Ánh nắng chói chang trên thảo nguyên xanh ngát, đại biểu tâm tình giờ phút này của Dịch Dương.
Đương nhiên, anh sẽ không thừa nhận.
Dịch Dương không có thờ cúng quỷ thần, không tin Huyền học, càng nguyện ý tin tưởng đây là di chứng ảo giác do mấy ngày liên tiếp mệt nhọc tạo thành.
Nếu không phải mệt ra ảo giác, thì sao sẽ xảy ra chuyện ly kỳ như vậy?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dịch tiên sinh, ngài làm sao vậy? Là có chỗ nào không đúng sao?”
Luật sư cũng phát hiện Dịch Dương không thích hợp, nghĩ lầm Dịch Dương có điều bất mãn đối với nội dung giấy thỏa thuận ly hôn.
“Ông xã, anh làm sao vậy? Có phải quá mệt mỏi? Hay là hôm nào chúng ta …” Hứa Tân Di cũng thuận miệng nói.
--- Nếu Dịch Dương thật sự nghe cô, cũng sẽ không đề nghị ly hôn.
Cô có tính toán của chính mình.
--- Có câu nói, nói như thế nào ta? Chỉ cần cô có tiền, chồng trẻ tha hồ chọn.
Mấy năm nay, tiền Hứa Tân Di kiếm được và mớ tài sản phân chia sau khi ly hôn, có bao nhiêu con số 0 cô đều đếm không được. Hơn nữa, với thanh danh và địa vị ở giới showbiz hiện tại của cô, còn sợ không có trai trẻ ùn ùn kéo tới, người này đến, người sau nhào tới.
Còn người đàn ông tên Dịch Dương này, chú định sẽ bị người con gái khác mê đến thần hồn điên đảo, ai muốn yêu người sẽ phản bội mình trong tương lai kia chứ.
Nghĩ tới nghĩ lui, một chữ - Cút!
Hiện giờ mọi chuyện đã chuẩn bị tốt, chỉ thiếu gió đông, chỉ chờ Dịch Dương ký tên.
Vừa ly hôn, biển rộng tuỳ cá lội, bầu trời mặc chim bay, còn không phải cô muốn như thế nào thì như thế nào sao?
Tưởng tượng đến cuộc sống sinh hoạt tốt đẹp trong tương lai, kỹ thuật diễn đầy tinh vi của Hứa Tân Di có chút áp chế không được, khóe miệng dần dần nhếch lên.
—— “Ký tên cũng rườm ra lâu lắc, chỉ có vài nét mực mà ký cũng không xong, cho dù hôm nay anh ta bước một chân vào quan tài cũng phải ký xong rồi hãy chết.”
Nghe thử đi, đây là tiếng người?
Dịch Dương không khoẻ kéo kéo cà vạt, cố gắng vững vàng bình tĩnh ứng đối.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi không sao.”
—— “Mẹ ơi ~ tư thế xả cà vạt của tên khốn nạn này còn rất đẹp trai.”
—— “Nhưng mà sau này tên lưu manh này sẽ yêu người khác, anh anh em em với người con gái khác, còn sẽ vì người đó đánh mình, mắng mình, nhục nhã mình, chặc chặc…”
—— “Thật đáng giận! Đẹp trai có ích lợi gì? Vẫn là ly hôn sớm, nhắm mắt làm ngơ là ok.”
Đột nhiên bị gắn mác xuất quỹ, bạo lực gia đình, Dịch Dương hô hấp cứng lại, im lặng thật lâu, tay cầm bút niết trắng bệch ngón tay.
Đến bây giờ mới biết, mỗi một câu một từ đều đang đánh sâu vào lý trí và tri thức của anh.
Cho dù có thể nghe được tiếng lòng của Hứa Tân Di, hay là về con người thật của Hứa Tân Di.
Anh ném bút: “Không ký.”
“Không ký?”
Hai luật sư bốn mắt nhìn nhau.
Dịch Dương vô cùng bình tĩnh nói: “Để hôm khác.”
Hứa Tân Di: “…”
—— “Giết người phạm pháp, giết người phạm pháp, Hứa Tân Di mày bình tĩnh một chút, không thể xúc động, trăm ngàn lần không thể xúc động! Nghĩ lại trai trẻ của mày, nghĩ lại chồng trẻ còn đi học của mày, bọn họ không thể không có mày, đừng nóng giận!”
