"Đá xanh mang sắc hồn người
Trao cho trần thế nụ cười mỹ nhân
Thoáng thôi một khoảnh khắc xuân
Muôn con sóng biển trầm luân bồi hồi."
(Núi Ngọc Mỹ Nhân - Lâm Xuân Vi)
Từ sớm tới giờ nhà Lục Cửu cứ lục đục dọn dẹp lại đồ đạc, đóng cửa hết chuồng trâu chuồng gà, thể như chuẩn bị đi đâu xa. Hỏi ra mới biết chúng chuẩn bị đánh xe bò lên Hoa Lư, năm nào cũng thế, để thăm người chú ruột đã xa quê lâu ngày. Ông chú tên Khán, làm thầy thuốc đã gần hăm chục năm, vì quê mình không đủ để học y thuật nên đã bỏ xứ bôn ba khắp nơi. Nghe đâu còn làm thầy thuốc cho nhà nào đấy giàu lắm ở trên kinh. Chẳng hiểu sao giờ lại về núi ở ẩn, một thân một mình ở vậy đã bảy, tám năm.
Bọn trẻ kính chú như kính cha. Cũng phải thôi, từ đợt cả cha lẫn mẹ đều mất, cả họ hàng có mình ông chú cưu mang chúng. Cái thuở chị em còn chưa làm nổi việc gì nuôi thân, suất đinh thằng Hến thì năm nào cũng phải nộp, của cải trong nhà cũng chẳng dư dả gì, không có ông Khán đã từ kinh về thì cả lũ chỉ có nước chết đói. Ừ thì hồi ấy vẫn còn một ông chú tính tình cục cằn về đấy, nhưng nhà ông ta cũng chỉ nuôi đủ miệng ăn chứ chẳng đèo bòng được. Nên thành ra chỉ có một mình ông Khán ở lại cùng chị em nó, nuôi dạy chúng cách ướp sen phơi trà, hái thảo dược đem bán. Đợi đến khi chị em tự có thể nuôi sống nhau rồi thì ông cũng rút về Hoa Lư.
Chúng chẳng hiểu sao kinh đô phồn hoa thế ông chẳng ở, sao lại về chốn nghèo nàn ấy. Nhưng cũng chẳng dám hỏi gì nhiều, người lớn có cái lí của họ, phận trẻ con, hiểu làm gì? Cũng vì coi ông Khán như cha, nên xa cách lâu ngày chúng nhớ lắm, năm nào cũng đánh xe bò lên thăm người.
Tự lúc nào núi Phi Diên đã trập trùng trước mắt. Núi trầm mình trong mây, đỉnh giữa cao, hai đỉnh tả hữu xuôi sang hai bên như cánh diều. Cây cỏ quanh núi xanh mướt như ngọc bích, trải rập rờn trong nắng hạ, phủ mình lên không biết bao nhiêu hang động u minh từ thuở hồng hoang. Nhìn kĩ hơn chút nữa, còn thấy được cả những mạch suối nỏ vắt vẻo như gân rồng, từ thượng nguồn chảy dọc xuống sông ngọc. Sông cứ nằm vắt đấy chẳng biết đã bao nhiêu thời thế, vẫn hiên ngang và xinh đẹp, vẹn nguyên một dáng lụa đào.
Mặc dù sống dưới chân núi nhưng dân làng Đại Phong vẫn sống bằng nghề làm ruộng như bao làng khác. Trai tráng trong làng bạo hơn thì lên núi săn vật nhỏ, người già thì đi rìa núi kiếm củi và dược thảo. Mặc dù sống cũng đã lâu nhưng họ vẫn còn kiêng sợ ngọn núi này lắm, không dám tham lam quá nhiều, vì rừng thiêng nước độc đâu phải thứ dân mọn như họ có thể quản được. Hơn nữa, núi là núi của Thiên tôn, chẳng may động phải linh thú của ngài thì kết quả chỉ có tai họa.
Có vẻ người làng cũng đã quen với chị em nhà Lục Cửu, nên chỉ cần thấy xe bò từ xa xa họ đã hò lên đầy hồ hởi. Dân chúng quanh đây yêu quý thầy lang tên Khả lắm. Ấy là bọn họ gọi thế. Bọn trẻ cũng hiểu là do ông mai danh ẩn tích nên không hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu chào hỏi như thường lệ rồi đi sâu về phía cuối làng. Nhà ông Khán ngay sát chân núi, cũng chỉ lập mái tranh đơn sơ để sống qua quýt qua ngày. Đối với người làng thì hơi xa cách, nhưng nơi đây lại là chỗ lí tưởng để nghiên cứu thảo dược bào thuốc, lại đủ yên tĩnh để nghĩ ra nhiều phương thuốc thần diệu.
Thằng Hến nhìn Siêng rồi thở dài. Lần này chúng về đây cũng là mong chú dứt điểm được cái độc trong người chị. Đằng nào cũng chẳng cần giấu diếm nữa, chị nó cũng phát hiện ra rồi.
"Làm gì mà đến sớm thế? Nhanh hơn năm kia nửa tuần trăng. Làm chú còn chưa chuẩn bị gì..."
Con Thắm lập tức nhảy lên đu cổ ông chú. Xưa nó vẫn hay làm thế, nhưng giờ càng lúc nó càng lớn, chân tay dài ngẳng, bám lên cổ ông trông đến buồn cười. Siêng bê đồ từ trên xe xuống, miệng nín cười.
