“ Anh cút ngay cho tôi!” Tiêu Ấu Ấu đạp mạnh lên chân anh.
Giang Dật Phàm thấy Tiêu Ấu Ấu bị đùa giỡn cũng đủ rồi , thôi để lần sau giỡn tiếp, Tiêu Ấu Ấu thật sự sắp phát điên đến nơi rồi, vừa cười vừa mở cửa ra ngoài.
Tiêu Ấu Ấu hét toáng lên một hơi!
Tay chân bận bịu, vừa đạp vừa đánh, náo loạn đến đổ mồ hôi toàn thân mới chịu quay về giường nằm!
Tiêu Ấu Ấu nghi hoặc bứt rứt, trước kia cô làm sao không nhận ra sau lớp vỏ bọc hoàn mỹ của nam thần Giang Dập Huân, lại ẩn giấu là con ác ma Giang Dật Phàm này chứ?
Đầu óc Tiêu Ấu Ấu đều choáng váng cả lên, chỗ nào cũng đau nhức, mặc dù cô rất tức giận vô cùng tức giận cực kì tức giận, nhưng cô vẫn nên ngủ đã, mà còn ngủ đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu từ bao giờ mà không hay biết.
Sau khi dậy, cô bắt đầu khâm phục chính mình, gặp phải loại tình huống xui xẻo đó, còn có thể tười cười như không, thật là rất có phong độ a!
Vệ sinh xong ra ngoài, bữa sáng đã bày lên bàn, Giang Dật Phàm, Minh Thiếu Vũ, Dương Tuyết Không đều ngồi trước bàn ăn, nhưng không có ai động đũa, lộ rõ là đang đợi cô.
Tiêu Ấu Ấu ngồi xuống phía đối diện bọn họ, bây giờ còn đã tường tận hiểu rõ vì sao phải đảm đương danh nghĩa “ trợ lý” rồi, lại được đối đãi như nàng công chúa chứ!
“ Nên.......mọi người đều biết tôi là ai?” Tiêu Ấu Ấu nhìn Minh Thiếu Vũ rồi nhìn Dương Tuyết Không.
Dương Tuyết Không không trả lời, đó chính là ngầm thừa nhận, Minh Thiếu Vũ áy náy nói : “ Xin lỗi nha Ấu Ấu, đây là bá phụ Tiêu dặn dò, bác ấy sợ cậu sau khi biết thân phận của chúng tôi, lại bỏ trốn, nên........”
“ Nên...........”Tiêu Ấu Ấu hít sâu một hơi, “ Mọi hoạt động trước kia của tôi mấy người đều biết?”
Nếu không thì, họ không thể đặc cách cô nhập học học viện Tinh Hải!
“ Không sai!” Trả lời cô chính là Giang Dật Phàm.
Giang Dật Phàm cẩm điện thoại trong tay, mở thông tin, đặt ở trước mắt Tiêu Ấu Ấu, Tiêu Ấu Ấu nhìn từng dòng, đều là ghi chép mọi hoạt động của cô những năm gần đây, ở đâu học tập, ở đâu làm thêm, ở đâu thể dục, ngay cả thường xuyên đi đâu cũng đều có ghi chép.
“ Các anh theo dõi tôi!” Tiêu Ấu Ấu phẫn nộ, “ xoàng” một tiếng chiếc điện thoại bị vứt mạnh trên bàn.
“ Chúng tôi đây là quan tâm cô!” Giang Dật Phàm thản nhiên nói : “ Ghi chép này không những tôi có, bá phụ Tiêu và ánh trai cô mấy người đo cũng có, cô cho rằng chúng tôi yên tâm để cô sống bên ngoài một mình tự sinh tự diệt sao? Lỡ có người ức hiếp cô thì là sao?”
“ Ngoài anh ra ai còn dám ức hiếp tôi? Tôi một mình bỏ nhà ra ngoài lang thang, còn không phải để trốn tên hỗn đản nhà anh sao?” Tiêu Ấu Ấu càng nói càng tức, hận không thể gom hết tất cả thức ăn trên bàn ném thẳng vào bản mặt đẹp trai vô nhân đạo của anh ta.
Một tên ác ma lòng lang dạ sói mặc nhiên lớn lên lại đẹp trai như thế chứ, ông trời thật là không có mắt a, đã thế lại còn đi hâm mộ anh ta , làm sao không dứt khoát một tia sét đánh chết anh ta đi chứ?
Tiêu Ấu Ấu biết bản thân nói cũng không nói lại được với anh ta, đánh cũng đánh rồi, dứt khoát biến thành như tàng hình, cúi đầu ăn, chỉ mong bản thân nhanh xử lý xong bữa sáng, mà phần ăn sáng trước mặt Giang Dật Phàm chỉ ăn có hai miếng bánh mỳ.
Tiêu Ấu Ấu đảo con mắt, kéo hết phần ăn sáng của Giang Dật Phàm đặt đến trước mặt mình, cũng không thèm liếc anh ta một cái, tiếp tục ăn.
“ Ăn chậm thôi, không có ai cướp của cô đâu.” Bữa sáng bị Tiêu Ấu Ấu cướp rồi, Giang Dật Phàm không những không tức giận, nụ cười bên môi còn ẩn giấu nét sủng nịnh.
Minh Thiếu Vũ và Dương Tuyết Không đều liếc anh, nhưng cũng chắc thấy có phản ứng nào, Giang Dật Phàm đối với mọi người rất tốt, bọn họ cùng đều quý anh, từ nhỏ đến lớn làm bất kỳ cái gì, chưa bao giờ sai, mặc dù bọn họ đều là công tử nhà giàu, nhưn Giang Dật Phàm trong lòng bọn họ, luôn là một vị thần.