Bị hai chữ ‘ không ký ’ của Dịch Dương chấn động đến linh hồn muốn bay ra, Hứa Tân Di nghe được ba chữ ‘ để hôm khác ’ phục hồi tinh thần lại, trước tiên ổn định tâm trạng muốn giết người của mình.
Lôi kéo tâm trạng, nhìn như vui mừng hạnh phúc khóc, nở nụ cười như cha mẹ chết, vui buồn đan xen, nghẹn ngào đến nói không ra lời, hoàn toàn là một cảnh quay, hai mắt đẫm nước mắt, không biết nên nói điều gì.
Hai luật sư không dám đánh giá chuyện nhà của Dịch Dương, thậm chí còn nhanh tay dọn dẹp toàn bộ giấy tờ trên bàn sau khi Dịch Dương nói ‘ không ký ’, chuẩn bị rời khỏi.
Rốt cuộc công việc của bọn họ là giải thích và công chứng giấy tờ phân chia tài sản trước, sau khi ly hôn, không phải bác gái Tổ Dân Phố.
Đợi luật sư rời khỏi, Dịch Dương tay che lại đầu, dựa người ra sau, ngưỡng đầu dựa vào trên sô pha.
Có lẽ là trong đầu mình có máu bầm, hay là có vấn đề gì đó, chắc là bị Hứa Tân Di lây bệnh.
—— “Anh ta lại suy nghĩ chuyện xấu xa gì nữa? Một hồi nói ly một hồi lại không ký, não ngâm nước?”
Tuy rằng không rõ tại sao Dịch Dương đột ngột thay đổi, nhưng đối với Hứa Tân Di tới nói, đây là chuyện mà cô ‘ tha thiết ước mơ ’, cô coi như vì thế cục mà lên tiếng trước.
“Ông xã, anh không sao chứ?”
Dịch Dương đột nhiên mở to mắt nhìn cô, mang theo nghi hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu.
Hứa Tân Di nhớ lại, bản thân phải diễn vai si tình, lại khóc lại cười, nức nở.
“Ông xã, anh có thể hồi tâm chuyển ý không muốn ly hôn, em thật sự rất vui”
—— “Mới là lạ!”
—— “Tên lưu manh này không phải là đang chơi mình đi?”
—— “Mình nhớ rõ trước đó cố ý chơi một trận lớn, truyền tai tiếng, đoạt diễn, làm khó dễ người, tin tức đều làm người khác nói cho anh ta, không có khả năng không phát hiện.”
Càng đến gần, âm thanh càng thêm rõ ràng.
‘ cố ý ’, ‘đều làm người nói cho anh ta ’?
Có ý gì?
Dịch Dương hai mắt híp lại, nhìn cô, cẩn thận nghiêm túc đoan trang, giống như chưa bao giờ biết cô vậy.
Hứa Tân Di ở giới showbiz thanh danh không tốt, có nick name‘ hắc quả phụ ’, mặt chữ đúng nghĩa xấu, ỷ vào chính mình có bối cảnh, ở giới showbiz hoành hành ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh muốn làm gì thì làm.
Cô là nữ phụ độc ác, làm việc kiêu ngạo vốn chính là tính cách của cô, đối xử hiền lành với người khác chẳng phải là OOC?
【Góc kiến thức:
OOC: Out of character (Thoát khỏi tính cách nhân vật).】
Nhưng bởi vì vấn đề về thái độ, nên khi bước chân vào giới showbiz đã đắc tội không ít người, cho tới bây giờ, nhất cử nhất động của cô đều có người nhìn chằm chằm vào. Mặc kệ làm cái gì, luôn có người cố ý độc ác khuếch đại cũng vặn vẹo sự thật, sau đó là một trận khiển trách.
Cũng may Hứa Tân Di có kỹ thuật diễn, tuy rằng tạm thời còn không thể cầm giải Oscar, nhưng cũng so với mấy minh tinh có tiếng trong sạch hiện tại mạnh hơn nhiều, cũng có fans thích sắc đẹp của cô, thích kỹ thuật diễn của cô.
