cách cảm này, có thể lý giải tại sao Tiểu Ngốc vô pháp dùng thái độ thản nhiên đối mặt Hướng Thành, cho dù đối phương đã nói mở, cậu chính là không biết trả lời thế nào. Nói không đâu, tựa hồ có điểm đả kích; nói là ba, kết quả giả thiết đi ra căn bản không bị bất luận cái gì thuyết phục.

Đáp không được, đơn giản không đáp, Tiểu Ngốc kế tục uống nước trái cây.

Thấy cậu không nói lời nào, ánh mắt Hướng Thành cấp tốc ảm đạm xuống, đem album đặt ở trên bàn trà, cười đến xấu hổ: “Chính em xem đi, anh vào bếp rửa đồ ăn trước.”

Tiểu Ngốc hỏi: “Muốn em hỗ trợ không?”

“Không cần, em nếu như buồn chán liền xem TV đi.” Hướng Thành sủng nịch nhu nhu đầu của cậu, xoay người đi vào bếp.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khi Hướng Thành chuẩn bị cho tốt bữa cơm từ bếp đi ra phát hiện Tiểu Ngốc đã nằm ở sô pha ngủ. Cũng không biết cậu mơ tới cái gì, trên mặt lộ vẻ tươi cười hạnh phúc, khóe miệng còn chảy nước miếng.

Hướng Thành nhẹ nhàng mà đi qua, thân thủ lau khô nước bọt bên miệng cậu, sau đó cúi người hôn lên môi cậu, mềm nhẹ trằn trọc, rất sợ đưa cậu từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, lưu luyến hồi lâu mới chậm rãi buông ra.

Nhìn dung nhan cậu ngủ say, Hướng Thành tư tự thoáng cái bay rất xa…

Nhiều năm như vậy, nam hài luôn gọi hắn Hướng Thành ca ca thủy chung là người hắn tối lo lắng, những kỷ niệm khi hai người ở chung vẫn dừng lại ở sâu trong ký ức hắn, giống như một cây anh túc diễm lệ, tuy rằng mỹ lệ không gì sánh được, thế nhưng độc tính rất mạnh, khiến cho hắn trầm luân ở trong đó, không thể tự kềm chế.

Ba tháng trước khi hắn tại trạm xe lửa thấy Tiểu Ngốc, liền rõ ràng biết cảm tình ẩn dấu nhiều năm qua tại một khắc đó dâng trào.

Lúc đó ngực hắn chỉ có một ý nghĩ, đoạt lấy đối phương!

Tiểu Ngốc làm một cái mộng đẹp đẽ mà dài dòng, tỉnh mộng, lại nhớ không rõ nội dung trong mộng. Tâm thần thoáng có chút hoảng hốt, cậu tổng cảm thấy có chuyện rất trọng yếu không có làm, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra. Thẳng đến lúc ăn tối cậu mới nhớ ra lát nữa phải chạy trở về ăn lẩu cùng Tề Huy.

Cơm tối cậu ăn rất ít, mặc kệ Hướng Thành khuyên như thế nào, cậu chỉ ăn một chén cơm liền buông đũa.

Sau khi ăn xong, Hướng Thành muốn mang cậu ra ngoài tản bộ, cậu uyển chuyển cự tuyệt. Hướng Thành kêu cậu xem TV hay lên mạng, cậu cũng cự tuyệt. Cậu nói rõ cho đối phương, cậu phải đi về, trong giọng nói nhàn nhạt lộ ra ý không cho cự tuyệt.

Hướng Thành thấy không có cách nào giữ cậu lại, xoay người đến phòng ngủ thay quần áo, chuẩn bị đưa cậu trở về. Cậu lại nói tiếng tạm biệt liền tựa như một trận gió chạy ra cửa.

Từ nhà Hướng Thành đi ra, Tiểu Ngốc cảm thấy dễ chịu hơn. Cậu dựa vào ký ức mơ hồ tìm được trạm xe bus, lại từ biển trạm tìm tuyến xe bus trở về, cậu triệt để quyết tâm rồi.

Khi xe bus chậm rãi tới, cậu vô pháp khống chế tâm tình nhảy nhót trong lòng.

Lên xe sau cậu hướng về phía chú tài xế lễ phép cười: “Chú ơi, xe này có tới Kinh Mậu đại học không ạ?”

“Đến! Ngồi mười sáu trạm, chính cậu đém rõ ràng, đừng ngồi lỡ trạm.”

Người tốt nột người tốt! Tiểu Ngốc ở trong lòng cảm khái nói. Nói tiếng cảm tạ sau, liền tìm vị trí ngồi xuống.

Tài xế đạp chân ga, phát động ô tô, ngoài miệng cười nói: “Hài tử này thật tốt ngoạn.”

Dọc theo đường đi Tiểu Ngốc đém biển trạm, khi cậu cảm giác chỉ còn lại có mười trạm cậu liền đổi cách đếm. Móc ra kẹo tùy thân mang theo, mỗi khi qua một trạm, liền ăn một viên, như vậy sẽ không ngồi lỡ trạm.

Mười chín tám bảy sáu năm bốn ba hai một … Rốt cục đến nơi, cậu như nở hoa trong lòng nhảy xuống xe, chú tài xế ở sau cậu kêu lên: “Hài tử này có đếm hay không a? Còn chưa tới trạm a!!”

Đáng tiếc cậu đã chạy xa, căn bản không có nghe thấy tiếng gào của tài xế.

Tài xế bất đắc dĩ thở dài, sau đó mang theo một bộ tiếc sắt không rèn thành thép lái xe đi.

