Tiêu Ấu Ấu lợi dụng tình thế bắt lấy tay của hắn ta, lộn người vật anh ta nằm xõng xoài trên đất.
Võ công mèo cào của cô đối phó với cao thủ thì quả là chuyện cười, nhưng đối phó với cái loại đầu đường xó chợ thì tuyệt không thua, phủi phủi tay, lại đá vào thân của tên lưu manh đó mấy cước, nhặt lấy đồ bị rơi trên đất rồi đi, cái tên lưu manh đó từ trên đất bò dậy, huýt sáo, lại có bảy tám tên côn đồ khác đang tiến lại đây.
Tiêu Ấu Ấu nhăn mày.
Võ công mèo cào của cô đối phó với hai ba người còn được, chứ bảy tám người thì nằm ngoài khả năng của cô.
Nhưng, cô nhớ rất kỹ 36 kế, đặc biết nhớ nhất kế cuối cùng trong 36 kế----- đánh không lại, thì chạy!
Tiêu Ấu Ấu nhân lúc mấy người kia chưa xúm lại, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa hàng bách hoa, bảy tám tên lưu manh đằng sau cũng đuổi theo không dứt.
Tiêu Ấu Ấu quay đầu lại nhìn, thấp giọng rủa thầm, gia tăng tốc độ nhằm phía ngoài cửa hàng, chui vào những chỗ đông người mà chạy.
Mắt thấy bảy tám tên kia cách mình càng ngày càng gần, Tiêu Ấu Ấu vểnh môi, một mực nhằm vào phía trước, lại không cẩn thận va vào thân một người.
“ Ôi chao!” Cô gại bị và vào lảo đảo, xiêu vẹo, gập người ôm cái gót chân của mình.
Đáng thương hơn là cô ta còn mang đôi giày ười mấy mét, bị sức mạnh to lớn Tiêu Ấu Ấu va vào, trẹo luôn chân.
“ Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!” Tiêu Ấu Ấu vội vã xin lỗi, phía có bảy tám tên kia lại nhân cơ hội chạy càng nhanh đến, gần cô trong gang tấc.
“ Đi chết đi!” Tiêu Ấu Ấu nguyền rủa, ánh mắt rơi xuống người con trai bên cạnh cô gái, phía sau anh ta có mấy vệ sĩ cung kính, vừa nhìn là biết người có quyền có thế, có lẽ.....
Trong lòng Tiêu Ấu Ấu lập tức nảy ra chủ ý, tức giận tát một cái lên mặt cô gái, trợn trừng mắt: “ Em sao tìm anh mà tìm không thấy, hóa ra là anh ở đây! Em bị người xấu đuổi mấy chặng đường rồi, mà anh lại ở đây cùng người phụ nữ khác thân mật anh anh em em, anh sao lại đối với em như thế?”
Thanh âm vang dội cùng giọng nói trong trẻo lên án kinh động đến người qua đường, mọi người đều tò mò quay ra hướng này xem.
Chàng trai khuôn mặt tuyệt mỹ trắng nõn như ngọc lập tức xuống hiện năm vạch đỏ, con ngươi đầy tà khí tầng tầng lớp lớp lạnh như băng, tóe ra sát khi bắn tới cái người to gan.
“ Bỏ đi! Ở đây nhiều người như vậy, về nhà em tính sổ với anh!!” Tiêu Ấu Ấu nói xong bắt lấy tay của chàng trai.
Trong mắt cô, bọn đầu đường xó chợ kia sự việc bỉ ổi vô liêm sỉ nào cũng làm ra được, ngược lại chàng trai này, vừa nhìn là biết người xuất thân danh môn, khí chất hơn người, sau việc này chỉ cần cô giải thích rõ ràng, anhh ta nên cho bọn kia một trận no đòn.
Sau vô số những sự việc này đã chứng minh, Tiêu Ấu Ấu vốn chẳng hiểu gì cả, làm ra việc này thật là một sai lầm, sớm biết việc này phát sinh, Tiêu Ấu Ấu thà rằng liều mạng vớn bọn kia, cũng không cầu cứu anh ta.
Nói xong, tạm thời không nói gì nữa, bạn học Tiêu Ấu Ấu trước tiên nên ôm chặt tay của thiếu niên kia, như bám chặt lấy ngọn núi lớn, kéo anh ta ra bãi để xe.
Bọn tiểu tử kia thấy phía sau thiếu niên có mười mấy vệ sinh mặc áo đen, mặt mũi hằm hằm, không dám tiến lại gần, cô gái cửa thiếu niên kia lại không can tâm, bắt lấy cánh tay còn lại của anh ta, “ Trành, anh đã có bạn gái rồi sao, em sao không biết?”
Diệp Trành nhún vai, sát khí trên người đã tan đi dần, thêm vào lại có hứng thúc xem Tiêu Ấu Ấu tự biên tự diễn.