Cũng bởi vậy cô mới có thể nhận được vai diễn đều đều, bôi đen thì cứ bôi đen, kỹ thuật diễn thì không thể nghi ngờ.
Giống khoảng thời gian trước, 《 Nhật ký thăng chức của Bối Bối 》, nữ chính bị nhà sản xuất nhét vào, kỹ thuật diễn khó coi, bị đạo diễn bắt bẻ hồi lâu, thay thành Hứa Tân Di. Rõ ràng được đạo diễn khen, nhưng khi truyền ra ngoài lại thành Hứa Tân Di ngang ngược mạnh bạo đoạt vai diễn.
Hứa Tân Di hoàn toàn không bỏ trong lòng, thậm chí còn có chút đắc chí, coi như hưởng thụ chút thời gian sóng gió này.
Cô xem như nhìn thấu giới showbiz, là nơi bắt nạt kẻ yếu, sau lưng nghiến răng nghiến lợi, âm mưu hại cô, trước mặt còn phải cười kêu một tiếng chị.
Ngay từ đầu, Hứa Tân Di đã tính toán tốt, sau khi ly hôn, nếu có thể đứng vững gót chân ở giới showbiz thì là điều tốt nhất, còn nếu không thể, cô rửa tay chậu vàng nghỉ hưu sớm, để lại một đoạn truyền kỳ vì tình khốn khổ cho thế hệ sau chiêm ngưỡng.
Sao có thể dự đoán được tên khốn Dịch Dương này giữa đường thay đổi.
—— “Cuộc sống tương lai tốt đẹp của tui, đều bị tên khốn nạn Dịch Dương này làm hỏng, tức giận quá đi!”
—— “Không muốn ly hôn, một ngày nào đó anh sẽ hối hận!”
Trong lòng Hứa Tân Di cất giấu một con dã thú giương nanh múa vuốt, bề ngoài lại là một gương mặt mỹ nhân, quyến rũ động lòng người, rất giống Hoàng Hậu quả táo độc ác trong Bạch Tuyết và bảy chú lùn, bề ngoài vô hại, cắt ra tất cả đều là độc.
Vừa rồi xúc động.
Vẫn là nên ly hôn.
Chi dù là bên ngoài ỷ thế hiếp người kiêu ngạo ương ngạnh Hứa Tân Di, hay là người con gái hiện tại này, lời nói và trong lòng khác xa nhau, đều không phải là thức ăn anh có thể tiêu hóa được.
“Hứa Tân Di, tôi hối hận, chúng ta vẫn nên ly hôn đi.”
“Ah?”
—— “… Tên lưu manh này thật sự đang chơi mình? Bà đây muốn đập nát đầu chó của anh ta!”
Dịch Dương chỉ cảm thấy đầu ong lên một tiếng, đau đớn kịch liệt.
Lấy ra di động, đang chuẩn bị kêu luật sư quay trở lại, Thái Hậu điện tới, kêu hai vợ chồng bọn họ trở về nhà chính một chuyến.
*******************
Dịch Dương là tiêu chuẩn nhà giàu đời thứ ba.
Hiện giờ, tất cả mọi thứ anh có được, đều là dựa trên công sức của ông nội và cha mình làm ra, đều nói giàu không quá ba đời, nhưng nhà họ Dịch tới trong tay Dịch Dương, không chỉ không bại, ngược lại càng phát triển hơn.
Hoàn toàn củng cố địa vị của nhà họ Dịch bên trong lĩnh vực các ngành sản xuất, người ngoài không thể lay động.
—— “Lần này khẳng định là bởi vì chuyện ly hôn, lúc trước kết hôn là bởi vì ông nội Dịch và ông nội của cô năm đó tự định ra hôn ước. Mẹ của Dịch Dương không thích mình, lần này trở về, nói không chừng còn có thể khuyên Dịch Dương ly hôn… Nếu thật sự có thể ly hôn, bà ấy chính là mẹ ruột yêu dấu của mình!”
—— “Ai, đều do tên lưu manh này, nếu có thể ký tên, mình cũng không cần phải trở về chu toàn mọi việc với mẹ anh ta, bà già đó chiêu trò quá cao tay, đánh không lại.”
