An Nhã lấy loại ánh mắt ‘ em điên rồi sao ’ nhìn cô : “Mua? Mua công ty? Em nói giỡn hả? Đây không phải mua quần áo trang sức túi xách đâu, bộ em tưởng chỉ có mấy triệu thôi sao hả?”
An Nhã sợ vừa rồi cô chịu kích thích quá trớn: “Tân Di, em đừng tức giận cũng đừng có gấp, cái tên tiểu nhân kia không đáng để em tức, chuyện cần làm trước mắt là nhanh chóng ngưng hợp đồng với cái công ty khốn nạn này, thời gian của em rất quý giá, không thể cứ dây dưa với bọn họ mãi được.”
“…… Em chỉ đùa một chút thôi” Hứa Tân Di trở lại chuyện chính: “Chị yên tâm, ngày mai em sẽ tìm luật sư, mau chóng ngưng hợp đồng với bon họ.”
“Còn chuyện về đoàn phim 《 hoàng đồ 》để chị tới nói.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dựa hết vào chị đóa.”
An Nhã cũng không phải là người đẹp ngực lớn ngốc nghếch, ở chức vị quản lý này, rất được Hứa Tân Di tín nhiệm, ban đầu《 Hoàng đồ 》là do An Nhã tìm được, sau đó thông qua công ty mới ký hợp đồng diễn vai nữ chủ.
**********
Hai người phân công xong, ngày hôm sau Hứa Tân Di đi gặp luật sư ngay, chuẩn bị tài liệu ngưng hợp đồng với Thiên Ngu, đã là chuyện một tuần sau đó.
Bước đầu, luật sư đoán, lần này nếu Hứa Tân Di muốn ngưng hợp đồng với công ty, có thể lấy ‘ công ty không thực hiện nghĩa vụ đúng hợp đồng, làm hết phận sự giúp nghệ sĩ tiến tới trong nghề nghiệp đã định sẵn trong hợp đồng ’ , kiện ra toà án.
Nếu thắng kiện thì thuận lợi ngưng hợp đồng, nếu thua kiện, cô phải trả tiền bồi thường ngưng ngang hợp đồng, số tiền có thể lên tới tám con số không.
Hơn nữa thời gian kiện tụng khá dài, đối với công việc sắp tới của Hứa Tân Di khẳng định có ảnh hưởng.
“Nói cách khác, trong khoảng thời gian thưa kiện với Thiên Ngu, tôi không thể tự tiện tiếp nhận bất kỳ công việc nào?”
“Đúng vậy, nếu cô tiếp, cũng coi như thua kiện.”
Hứa Tân Di cẩn thận nghiêm túc suy nghĩ, nghiêm trang hỏi: “Hà luật sư, tôi muốn hỏi một chút, nếu tôi mua công ty này, yêu cầu bao nhiêu tiền?”
Luật sư Hà: “?”
Sau khi tiễn luật sư Hà đi, Hứa Tân Di lười biếng gọi điện cho An Nhã.
“An Nhã, phía bên kia thế nào?”
An Nhã tức muốn hộc máu, giọng nói đầy ấm ức truyền đến: “Đừng nói nữa, phía nhà đầu tư nói họ ký hợp đồng với Thiên Ngu, kêu chị đi mà nói chuyện với Thiên Ngu, bọn họ không nhúng tay việc này, này tính cái gì? Chị chắc chắn Thiên Ngu đã sớm bắt tay cấu kết làm việc xấu với phía nhà đầu tư rồi”
“Đoàn phim bên kia thì sao?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đoàn phim bên kia? Đạo diễn nói có thể bàn lại với phía nhà đầu tư, ông ấy cũng không thích nhét người vào, đặc biệt là con nhỏ Lý Hàn Tinh kia, nhưng ông ấy hy vọng trước khi vào đoàn phim, em có thể xử lý sạch sẽ với công ty, bằng không lỡ có chuyện gì xảy ra trong quá trình quay phim, ông ta cũng phiền toái.”
Nói đến đây, An Nhã cười lạnh một tiếng: “Chị thật sự nghĩ không ra, nhà đầu tư mắt bị mù sao? Là con người thì đều nhìn ra được Lý Hàn Tinh không có kỹ thuật diễn, làm con nhỏ đó diễn nữ chủ? Không khác nào hủy hoại bộ phim, tìm khắp giới showbiz, có ai có thể thích hợp nhân vật kia so với em?”
