Nha đầu này rất kỳ quái!
"Ơ…” Kiều phụ há to miệng, nhìn tiểu khuê nữ ở cách đó không xa.
Cha nương tìm ông, ngoại trừ đòi tiền thì là làm việc.
Ông không dám chống lại ý của cha nương nhưng ông cũng không muốn đối đầu với tiểu khuê nữ.
"Nha Đản! Cha phải đi có việc!” Kiều Đại Nha cố nén giận, không quen nhìn cách lão trạch đối xử với nhà mình, nhất là đè ép cha mình! Mình hết cách, không lẽ tiểu muội cũng như thế sao?
Hửm? Kiều Thất Nguyệt quay đầu lại trong vô thức.
Nhìn người tới, nàng vung liềm trong tay đi tới!
"Có việc gì?”
"Nha… Đản… Là gia nãi tìm Nhị thúc, không phải ta!” Kiều Nhị Thành lui về sau mấy bước, cậu ta thật sự sợ hãi khi đối diện với Kiều Nha Đản.
Cậu ta dám ỷ vào quan hệ của gia nãi mà ăn hiếp người nhà Nhị thúc, chỉ không dám đụng đến người tính tình thất thường là Kiều Nha Đản.
"Không đi! Ai đến cũng vô dụng!” Kiều Thất Nguyệt xụ mặt, lão trạch không có nhà mình là không sống được đấy à!
Nếu không phải đang vội làm việc thì nàng đã đi tính sổ rồi!
Tối nay sẽ đi tìm người ở lão trạch sau!
Có bốn nhi tử sao cảm giác như chỉ có một người thế, nhi tử khác là báu vật còn cha nàng là cây cỏ.
Việc này dù đổ lên đầu ai cũng khó mà chịu nổi! Chắc buổi tối cha mình đã trùm chăn khóc rất nhiều lần rồi!
Kiều Nhị Thành vắt chân lên cổ mà chạy, sớm biết thế cậu ta đã không dính dáng đến chuyện này rồi.
Còn tưởng rằng có thể lười biếng một chút, không ngờ nhỏ điên Nha Đản trước giờ không có nhà giờ cũng ở đây.
"Làm việc đi! Đừng lằng nhà lằng nhằng nữa!” Kiều Thất Nguyệt nói xong thì tiếp tục đi cắt lúa.
"Cha, cho cha!” Kiều Đại Nha ôm bó lúa đi tới.
Nếu tiểu muội cứ thế này mãi thì tốt rồi.
Nhà mình sẽ không bị người bên lão trạch chèn ép nữa.
"Được!” Kiều phụ nhìn về hướng chất tử bỏ chạy, trong lòng có chút bất an!
Sao ông lại không biết cha nương không thích nhà mình nhưng ngoại trừ lấy lòng ông cũng không có cách nào khác! Ai kêu mình không có nhi tử chứ!
Sau này bốn khuê nữ còn cần các chất tử khác làm chỗ dựa! Bây giờ ông vẫn còn khỏe nhưng sau này ông không còn nữa thì sao?
Cổng thôn!
"Nương, có thể cho tiểu muội ăn hết được không, mang về lão trạch không được khen mà còn bị chửi nữa!” Kiều Nhị Nha ôm bọc đồ ăn thừa được gói từ nhà địa chủ, trông mong nhìn nương nói.
"Nương! Có khi tiểu muội và đại tỷ cũng đói rồi! Chúng ta không mang đến lão trạch có được không?” Kiều Tam Nha lấy dũng khí lắc tay áo của nương.
Đừng thấy là đồ ăn thừa, trong đó có nhiều thịt lắm đấy.
Mang nó đến biếu lão trạch rồi bị chửi, không bằng cứ cho tiểu muội và đại tỷ ăn.
Cả hai tỷ muội không hề nhắc đến Kiều phụ.
Lưu thị liếc mắt, trong mắt hai khuê nữ, bà nịnh bợ lão trạch như thế sao?
Đó là trước kia! Từ khi tiểu khuê nữ của bà bị ngã vỡ đầu, nịnh bợ lấy lòng gì đó muốn cút bao xa thì cứ cút đi!