Anh cũng muốn biết chuyện này là như thế nào, nếu cô ta không cho anh lời giải thích hợp lý, anh nhất định sẽ làm cho cô phải trả một cái giá vô cùng đau đớn!
“ Trành, anh thật sự muốn đi cùng cô ta sao?” Cô gái của Diệp Tranh bị trẹo chân, không theo kịp nhịp chân của bọn họ, ở phía sau vừa khập khiễng vừa cá nhắc đi.
“ Đua cô ta về nha.” Diệp Trành quay người ra lệnh cho vệ sĩ.
“ Em không muốn, Trành! Trành!” Cô mới không muốn thấy Diệp Trành với cô gái khác cùng đi, cô khó khắn lắm mới bắt được cái cây đại thụ Diệp Trành này.
“ Trành! Trành!” Cô đáng thương gọi, mấy người vệ sinh đó lại chẳng mảy may hiểu cái đạo lý thương hoa tiếc ngọc gì cả, kéo cô ta lên một chiếc xe của vệ sĩ.
Tiêu Ấu Ấu quay đầu lại nhìn, lè lưỡi mấy lần.
Cô thật sự là rất xin lỗi cô gái xui xẻo này, nhưng so với trước mắt, cô vẫn là thấy sự an toàn của bản thân qua trọng hơn, nếu bọn họ là thật lòng yêu nhau, tuyệt đối sẽ không vì sự hiểu lầm nho nhỏ do cô gây nên mà chia tay, mà nếu bọn họ không phải yêu nhau, vậy sớm chia tay nhau thì đối với họ sẽ là chuyện tốt, cô vẫn là làm việc tốt đó chứ!
Mãi nghĩ như thế, Diệp Trành đã kéo cô đến bãi để xe, nhìn phía sau, mắt thấy mấy tên đầu đường xó chợ kia không dám qua đây, cô bỏ tay của Diệp Trành ra, gượng gạo cười với Diệp Trành, “ Xin lỗi nha, vừa nãy bị mấy tên kia ức hiếp, mượn anh để thoát thân.”
Cô áy náy cười, quay người muốn đi, lại bị Diệp Trành lách người ngăn lại.
“ Như thế là muốn đi sao?” Khuôn mặt tuấn tú , bên môi hiện lên nụ cười mê cười.
“ Không thế thì sao?” Tiêu Ấu Ấu chớp đôi mắt nhìn.
“ Cô dọa bạn gái tôi chạy rồi, định bồi thường như thế nào đây?”
“ Rõ ràng là anh bảo đưa cô ta về nhà mà?” Tiêu Ấu Ấu kháng nghị.
“ Nhưng người yêu tôi chắn chắn sẽ hiểu lầm rồi.”
“ Vậy anh đừng ngăn tôi nữa, mau trở về giải thích với cô ấy đi.”
“ Nhưng..........tôi bây giờ bỗng nhiên cảm thấy tôi đối với cô hứng thú hơn nhiều.” Diệp Trành tiến lại gần, Tiêu Ấu Ấu bị anh ép lùi lại mấy bước, cả người nghiêng vào thân xe.
Tiêu Ấu Ấu hôm nay khoác một chiếc áo đuôi ngựa dài, bên trong mặc một chiếc áo T- shirt rộng màu vàng, mặc dù dáng người có nhanh nhẹn đến mấy thì ẩn trong áo T- shirt cũng nhìn không ra, nhưng coi khuôn mắt thanh tú cũng đủ để thấy hế, đây nhưng là cực phẩm khó gặp cầu còn không được, cô ta chủ động dẫn tới cửa, anh sao lại có thể tha cho cô chứ?
“ Anh cái thằng cha trăng hoa này!” Tiêu Ấu Ấu tức giận “ phi” vào anh ( phi ở đây là nhổ nước bọt)
Cô bình sinh ghét nhất là những loại người lăng nhăng, đứng núi này trông núi nọ!
“ Cô hiểu làm rồi, vừa nãy là tôi bị ép đi xem mặt, tôi với cô gái đó không có một chút quan hệ gì, xem xét từ một loại tình huống nào đó, cô cũng vừa hay cứu tôi một lần.” Diệp Trành cười gian.
Mấy vệ sinh phía sau là do ông nội sợ anh trong lúc xem mặt sẽ tẩu thoát, đặt biệt phái người coi chừng anh, nếu không anh làm sao có thể mang mấy cái đuôi ra ngoài dạo phố?
“ Thật sao?” Đôi mắt của Tiêu Ấu Ấu giống như những vì sao phát sáng lung linh, “ Vậy chúng ta há không phải là huề rồi sao? Tốt quá rồi, vậy tôi đi nha!”
“ Đợi một chút!” Diệp Trành đột nhiên bắt lấy cổ tay cô, “ Người tốt thì làm đến cuối cùng đi, cô giúp tôi thêm một chuyện.” “ Chuyện gì?” Tiêu Ấu Ấu thích mềm không thích cứng, Diệp Trành đã nói như thế, cô không không cần mặt mũi mà cứ đi được.
“ Đi cùng tôi thì biết!” Diệp Trành đẩy Tiêu Ấu Ấu vào xe của anh, lần này cô muốn đi cũng đi không được rồi.
Xe chạy vào khu biệt thự cao cấp của thành phố Tinh Hải ở giữa núi, xe chuyển sang phải, một con đường núi của tư nhân, chỉ có một biệt thự cổ sang trọng cao chót vót, vô cùng chói mắt.