“Lời này của chị em thích nghe.”
“Được rồi, đừng chảnh nữa bà, phía em thì sao, luật sư nói như thế nào?”
“Phía Thiên Ngu không đồng ý giải hòa, luật sư nói chỉ có thể thưa kiện, thắng ngưng hợp đồng, bại bồi tiền, bồi tiền với em chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chính là kéo dài, lãng phí thời gian.”
Hai người đều chìm vào im lặng. An Nhã thử mở miệng: “Tân Di, việc này, nếu không em đi tìm Dịch Dương thử xem”
“Cái gì?”
Hứa Tân Di cao giọng nói: “Chị kêu em đi cầu anh ta? Không được, sao em có thể đi tìm anh ấy kia chứ?”
“Sao lại không được? Hai đứa là vợ chồng, hiện tại em có khó khăn, anh ta hỗ trợ không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Chị biết anh ấy không thích em, sao có thể sẽ hỗ trợ?”
Muốn cô cúi đầu cầu Dịch Dương? Chẳng phải là tự rước lấy nhục? Không được, tuyệt đối không được. Cô tuyệt đối sẽ không chịu ủy khuất.
An Nhã tiếp tục khuyên nhủ: “Tân Di, đừng trách chị bới móc vết thương trong lòng em, gia tộc của em hiện đang suy nhược, nếu gia tộc em có một chút thế lực, em cũng sẽ không bị động giống như hôm nay vậy.”
Nghĩ lại cũng đúng, ‘ Hứa Tân Di ’ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, ông nội Hứa người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sức khỏe lập tức suy sụp, công ty kinh doanh ngày càng lụn bại, cuối cùng ông nội Hứa buông tay nhân gian, chỉ để lại cho Hứa Tân Di một ít của cải, đủ cung ăn mặc hết đời này, sống thảnh thơi không lo tiền bạc.
Ở phương diện thế lực con người, Hứa Tân Di xác thật đơn bạc. Nhưng bảo cô tìm Dịch Dương hỗ trợ? Không có khả năng, đời này đều không có. Cô có tôn nghiêm, đánh chết cô, cô cũng sẽ không đi cầu anh ta.
“《 Hoàng đồ 》 thêm đoạn thời gian nữa đã khởi động máy, nếu công ty thật sự nhét Lý Hàn Tinh vào, trong khoảng thời gian ngắn chúng ta cũng không có biện pháp nào, em cũng sẽ không thể hợp tác chung với Hàn Kiêu, xem như bỏ qua cơ hội lần này vậy.”
Nghĩ lại Hàn Kiêu, Nghĩ lại cốt truyện……
Từ xưa đến nay, người làm chuyện lớn không quan tâm mấy chuyện lặt vặt.
Cô thật tình rất thích kịch bản này, đắp nặn hình tượng nữ chính có trợ giúp rất lớn đối với tương lai của cô, Hứa Tân Di cô từ trước đến nay co được dãn được, bao nhiêu sóng gió ùa nhau tới, ăn bao nhiêu khổ bị bao nhiêu tội, vì sự nghiệp, chút khuất nhục này tính là cái gì?
“An Nhã, em cảm thấy chị nói đúng, em với Dịch Dương là vợ chồng, em có khó khăn, anh ấy giúp em là chuyện đương nhiên, như vậy đi, đêm nay em sẽ nói chuyện này với anh ấy.”
An Nhã nhẹ nhàng thở ra: “Ừ, em nghĩ thông suốt thì tốt rồi.”
***************
Buổi tối, Hứa Tân Di tắm rửa xong, đi vào phòng làm việc của Dịch Dương, trên tay bưng một dĩa trái cây, đặt ở trên bàn của Dịch Dương.
“Ông xã, làm việc vất vả rồi, nghỉ tay ăn chút trái cây đi.”
Dịch Dương hết sức chăm chú trên màn hình máy tính, ngẩng đầu nhìn lướt qua nhưng tầm mắt vẫn còn trên màn hình, nhưng không quá một giây lại bị ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Hứa Tân Di.
Một mùi hương thoải mái quanh quẩn cánh mũi, sau khi tắm rửa xong, làn da Hứa Tân Di càng thêm trắng nõn hồng hào khỏe mạnh, khóe miệng cười quyến rũ, nhìn anh đắm đuối, một cái chớp mắt cũng đủ quyến rũ chết người.