—— “Đều nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu xấu đi, một phần rất lớn nguyên nhân là bởi vì thằng con trai không hiểu chuyện, mấy năm nay mình quá thảm, tất cả bất hạnh đều là do tên đàn ông chó này tạo nên!”
—— “Hôm nay cũng không biết con nhỏ kia có tới giẫm thêm một chân vào người mình nữa hay không? Mình phải nghĩ trước chiêu giẫm trở về, lúc ăn cơm trăm ngàn không thể có hại, trời đánh tránh bữa ăn! Cho nên nói, phụ nữ không có việc gì làm hay sao mà đi lấy chồng, kết hôn mẹ gì, trên muốn đấu mẹ chồng, dưới muốn đấu tình địch, chỉ vì một tên đàn ông chó mà đấu tới đấu lui, đều đã đấu thành chọi mắt gà.”
—— “Lại cho Dịch Dương thêm một đoạn thời gian, nếu không đồng ý ly hôn, mình sẽ làm cho anh ta biết rốt cuộc thảo nguyên xanh tươi có bao nhiêu màu mỡ!”
—— “Ta khinh! Đồ đàn ông chó, thứ lật lọng!”
Xe chậm rãi đi vào dinh thự nhà họ Dịch.
Thời điểm Dịch Dương xuống xe, sắc mặt xanh trắng, ẩn ẩn thấy nắm tay thành đấm, còn hơi hơi phát run, toàn thân viết người sống chớ lại gần.
Bác quản gia già đi lên chào đón, ngẩng đầu chạm vào một gương mặt đầy tức giận.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia làm sao vậy?”
Hứa Tân Di cũng không biết, sau khi lên xe, Dịch Dương vẫn luôn giữ cái bản mặt đòi nợ đó, mặt đen giống đáy nồi, rất giống ai thiếu anh ta mấy trăm triệu vậy.
“Bác Trần yên tâm, không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi, vào đi thôi, phu nhân chờ hai người đã lâu.”
Hứa Tân Di mới vừa vào cửa, thì đã nghe được phòng khách truyền đến âm thanh nói chuyện, giọng nữ dịu dàng ấm áp đầy uyển chuyển, giọng điệu chậm rãi lại ung dung, âm sắc dễ nghe, trên âm thanh đơn từ có thể khiến cho người ta ảo tưởng, đây sẽ là một người con gái dịu dàng, hiểu biết lễ nghĩa.
“Mẹ kêu chúng con trở về có chuyện gì?”
Dịch Dương và Hứa Tân Di một trước một sau vào cửa, ân thanh trò chuyện trong phòng khách nháy mắt đã ngừng.
Dịch phu nhân qua tuổi 50, bảo dưỡng khá kỹ, vai lưng ngay ngắn nhìn không ra thời gian tuổi tác, nét mặt cũng không khắc nghiệt, ngược lại liếc mắt một cái còn cho người ta một loại cảm giác mẹ hiền, rất là dịu dàng, so sánh với người con gái trẻ tuổi xinh đẹp ngồi bên cạnh, tuy thiếu phần tuổi trẻ, nhưng nhiều phân ung dung đầy khí chất.
Dịch phu nhân thân mật lôi kéo tay người con gái ngồi bên cạnh tay, cười.
“Nghiên Nghiên ngày hôm qua mới vừa về nước, mang theo chút lễ vật đến thăm mẹ với ông con, mẹ vừa vặn cũng có việc tìm con, cho nên mới kêu hai đứa trở về một chuyến.”
Nhà thiết kế thời trang nổi tiếng cũng là người mẫu độc quyền, Tần Nghiên.
“Dịch Dương, đã lâu không gặp!”
Tần Nghiên tự nhiên hào phóng đứng dậy, giống như cô ta thật sự chỉ là đến đây thăm hỏi mà thôi.
“Tân Di, lâu rồi không gặp, càng ngày càng xinh đẹp.”
Hứa Tân Di khách sáo cười nói: “Cô cũng vậy.”
“Chị có mang theo quà tặng cho em, không biết em có thích hay không, hy vọng em có thể nhận lấy.”
—— “Không biết tôi có thích hay không thì không cần tặng.”