"Chú hai cứ để con. Giờ này chúng con còn đang rỗi rãi, cũng muốn đến giúp chú phần nào."
"Ôi giời, thân già này thì có gì mà giúp. Đến cũng biết chọn thời điểm gớm. Gian giữa đang có người ở lại trị thương, cũng phải đến một tuần mới xong. Mấy đứa chịu khó ở cùng một buồng vậy. Còn thằng Hến, ờm, lớn rồi thì qua ngủ với chú đi."
Cũng chẳng khác gì chúng nó ở nhà là mấy nên bọn trẻ gật đầu ngay. Chúng nhanh chóng dọn đồ vào buồng, bước chân thình thịch khi bước qua thềm nhà, chẳng mảy may đoái hoài gì đến vị khách buồng kia. Cho đến khi ông chú khẽ suỵt một cái, con Thắm mới biết điều nhón nhẹ ngón chân của nó hơn.
Bấy giờ Siêng mới để ý đến người đang nằm trong đó. Cửa đóng kín mít, rèm kéo chặt, không rõ mặt mũi như nào. Chẳng biết quyền cao chức trọng thế nào để ông chú phải dành hẳn một phòng cho y, cũng dặn dò bọn trẻ tránh làm ồn khi hắn đang tịnh dưỡng. Hỏi ai ông không nói, chỉ bảo là người phương xa đến đây trị độc, cũng đã thành chốn thân quen lâu rồi. Siêng biết điều không dám hỏi, nhưng lòng khó tránh khỏi tò mò.
Ban ngày chúng giúp ông phơi thuốc, còn tranh thủ nhận mặt thảo dược để có chút vốn liếng phòng thân. Ông Khán dạy, không phải lúc nào cũng sẵn có thầy thuốc, nên bản thân cũng phải học vài điều cơ bản để nhỡ xảy ra bất trắc còn lo liệu được. Bọn trẻ ngoan ngoãn nghe lời, đặc biệt là con Thắm, nó cứ líu lo nhảy từ đống này sang đống kia, tay vân vê cọng thảo dược.
"A, đây là lá của Cốt khí củ, có thể hết nhức xương!"
Thằng Hến đi qua lừ mắt. "Mày có đần không? Đấy là Ngư tinh thảo để chữa trĩ mà."
"Có mà cả nhà anh đần ấy!" Rồi nó thấy có gì đó sai sai, đành bĩu môi đánh trống lảng. "Đâu ra, Ngư tinh thảo phải có hoa chứ!"
"Vậy mày nghĩ Cốt khí củ dùng lá à? Cái chữ 'củ' nó để đấy cho mày chơi ấy?"
Tay thằng Hến lại gõ cốp vào đầu nó một cái. Con bé gào lên, chạy đi mách chị Siêng. "Chị ơi, anh Hến đánh em! Đúng càng già càng cục súc, đồ cháu ông Khò!"
"Làm như em không phải cháu chú ấy?" Siêng nhịn cười chạy ra vỗ về nó. Lúc này ông Khán cũng rà soát lại một lượt trên sân, đếm cho đủ ba mươi sáu vị thuốc, nhưng ngó đi ngó lại cũng chỉ còn ba nhăm.
"Mấy đứa, đống Giai tiền thảo ở đây đâu?"
Con bé giật mình. "Gì... cơ ạ?"
"Cái đống lá hẹp dài, hoa màu lơ nhạt, rễ chùm, có quả đen ấy? Chú đã bảo là nó rất cần cơ mà?
Con Sen ngập ngừng. "Hình như... nãy con Thắm nghe thành không cần nên đem cho bò ăn rồi."
Con Thắm ngơ ngác. Thằng Hến lắc đầu cảm thán. Con Sen thở dài. Siêng ôm trán bất lực. Ông Khán mặt đen đi một nửa, giọng nói cộc hẳn đi.
"Giờ chú đang bận, phiền mấy đứa lên núi hái lấy một ít. Từ giờ đến tối phải hái được đến ba lạng, người ta đang cần gấp đấy."
"Em... phải đi á?" Con Thắm nhảy lên mếu máo. "Nhỡ ông Cọp bắt em thì sao?"
"Thì mày bị nhai mất thân. Còn đầu mày cứng quá không ăn được, nó quăng đi."
Con Thắm càng khóc tợn. Siêng lừ mắt cảnh cáo thằng Hến, sau đó đứng dậy nói.
"Để cháu đi là được. Con Thắm còn bé quá, còn hai đứa kia ở lại giúp chú sao thuốc nữa. Mỗi người một việc vẫn nhanh hơn."
Ông Khán gật đầu. "Cũng được. Nhớ cẩn thận nhé, thấy xẩm tối là phải về ngay, đừng lang thang quá lâu."
Ba đứa nghe vậy cũng líu ríu chuẩn bị gùi cho chị. Con Sen còn bỏ cho Siêng gói cơm nắm lá chuối, còn nóng nguyên, hương gạo thơm hôi hổi.
Trong lúc cả nhà đang chuẩn bị, kẻ nằm trong buồng đã trốn đi tự lúc nào. Mặc cho sự can ngăn của ông Khán, độc phát lần này của y vẫn chưa hề chấm dứt...