Dịch Dương, người đàn ông không hiểu phong tình dựa người ra phía sau, dừng công việc: “Cô lại gây chuyện gì nữa?”
―― “Mình nhịn.”
“Ông xã, sao anh có thể nghĩ về em như vậy kia chứ? Em chỉ là thấy anh làm việc vất vả, muốn đưa cho anh chút trái cây mà thôi.”
“Trái cây đã đưa, cô đi ra ngoài, ngủ sớm đi.”
―― “…… Đồ đàn ông không hiểu phong tình, khó trách không ai muốn, hứ!”
Hứa Tân Di vẫn không nhúc nhích: “Ông xã, anh có mệt hay không? Để em mát xa vai cho anh nha?”
Nói xong vén tay áo muốn lại gần mát xa vai cho anh. Dịch Dương nhàn nhạt nhìn cô, sau đó di dời ánh mắt, tiếp tục đặt ở trên màn hình máy tính: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Nói đi, chuyện gì?”
Hứa Tân Di dừng chân lại, lắp bắp nói: “Là như thế này, ông xã, gần đây em có coi trọng một thứ, nhưng thiếu chút tiền, anh có thể mua giúp em được không?”
Dịch Dương nghĩ, chắc là Hứa Tân Di muốn mua trang sức hay đồ vật linh tinh, không thèm để ý, nói: “Đợi lát nữa tôi cho cô thẻ chuyên dụng của tôi, muốn mua cái gì tự đi mua.”
“Thẻ chuyên dụng cũng không đủ.”
“Rốt cuộc cô coi trọng thứ gì?”
“Anh cảm thấy…… Công ty của em như thế nào?”
“……” Dịch Dương im lặng nhìn cô.
Một giây, hai giây. Vẫn là Hứa Tân Di không chịu nổi không khí im lặng đầy xấu hổ này, cười nói: “Ông xã, như thế nào? Có phải anh cũng cảm thấy công ty của em khá tốt hay không?”
“Tôi thấy cô nằm mơ quá nhiều, cô cho rằng thu mua một công ty đơn giản như vậy sao?”
―― “Không phải tổng tài trong tiểu thuyết thường nói một câu ‘ trời đã chuyển lạnh, công ty này cần phải phá sản’ hay sao? Dong dong dài dài, không có một chút bộ dáng của tổng giám đốc bá đạo.”
“Ông xã, công ty em rất có tiềm lực, thật sự, như vậy đi, em ra tiền nhập cổ, thế nào?”
“Chẳng ra gì. Không có việc gì thì đi ngủ đi, đừng đứng ở chỗ này gây ồn ào mất trật tự.”
Hứa Tân Di đứng yên, mắt trợn trắng.
“Nếu anh không thể giúp em thu mua công ty, vậy có thể giúp em một việc được hay không?”
Dịch Dương nghi hoặc khó hiểu nhìn cô.
“Chuyện là vầy, em muốn ngưng hợp đồng với công ty, nhưng công ty không chịu……”
“Vậy thưa kiện, yêu cầu tôi cho cô mượn đoàn luật sư của tập đoàn không?”
“…… Cảm ơn, cũng không cần lắm, em có luật sư riêng của mình rồi.”
“Vậy cô muốn làm cái gì?”
“Chuyện là …..” Hứa Tân Di châm chước dùng từ, nhìn Dịch Dương lên án, nói: “Bọn họ ức hiếp em, trước đó hứa hẹn cho em kịch bản hay, hiện tại đến tay thì muốn giành cho người khác, còn nói muốn ướp lạnh em tuyết tàng em, ông xã, em thật sự rất sợ hãi nha”.
Giọng điệu đó, biểu tình đó, như một đóa hoa lan trắng bị người vùi dập hãm hại.
Dịch Dương nhăn mày: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Hứa Tân Di thanh thanh giọng nói: “Đạo diễn nói, chỉ cần em có thể giải quyết tranh cãi với công ty, sẽ thay em nói chuyện với nhà đầu tư, nhưng phía công ty không chịu đồng ý hòa giải, thời gian thưa kiện lại dài, chờ kiện tụng xong, chỉ sợ đoàn phim đã đóng máy, cho nên, anh có thể giúp em hay không, làm em mau chóng kết thúc hợp đồng với công ty?”