Tần Nghiên nói, lục lọi một cái túi nhìn khá sang trọng trên bàn trà trước mặt, từ giữa lấy ra một hộp trang sức ra, đưa cho Hứa Tân Di.
“Mở ra nhìn xem.”
—— “Cái hộp này nhìn như là một hộp quà bình thường, nhưng thiết kế của cái hộp này bị ngược, nếu mình cứ như vậy tiếp nhận, lúc mở ra, sẽ có chuyện, đồ vật bên trong khẳng định sẽ rớt trên mặt đất, không hư mới là lạ. Nếu lật ngược hộp, mở ra, đồ vật bên trong sẽ bị xoay tròn, sau đó sẽ va chạm cạnh hộp, vẫn sẽ hư.”
—— “Vừa vào cửa đã kiếm chuyện với mình, làm sao bây giờ đây?”
—— “Làm hư đồ thì con nhỏ này lại giả vờ yếu ớt đáng thương khóc đỏ con mắt nghẹn ngào, nói cái gì ‘Tân Di không thích quà của chị cũng đừng làm như vậy, chị thật lòng muốn tặng cho em ’, sau đó giống như bị ủy khuất lắm, làm bộ muốn đi, mẹ chồng khẳng định không cho, tiếp theo thì mượn đề tài quở trách mình.”
—— “Có mặt chó của tên đàn ông Dịch Dương này ở tại đây mình không thể cãi lại, thái độ còn phải tốt, mình chỉ có thể tùy ý mẹ chồng quở trách. Tên đàn ông chó này nói không chừng cũng sẽ cho rằng mình cố ý, ngay sau đó bắt ép mình nên xin lỗi, hoa sen trắng ngồi ở một bên nhìn mình chê cười …”
—— “Trời má, quá ghê tởm, mình không thể chịu ủy khuất như vậy!”
—— “Hoa sen trắng thích Dịch Dương còn không chịu tỏ tình sớm, hiện tại ở tại đây làm tiểu tam thích chơi tâm cơ … Mình thấy hai người bọn họ quả thực là trời sinh một đôi! Sớm kết hôn, sinh con rồi chết chùm với nhau đi, đừng xổng chuồng đi tai họa người khác!”
—— “Mình quá thảm, tên đàn ông chó này tại sao lại không chịu ly hôn, muốn để mình thừa nhận thống khổ như vậy!”
—— “Không được, mình phải nghĩ cách, không thể bị động như vậy, hay là đợi lát nữa giả vờ không cầm chắc, đánh đòn phủ đầu!”
Dịch Dương đứng ở bên người cô nghe được rõ ràng, quả thực sắc mặt không thể dùng hai chữ khó coi tới hình dung.
Tuy nói anh và Tần Nghiên không phải cùng nhau lớn lên, nhưng cấp hai, cấp ba đều học chung một lớp, ngoài tình bạn không còn gì khác.
Anh tự nhận bản thân rất hiểu biết Tần Nghiên, là một cô gái ngây thơ tột bụng, sao có thể tặng một món quà còn có thể nghĩ ra điều độc ác chỉnh người như vậy?
Hứa Tân Di đang chuẩn bị tiếp nhận hộp quà, nháy mắt, Dịch Dương duỗi tay nhận lấy, hai mắt anh hơi trầm xuống, nhìn Hứa Tân Di, mở hộp ra.
Anh muốn cho Hứa Tân Di nhìn xem, rốt cuộc Tần Nghiên có phải giống như cô suy nghĩ hay không, đừng nghĩ ai cũng …
Cộp, rầm, cạch ——
Một chiếc vòng tay xanh biếc từ trong hộp trang sức nhảy ra, rớt xuống, chia năm xẻ bảy nằm trên nền gạch.
Dịch phu nhân kinh ngạc.
Tần Nghiên giật mình.
Ngay lúc Hứa Tân Di thấy Dịch Dương cầm hộp trang sức, trong lòng đã mừng rỡ như điên, hiện tại hung hăng nhéo cánh tay, lã chã mếu khóc.
“Dịch Dương, anh làm gì vậy!Cho dù anh không thích Tần Nghiên tặng quà cho em, cũng đừng làm như vậy, Tần Nghiên là thật tình muốn tặng cho em!”
Dịch Dương: “……”
Hết chương 2