Kết quả của việc giận dỗi Giang Dật Phàm chính là, ăn đến nghẹn rồi!
Từ sáng đến buổi chiều tiết 2, Tiêu Ấu Ấu vãn thấy dạ dày không thoải mái, khi đến tiết 3, một nữ sinh xinh đẹp dịu dàng bước vào, giới thiệu là từ lớp E chuyển sang, tên là Mạc Toàn, son còn bảo nam sinh ngồi trước Tiêu Ấu Ấu chuyển đi, để cô ngồi trước Tiêu Ấu Ấu.
Mạc Toàn ngồi xuống, quay lại lè lưỡi với Tiêu Ấu Ấu, đặt hộp thức ăn ngon đến trước mặt cô, tinh nghịch cười, " Anh Dật Phàm kêu mình đưa cho bạn, anh ấy sợ bạn một mình cô đơn, bảo mình chuyển qua đây chơi với bạn."
Tiêu Ấu Ấu nhận ra cô ấy là nữ sinh ở hội trường ngáng chân Thu Hải Đường, hảo cảm đối với cô ấy tức thời dâng cao, thân thiện cười, " Mình nên gọi cậu là gì?"
" Gọi mình là Đoàn Nhi, mình tên Mạc Đoàn, hồi còn nhỏ chúng ta đã từng chơi với nhau, có lẽ cậu quên rồi, nhưng cậu chắc chắn biết bố mình, bố mình là thần trộm số một a, mà mình........mình chính là tân thần trộm tiếp theo!" Mạc Đoàn hiên ngang vênh cằm, khuôn mặt nhỏ thanh tú tỏa ánh hào quang rực rỡ, trông rất đáng yêu.
" Đoàn Nhi?" Đôi mắt Tiêu Ấu Ấu bỗng sáng lên, " Ai nói mình không nhớ bạn? Mình rất nhớ bạn a! Bạn còn nhớ hồi nhỏ mình để giày bên hồ, sau đó nấp đi, sau đó bạn liền đi tìm Giang Dật Phàm, nói mình không cẩn thận rơi xuống hồ, rồi Giang Dật Phàm nhảy xuống cứu mình, lúc đó là mùa đông a, sau khi tên tiểu tử đó lạnh cóng đi lên, hàm trên hàm dưới run cầm cập vào nhau, lạnh chả kém gì tảng băng!"
Mạc Đoàn bĩu môi, " Còn nói sao, lúc đó anh Dật Phàm sốt mấy ngày liền, nếu không phải mẹ bảo bối can ngăn, mình xém chút nữa bị baba đánh ông nở hoa rồi."
Tiêu Ấu Ấu cười ngượng.
Đúng ha........hồi ức đó quả thực là không có vẻ vang gì.
Nếu nghĩ kĩ, mặc dù bọn họ khi nhỏ suốt ngày cùng Giang Dật Phàm cấu véo lẫn nhau, nhưng hễ động đến việc gì, Giang Dật Phàm luôn cẩn thận.
Ví như vào mùa đông lớn đó nhảy xuống hồ cứu cô, như coi và tiểu bá vương đầu phố đánh nhau, Giang Dật Phàm là người che chắn, so với chị em trong nhà, anh ta là khổ nhất.
Coi như tên ác ma này còn chút lòng tốt, thôi thì cô cố vậy, ăn hết hộp thức ăn mỹ vị này!
Tan học chiều, Mạc Đoàn đi hẹn hò, bạn trai cô áy lại chính là cái tên lưu manh bộ trưởng tác phong và kỷ luật Sở Hàng, Tiêu Ấu Ấu thấy con mắt của Mạc Đoàn cần phải xem xét lại, học sinh ưu tú như cô ấy, làm sao lại nhìn trúng cái tên cặn bã Sở Hàng chứ?
Tiêu Ấu Ấu quyết định rồi, đợi cô với Mạc Đoàn thân thiết hơn tý nữa, cô nhất định cổ vũ Mạc Đoàn đá ngay cái tên Sở Hàng kia đi, kêu cô đi tìm tình yêu khác!
Một mình rảnh rỗi không có việc gì làm, Tiêu Ấu Ấu cầm thẻ tín dụng Minh Thiếu Vũ đưa cho, quyết định ra ngoài mua đồ, cô đã rất lâu chưa đi dạo các cửa hàng rồi, áo ngoài thì mặc cái gì cũng được, nhuwbg y phục trong thì không thể qua loa, nhất định phải mặc đồ tốt nhất, không thể cẩu thả được.
Từ trong cửa hàng xách túi lớn túi nhỏ đi ra, vì đi quá nhanh, không cẩn thận va vào một người, Tiêu Ấu Ấu lạp tức xin lỗi, sau đó lách qua người đó định đi tiếp, lại bị người ta vươn tay chặn lại.
Tiêu Ấu Ấu nhíu mày, mới để ý người này không đúng đắn, tóc thì dài, râu đầy mồm, đôi mắt mơ mơ hồ hồ, người đầy mùi rượu, không có ý tốt chăm chăm nhìn cô.
" Tránh ra!" Tiêu Ấu Ấu kêu lên một tiếng, lách qua người anh ta muốn đi.
" Cái gì? Va vào lão già mà muốn đi sao?" Người đó vươn tay bắt lấy vai Tiêu Ấu Ấu