“Mau chóng kết thúc hợp đồng?”
“Có thể chứ?” Hứa Tân Di mang ánh mắt chờ đợi nhìn anh.
―― “Lấy thân phận bá tổng Dịch thị của anh ra, mang theo chín mười vệ sĩ đi đến công ty nói cho bọn họ, Hứa Tân Di, người này tôi bảo vệ chắc rồi”
“……” Dịch Dương bó tay, nhớ đến ông chủ của Thiên Ngu: “Tôi nhớ rõ công ty của cô là Thiên Ngu, ok, tôi sẽ giúp cô giải quyết.”
Hứa Tân Di hoan hô nhảy nhót, càng ngày càng thấy tên lưu manh này càng thuận mắt.
“Ông xã, anh thật tốt. Em yêu anh quá đi à nha”
―― “《 Hoàng đồ 》 bảo vệ hoàn tất”
Dịch Dương mày hơi nhếch lên: “Từ từ, đoàn phim nào?”
Nụ cười của Hứa Tân Di dần dần hạ xuống, cẩn thận nói: “《 Hoàng đồ 》.”
“Là cái kịch bản trước đó cô đem về nhà?”
“Đúng vậy, làm sao vậy?”
Dịch Dương nhìn cô, nhớ tới mấy cảnh đóng chung giữa nam chính cùng Hứa Tân Di, cảnh giường chiếu, cảnh hôn, cảnh ôm, toàn những cảnh tình cảm mãnh liệt. Anh cười lạnh một tiếng: “Không giúp.”
Bây giờ thì nụ cười trên mặt Hứa Tân Di đã hoàn toàn biến mất: “…… Ông xã, tại sao?”
“Không có tại sao hết, tôi nói không giúp thì không giúp, không có việc gì cô đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy tôi làm việc.”
―― “Tên khốn này chơi mình? Hứa Tân Di, đừng nóng giận, nghĩ lại Hàn Kiêu, nghĩ lại nụ hôn của mày cùng Hàn Kiêu, cảnh giường chiếu, cảnh ôm hôn đắm đuối, ráng nhịn xuống đi mày ơi”
Hai mắt đẫm nước mắt, mông lung, yếu đuối, đáng thương nhìn anh: “Em là vợ của anh nha, hiện tại em gặp khó khăn, anh không thể ra chút sức giúp em sao? Chuyện này đối với anh mà nói, không cần tốn nhiều công sức nha.”
“Không được.”
“Tại sao lại không được? Anh nhìn vợ mình ở công ty bị người ức hiếp, anh đều thờ ơ sao?” Hứa Tân Di che mặt khóc thút thít.
Nhưng Dịch Dương đối mặt với một màn người đẹp khóc như mưa này trái tim vững như sắt đá: “Tôi nói không là không.”
Hứa Tân Di cắn môi dưới.
―― “Mình vứt bỏ tự tôn tới cầu anh ta, mình nhẫn nhục phụ trọng, mình ăn nói khép nép, mình nhận hết ủy khuất đổi lại bị tên khốn này xem thường cùng nhục nhã, cái chính là tên khốn này dám chơi mình”
Dịch Dương: “……” Thật là đáng giận
“Thôi bỏ đi, em biết anh khẳng định có nổi khổ riêng, một khi đã như vậy, em sẽ không tìm anh nữa, anh cứ làm việc tiếp đi, nghỉ ngơi sớm một chút, em về phòng trước.”
―― “Tên khốn kia, nhà cô chờ đó”
Hứa Tân Di thất vọng, nói xong lời này, nghẹn ngào rời đi.
Sau khi Hứa Tân Di rời đi, trong đầu Dịch Dương còn xoay quanh câu nói trong lòng cuối cùng kia của Hứa Tân Di, tài liệu trên màn hình máy tính một chữ anh cũng xem không đi vào, hơn nửa ngày mới hoàn hồn.
Nửa tiếng sau, ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, cùng âm thanh khóc lóc kể lể chứa đầy cảm tình của Hứa Tân Di.
“Ông nội, không phải Dịch Dương sai, anh ấy chỉ là không thích con, cho nên mới không chịu giúp con mà thôi, ông đừng trách anh ấy mà.”
―― “Tên khốn kia, hôm nay tôi không để yên cho anh đâu, chết thì cùng chết”
Dịch Dương: “……”
Hết chương 19