Tiểu Ngốc ở trên đường vòng vo vài vòng bỗng nhiên phát hiện chính mình hình như xuống nhầm trạm rồi, cậu liền dựa theo đường cũ trở về trạm xe bus, nhưng trên biển trạm thấy xe bus quay về trường học đã hết giờ chạy, chiếc vừa rồi là chuyến cuối cùng. Cậu sờ sờ túi tiền, trên người còn có 10 đồng tiền, nếu như ngồi xe taxi, cũng không biết có đủ tiền xe hay không. Cậu lại muốn trở về, thế nhưng cái địa phương này với cậu mà nói thực sự quá xa lạ, rốt cuộc nên đi  hướng nào cậu đều không rõ ràng lắm.

Giữa lúc cậu hết đường xoay xở, di động đột nhiên vang lên, cậu lấy điện thoại ra, nhìn một chút điện báo hiển thị, cả người liền kích động đứng lên, kích động giống như là một người chết đuối bỗng nhiên vớ được một cọc gỗ cứu mạng, luống cuống tay chân ấn hạ nút nghe.

“Tề Huy ——” cậu hướng về phía microphone quát to một tiếng, trong giọng nói tất cả đều là kinh hỉ cùng hưng phấn không thể che giấu.

Tề Huy bị cậu khiến cho mạc danh kỳ diệu: “Ngươi rống cái gì rống? Ta cái lỗ tai sắp bị ngươi chấn điếc!”

“Tề Huy, tôi lạc đường…” Hưng phấn qua đi, là một bộ ngữ khí thương cảm hề hề.

“Cái gì?! Ngươi lạc đường?!” Cái này đến phiên Tề Huy kích động, “Lớn như vậy cư nhiên còn có thể lạc đường?! Ngươi ngốc không ngốc a! Ngươi hiện tại ở đâu? Ta lập tức tới tìm ngươi.”

“Không biết, nơi này tôi không có đi quá.”

“Ngu ngốc! Ngươi xem chu vi có cái gì vật kiến trúc.”

“Ta tại trạm xe bus, trạm xe bus này rất lớn, trên biển tất cả đều là quảng cáo nhỏ.”

“Ngươi là thực ngu hay giả ngu a?! Nhìn tên trạm a, mặt trên có địa chỉ a!”

“Nga nga… Tôi tại Tân Uyển tiểu khu.”

“Ta đã biết, ngươi ở chỗ này đứng bất động, ta lập tức đến.”

“Nga, nhanh lên một chút, tôi chờ anh.”

“Thối mao, không được cắt điện thoại, cũng đừng động!”

“Đã biết đã biết, anh nhanh lên một chút ma.”

Kế tiếp, Tiểu Ngốc giống tòa điêu khắc sừng sững trước trạm xe, quả nhiên không nhúc nhích một chút. Cậu nghe thấy thanh âm Tề Huy xuất môn, đi trên đường cái, đối tài xế báo địa chỉ. Sau đó hai người hàn huyên một hồi, một chiếc taxi dừng ở trước mặt cậu, một thân ảnh cao lớn lập tức từ bên trong xe đi ra.

Tia sáng từ biển quảng cáo bắn ra chiếu vào cạnh gương mặt đối phương, lưu lại một bóng ma dày đặc khiếm gương mặt tuấn lãng càng thêm lập thể ưa nhìn. Phía sau hắn là đêm tối vô tận, gió nhẹ nhàng mà thổi, mái tóc dài theo gió vũ động, trong con ngươi lam sắc lóe ra quang mang ôn nhu.

Nhìn người trước mắt, Tiểu Ngốc có loại cảm giác mê muội như mộng như ảo, cậu gọi to một tiếng “Tề Huy” liền nhào vào người đối phương.

Tề Huy cười ôm cậu, nhịn không được trêu cậu: “Ngươi đừng nhiệt tình như thế a, khiến cho ta có điểm không chịu nổi mất.”

Tiểu Ngốc cúi đầu chôn ở trước ngực Tề Huy, muộn thanh hờn dỗi hỏi: “Sáng nay anh sinh khí có đúng hay không?”

“Ta nào có nhỏ mọn như vậy, nếu như thực sinh khí cũng sẽ không tới đón ngươi.”

Tiểu Ngốc nở nụ cười, bất an và nôn nóng nằm yên lặng dưới đáy lòng nhất thời tán đi, tâm tình hậm hực cũng trở nên sáng sủa.

Ở đây cách trường học không xa, hai người quyết định đi bộ về.

Bọn họ vai sóng cạnh vai, dọc theo đường cái chậm rì rì đi về phía trước.

Dưới ánh đèn đường, bóng hai người chậm rãi kéo dài trọng điệp cùng một chỗ.

“Tề Huy, anh ăn cơm tối chưa?”

“Hiện tại mau 10h, đã ăn rồi.”

“Nga…”

“Lẽ nào ngươi không ăn?”

“Ăn.”

“Ăn còn hỏi cái gì? Ta còn tưởng rằng thân thích của ngươi chưa cho ngươi cơm ăn.”

“Ta chỉ ăn một chút, hiện tại hảo đói a.”

“Vì sao không ăn nhiều một chút?”

“Tôi muốn giữ bụng cùng anh ăn lẩu.”

“(⊙o⊙)... Chúng ta đây đi trước ăn lẩu?”

“o(≧v≦)o~~ Hảo!”

Hai người thay đổi phương hướng, hướng phía hàng lẩu xuất phát.

Tề Huy sờ sờ cái bụng trống trơn, cúi đầu cười: con tôm ngốc, coi như ngươi có lương tâm! Để chờ bữa lẩu này, ta cả ngày nay chưa dám ăn cái gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui