Thành lập phòng làm việc tuy rằng rườm rà, nhưng Hứa Tân Di xem như cũng có kinh nghiệm, không đến mức luống cuống tay chân không biết bắt tay làm từ đâu, trừ bỏ có chút đau đầu về phương diện nhân lực, còn lại đều thuận lợi.
Nhưng điều làm cô không dự đoán được chính là, An Nhã hành động lại như trộm gà, đào vài người từ Thiên Ngu lại đây, thậm chí còn đắc ý dào dạt nói với cô.
“Tân Di, em cứ yên tâm, mấy người này đều thật sự có tài có nghệ, không phải ăn mà không làm. Sau khi bộ máy Thiên Ngu thay máu, tất cả đều dính quan hệ, công ty toàn chướng khí mù mịt rối tinh rối mù, mấy người này đã sớm nghĩ đi ăn máng khác, chị chỉ vung tay hô một tiếng, không nói một câu đều tới hết.”
Nghệ sĩ cùng nhân viên trong Thiên Ngu, Hứa Tân Di biết rất ít, nhưng cô tín nhiệm An Nhã, có thể được An Nhã nhìn trúng, sẽ không quá kém.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có những ai?”
“Biết Trần Mạt không?”
“Thanh danh so với em còn kém, nói cô ấy đức không xứng tồn tại trong giới, bị dân mạng bôi đen. Chỉ một năm, dưới kế hoạch của Trần Mạt, đã được tẩy trắng toàn diện. Còn có bộ phận PR, bộ phận tìm kiếm tài nguyên, bộ phận Marketing, những ai có tài chị đều kếu hết đến công ty của chúng ta. Chị tăng gấp đôi tiền lương cho bọn họ”
“Chị nói cho em nghe, em hãy chờ xem, cái loại giống như Thiên Ngu, không chống đỡ được bao lâu đâu, khẳng định tự tìm đường chết không xa.”
Hứa Tân Di như suy nghĩ gì đó, gật đầu.
“Đúng rồi!”
An Nhã như nhớ tới cái gì: “Trước đó không phải em nhờ chị tìm giúp em phòng ốc sao? Chị đã thay em chọn một địa điểm, em tuyệt đối sẽ thích.”
Sau khi hoàn thành xong các loại thủ tục cùng công chứng giấy tờ ngưng hợp đồng, Hứa Tân Di cũng dành chút thời gian đi nhìn mấy cái văn phòng cho thuê, nhưng đều không quá vừa lòng. Chuyện này cứ như vậy mà ủy thác giao cho An Nhã đi làm.
Mới mấy ngày thôi, nhanh như vậy đã kiếm được?
“Ở đâu?”
“Cao ốc Tân Hải, đường Trường Ninh!”
An Nhã lời nói sâu xa: “Chỗ đó cách Nhất Phẩm Lan Đình rất gần, hơn nữa lại đối diện với toàn cáo ốc của Dịch Dương, thế nào? Chỗ này không tồi đi? Chị cố ý chọn cho em đó nha.”
―― Vậy, thật là cảm ơn chị nhiều lắm.
Hứa Tân Di biết An Nhã chỉ quan tâm cô, không có ý gì khác, nhưng chọn văn phòng đối diện với tòa cao ốc của Dịch thị, co có loại người câm uống thuốc đắng, cảm giác có khổ nói không nên lời.
“…… Trừ bỏ cao ốc Tân Hải, còn có chỗ nào khác không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Hứa Tân Di muốn nói lại thôi.
Bỏ đi.
Cách tên lưu manh này gần thì sao nào, dù sao cô cũng không đi phòng làm việc thường xuyên.
“Không có việc gì, vậy cao ốc Tân Hải đi, khá tốt.”
Nghĩ nghĩ, Hứa Tân Di nói với An Nhã: “Như vậy, chuyện sẽ làm xong trong hai ngày này đi, buổi tối ngày mai có thời gian, e mời mọi người cùng ăn một bữa cơm.”
“Vậy chị chờ bữa tiệc lớn từ bà chủ chân chính nha.”
“Yên tâm, không thể thiếu phần chị được.”
*****************
Làm chân chính Boss, Hứa Tân Di vung tiền như rác, mời công nhân viên làm việc chung trong tương lai đến nhà hàng Ung Phúc ăn cơm.
Nơi này là trung tâm thành phố A, nhà hàng được trang trí theo phong cách kiến trúc Châu Âu, sau khi nhiều lần thay đổi, bị ông chủ hiện tại nhìn trúng, thuê mười năm, chế tạo thành nhà hàng tư nhân như hiện tại.
Bởi vì là nhà hàng tư nhân sang trọng bậc nhất, muốn đến Ung Phúc ăn bữa cơm, ngồi chơi một chút, phải là thành viên, luôn có phòng sẵn phải có thẻ VIP.
Mà muốn trở thành thành viên rất đơn giản, đóng 100.000¥ là được, nhưng phải có người đứng ra bảo lãnh. (100,000 CNY ≈ 330 triệu VND)
Sau khi được nhân viên nhà hàng dẫn vào phòng ăn riêng, mọi người sôi nổi ngồi xuống, líu lưỡi: “Quai Quai, cho tới bây giờ tao chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày tao có thể tới Ung Phúc ăn, không được, tao phải quay video clip up lên cho bà con chiêm ngưỡng.”
“Trời ạ! Tao nghe nói đũa ở đây đều mạ vàng, không biết là thiệt hay giả?”
“Tao có cảm giác bản thân mình đang nằm mơ, tao nghe nói một phần khoai tây chiên ở đây đến bốn con số.”
“Đừng mang cái bộ mặt chưa hiểu việc đời như vậy, mất mặt, đây là nhà hàng Ung Phúc, làm gì có món khoai tây chiên cho cô ăn?”
An Nhã cùng Hứa Tân Di vừa đi vào, nghe mấy lời đó, cười: “Từ hôm nay trở đi, mọi người đều là cộng sự, đừng khách sáo, muốn ăn cái gì thì kêu, hôm nay bà chủ của chúng ta bao hết.”
Nói xong, An Nhã vỗ vỗ vai bà chủ Hứa.
Hứa Tân Di cũng cười nói: “Đúng vậy, sau này đều là cộng sự, chúng ta chính là người một nhà, muốn ăn cái gì tùy tiện gọi, toàn bộ hóa đơn hôm nay, tôi chi trả hết.”
Phục vụ đem thực đơn lên.
“Thật sự? Vậy chúng tôi không khách sáo đâu à nha.”
“Ai làm cô khách sáo? Nhanh gọi món đi, đói lắm rồi”
An Nhã cười đứng dậy, giới thiệu từng người cho Hứa Tân Di biết: “Tân Di, để chị giới thiệu một chút, anh chàng đẹp trai này chính là Trần Mạt, người chị từng nói qua với em đó.”
Hứa Tân Di chợt nhớ ra: “Trần Mạt, chào anh, thật là có duyên, trước kia là đồng sự, sau này cũng là đồng sự nha!”
Trần Mạt đã 30, rút đi sự ngây ngô của trẻ tuổi, thành thục ổn trọng, bốn chữ này rất thích hợp với anh ta.
“Hứa tiểu thư, có thể cùng ngài……”
Hứa Tân Di đánh gãy lời nói của anh ta: “Nếu sau này là cộng sự, vậy không cần một tiếng một tiếng Hứa tiểu thư, anh có thể gọi em là Tân Di, hoặc là bà chủ cũng có thể nha.”
Trần Mạt hơi giật mình, ngược lại mỉm cười, đối với cách nói chuyện dứt khoát của Hứa Tân Di rất thích: “Ok, vậy thì bà chủ, sau này nhờ bà chủ trẻ chăm sóc nhiều hơn.”
“Đương nhiên, anh cũng có thể giao trong sạch của mình vào tay em.” Hứa Tân Di thốt ra lời này, mọi người trong phòng đều cười to lên.
Làm nghề này như bọn họ, quá rành con người trong cái ngành khắc nghiệt này, tính cách kiêu ngạo ương bướng như Hứa Tân Di, căn bản không là gì ở giới showbiz.
Fans cảm thấy ngứa mắt, nhưng ở trong mắt bọn họ chỉ là chuyện thường ở huyện, mặt ngoài co thể giả tạo nhưng nhân phẩm thì không.
An Nhã liên tục giới thiệu những nhân viên khác cho Hứa Tân Di, cô yên lặng ghi nhớ gương mặt cùng tên họ của những người này. Sau này, những người này đều là lực lượng cần thiết, công ty có thể đi đến bước nào, tất cả đều dựa vào bọn họ.
“Mọi người ăn trước, tôi đi toilet.”
Tân Di rời khỏi phòng, đi toilet make up lại, mới bước khỏi cửa toilet, đã chào đón một thiếu niên dáng người cao gầy chật vật chạy tới phía cô. Cho dù nét mặt đầy kinh hoảng, cũng không khó nhìn ra đường nét tinh xảo trên gương mặt thiếu niên này.
Rầm, đùng, ầm ――
Chạy quá nhanh, tránh không kịp, hai người va chạm vào nhau.
Đầu vai Hứa Tân Di bị đâm, chân đứng không vững, lảo đảo ra sau vài bước, mắt thấy sắp hôn đất mẹ, cậu nhóc có dáng người gầy kia phản ứng nhanh chóng, giữ lấy cánh tay Hứa Tân Di, giữ đúng khoảng cách lịch sự, đỡ Hứa Tân Di đứng yên.
“Thật xin lỗi, tôi……”
Thiếu niên thở hồng hộc, ngẩng đầu nhìn Hứa Tân Di, nháy mắt giật mình: “Hứa…… Tân Di? Chị Tân Di, là chị sao?”
Hứa Tân Di che lại đau vai bị đâm đau, người thiếu niên đối diện này rõ ràng nhận ra cô, bản thân cô cũng có một chút ấn tượng, có chút quen mắt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là không nhận ra đó là ai.
“Cậu là …..”
Thiếu niên kích động nói: “Em là Giang Niệm, là một thành viên trong nhóm nhạc nam idol BIG_FIVE thuộc Thiên Ngu công ty.”
Hứa Tân Di mới sực nhớ ra.
Thảo nào quen mắt đến như vậy, từng thấy qua vài lần trên poster dán trước cửa công ty, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp qua người thật, cho nên không quen biết cũng là chuyện thường.
Hiện tại vừa thấy, người thật đẹp hơn nhiều so với trong poster.
Mày kiếm mắt sáng, gương mặt tinh xảo, làn da như trứng gà lột xác, gương mặt khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái, dáng người gầy nhưng rắn chắc lại không đơn bạc yếu đuối, tràn đầy hơi thở thanh xuân, là thẩm mỹ hiện tại của giới trẻ.
Trước kia cô cảm thấy có chút kỳ lạ, đáng yêu trẻ đẹp như vậy, một cậu nhóc đẹp trai thần thái như ánh mặt trời, tại sao lại không thể nổi tiếng được?
Hiện tại thấy người thật, càng thấy kỳ lạ.
“Thì ra là nhóc……”
Sau khi Hứa Tân Di thưởng thức sắc đẹp thanh xuân, nhìn bộ dáng nôn nóng của cậu chàng, nói: “Chị không sao hết, nhóc có việc gấp thì cứ đi trước đi.”
Ánh mắt Giang Niệm nôn nóng, luôn ngó ra phía sau, khẩn trương đến mức hầu kết không ngừng di chuyển lên xuống, như là gặp phải chuyện gì đó rất khẩn cấp.
Thần sắc nôn nóng, cậu chàng như đã cùng đường, rốt cuộc nhịn không được nữa nhìn Hứa Tân Di mở miệng nhờ vả: “Chị Tân Di, chị có thể…… Có thể giúp dùm em được không?”
“Giúp?” Hứa Tân Di ấn đường nhíu lại.
Theo lý mà nói, một cậu nhóc đẹp trai như Giang Niệm mở miệng xin giúp đỡ, cô khẳng định sẽ đạo nghĩa không thể chối từ, nhưng lý trí nói cho cô, người dám gây chuyện ở nhà hàng Ung Phúc, đều không thể chọc vào.
Đừng nhìn cô ngày thường diễu võ dương oai kiêu ngạo ương bướng ở giới showbiz, nhưng đều biết trước sau, những người đắc tội đều thuộc dạng cô trị được, nhưng đắc tội người đến đây ăn uống. Chỉ sợ phải cần đến thế lực của Dịch Dương, cô phải cầu xin tên lưu manh kia tới cứu vớt mình.
“Công ty kêu em ra tới uống mấy ly với đối tác. Nói là có người xem trọng em, nguyện ý đầu tư một nhân vật trong phim truyền hình, nhưng em vừa vào ngồi không bao lâu thì động tay động chân với em, còn không cho em đi. Em thật vất vả mới thoát ra ngoài, chị có thể ……”
Nói đến này, Giang Niệm im lặng, cũng nhận ra đây là lần đầu tiên bản thân nhận thức Hứa Tân Di, cũng nhận ra bản thân không biết lượng sức: “Xin lỗi, chị Tân Di, em …… Không làm phiền chị nữa, em đi trước.”
Nói xong, không đợi Hứa Tân Di nói chuyện, Giang Niệm không có một chút do dự, cất bước chạy về phía cửa ra vào.
Hành lang trống vắng không người, giống như gặp được chuyện ngẫu nhiên vừa rồi, thật sự chỉ là một ngoài ý muốn mà thôi.
Trở lại phòng, Hứa Tân Di vẫn luôn nghĩ đến việc này, An Nhã vừa thấy thì biết ngay cô có tâm sự, cười nói: “Đi đâu mà lâu như vậy mới trở về? Sao lại vậy? Có chuyện gì?”\
“Mọi người có biết nhóm nhạc nam idol BIG_FIVE không?”
“Sao lại không biết?”
Trên bàn cơm có người mở miệng: “Nhóm nhạc này là do chúng tôi đẩy ra thị trường, rõ ràng có mấy hạt giống tốt, nhưng chết sống không nổi lên được, thị trường đã bão hòa, một năm ra quá nhiều nhóm nhạc nam idol, làm cho biết bao công sức đều nằm liệt giữa đường”
“Thời điểm tôi từ chức hình như nghe tin tức nội bộ, công ty chuẩn bị từ bỏ nhóm nhạc này. Chọn ra hai hạt giống tốt, chuyển sang làm diễn viên phim truyền hình, nhìn xem có thể cháy lên hay không?”
“Vậy chị biết Giang Niệm không?”
“Biết, cậu nhóc đó là một hạt giống tốt, các phương diện đều rất mạnh, hơn nữa tuổi cũng khá trẻ. Công ty hẳn là sẽ đẩy sang mảng điện ảnh. Tôi nghe nói tính cách của cậu nhóc này khá tốt, rất nghe lời, rất ngoan, thời điểm còn là thực tập sinh chỉ có mình cậu nhóc là nghiêm túc nhất, là một chàng trai trẻ rất ưu tú.”
Hứa Tân Di nghe xong, chìm sâu vào trong suy nghĩ.
“Boss, sao vậy?”
“Không có việc gì” Hứa Tân Di phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Tùy tiện hỏi chơi thôi.”
****************
Cơm no rượu say, nhân viên chào tạm biệt Hứa Tân Di, đi tiếp tăng 2.
Xe Hứa Tân Di đỗ ở bải xe của nhà hàng Ung Phúc, đang cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa xe, thì phía đuôi xe truyền đến âm thanh, một bóng người lảo đảo lắc lư đứng lên.
Hứa Tân Di cả kinh, An Nhã cũng giật mình, mở ra đèn pin di động chiếu về phía đuôi xe.
“Ai????”
Ánh đèn chiếu vào trên người đó, theo phản xạ, tính giơ tay che ở trên mặt.
“Giang Niệm?” Hứa Tân Di chần chờ nhìn cậu ta, hỏi ra tiếng.
Nghe được giọng Hứa Tân Di, Giang Niệm chậm rãi buông tay xuống, đèn pin di động chiếu thẳng vào trên mặt cậu ta.
Là Giang Niệm không sai, nhưng không giống Giang Niệm cô từng gặp hơn một tiếng trước. Ngay từ đầu, gương mặt trắng nõn, hiện tại hốc mắt cùng xương gò có nhiều dấu vết xanh xanh tím tím, khóe miệng bị rách, thấm máu, toàn thân vô cùng chật vật.
Áo khoác không biết đi nơi nào, chỉ mặc một cái áo sơmi màu trắng mỏng manh, phía trên dính toàn bùn đất cùng cỏ dại, công thêm mấy dấu chân giày.
“Sao cậu lại biến thành như vậy?”
Giang Niệm không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Hứa Tân Di, chậm rãi cúi đầu, nói: “Em không có việc gì, em chỉ sợ bị người khác chụp đến, nên không dám đi ra ngoài. Em nhận ra bảng số xe của chị, cho nên…… Chị Tân Di, chị có thể cho em đi nhờ một đoạn đường hay không?”
Cứ như vậy mà rũ đầu, ăn mặc mỏng manh, thân thể bị gió lạnh đầu mùa đông thổi, run bần bật, gương mặt bầm tím cùng đầu tóc đầy hỗn độn, trong bóng tối mơ hồ nhìn không rõ, khiến cho người khác có loại cảm giác bị lăng nhục, làm người nhịn không được trong lòng sinh ra dục vọng bảo vệ.
Đừng nói Hứa Tân Di, ngay cả An Nhã, người tung hoành tình trường nhiều năm, chìm trong ngàn bụi hoa, một chiếc lá không dính thân, cũng không thể nhịn xuống cảm giác muốn ôm vào lòng.
“Có thể, mau lên xe, đừng để bị người khác chụp tới”
Hứa Tân Di còn chưa nói lời nào, An Nhã đã kéo ra cửa xe sau, làm Giang Niệm lên xe.
Nhưng Giang Niệm lại cứ đứng ở kia vẫn không nhúc nhích, ngẩng đầu, con cô sáng ngời ngập nước tràn ngập thấp thỏm, cậu nhóc nhìn Hứa Tân Di, như đang dò hỏi ý khiến của cô, giống như nếu cô nói không được, cậu nhóc thật sự sẽ không lên.
Này ….. Mẹ nó ai chịu nổi?
“Lên xe đi, chị đưa em về.”
Giang Niệm cười sáng lạn: “Cảm ơn chị Tân Di”
Ba người lên xe, rời đi.
“Sao lại thế này, sao em lại thành như vậy?” Từ trước đến nay, An Nhã thuộc dạng người thương hương tiếc ngọc, trẻ như vậy, đẹp trai ngời ngợi như vậy, một cậu nhóc ngon miệng ở trước mặt cô bị người khác ức hiếp, trái tim cô bị cào lại ngứa lại đau.
Khóe miệng Giang Niệm ráng nặn ra một nụ cười: “Công ty kêu em đến uống rượu với đối tác, em không đồng ý, cho nên……”
“Người đối tác kia đánh em?”
Giang Niệm giữ vững im lặng tỏ vẻ cam chịu.
“Công ty chó má”
An Nhã nổi giận mắng: “Không làm việc gì có tính người, sớm hay muộn cũng đóng cửa”
Hứa Tân Di liếc kính chiếu hậu nhìn thoáng qua: “Em ở chổ nào?”
“Hiện em đang ở Hoa Danh Uyển, nếu chị Tân Di không tiện, đưa em đến bến xe buýt đi, em tự kêu taxi trở về là được.”
“Hoa Danh Uyển? Ok, vừa lúc tiện đường, để chị đưa em trở về.”
Gương mặt thiếu niên nở rộ nụ cười đầy ngượng ngùng: “Vậy làm phiền chị Tân Di.”
“Không có việc gì, không phiền.”
“Ai, nhóm của mấy đứa hiện tại thế nào?”
“Không tốt lắm”
Giang Niệm nói: “Đã thật lâu tụi em không có bất kỳ công việc nào.”
An Nhã thở dài: “Mấy đứa có tài như vậy mà, không thể bị công ty rác rưởi đó làm chậm trễ, em có từng nghĩ tới việc kết thúc hợp đồng với công ty?”
“Kết thúc hợp đồng? Chưa từng nghĩ tới”
Giang Niệm lắc đầu, giọng của cậu rất sạch sẽ, có cảm giác thanh xuân, khờ khạo của lứa tuổi thanh thiếu niên, khi nói lời này không có một chút oán trách: “Tụi em không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng.”
“Đúng vậy ha.”
Đề tài dừng ở đây.
Nửa tiếng sau, xe ngừng ở trước cổng Hoa Danh Uyển.
An Nhã nhìn bên trong khu chung cư cũ nát: “Em ở nơi này?”
Giang Niệm hơi hơi mỉm cười, cũng không vì bản thân ở nơi này mà cảm thấy khó chịu, bằng phẳng nói: “Em tạm thời không có tiền, cho nên cứ vào ở trước, chị An Nhã, chị Tân Di, hôm nay thật sự rất cảm ơn hai chị. Em có thể add nick WeChat của hai chị được không? Có cơ hội em nhất định báo đáp hai chị.”
“Không có việc gì, chuyện nhỏ không tốn sức gì.”
An Nhã lấy di động ra, add nick WeChat của Giang Niệm.
Giang Niệm lăng lăng nhìn thẳng Hứa Tân Di.
“Thêm đi.” Hứa Tân Di cũng add nick WeChat của Giang Niệm.
Sau khi xuống xe, Giang Niệm nhìn theo phương hướng xe đi, ngón cái lau vết máu còn dính ở khóe miệng, sửa sang lại bộ dáng vừa mới run run rẩy rẩy, nhàn nhàn đứng yên tại chỗ, im lặng mà nhìn avata trên trang WeChat cá nhân của Hứa Tân Di trên màn hình di động.
Trên màn hình di động phát ra ánh sáng nhạt chiếu sáng nửa gương mặt, khóe mắt ứ xanh đặc biệt rõ ràng, càng làm gương mặt cậu thêm vài phần kiệt ngạo cùng hoang dã.
Trên đường trở về, Hứa Tân Di càng nghĩ càng thấy không thích hợp, nghĩ lại toàn bộ những chuyện vừa rồi của Giang Niệm.
“An Nhã, chị có cảm thấy cốt truyện rất quen thuộc không, giống kiểu tiếu thuyết ngôn tình, tổng giám đốc bá đạo tiểu kiều thê?”
“Cái gì mà tổng giám đốc bá đạo tiểu kiều thê?”
“Chị có cảm thấy hay không, tất cả mọi chuyện xảy ra vào tối hôm nay quá drama? Anh hùng cứu mỹ nhân …… Cũng quá khéo.”
“Drama? Em là nói, Giang Niệm cố ý?”
“Không biết, tuy rằng nhìn không ra có chỗ nào không thích hợp, nhưng em có cảm giác không đúng sao sao ấy.” Càng nghĩ, cô thật sự nghĩ không ra không đúng chỗ nào.
Trong sách, Giang Niệm chỉ là một vật hi sinh nhỏ bé, không có nhiều đất diễn như vậy?
Sắc đẹp trước mặt, trên đầu chữ sắc là một cây đao, cũng không thể bị nước tràn vào đầu óc, vẫn nên giữ lại một phần lý trí thì tốt hơn.
**********************
Ba ngày sau, công ty nho nhỏ của Hứa Tân Di chính thức thành lập, tổng cộng mười lăm nhân viên đi theo Hứa Tân Di cũng đã bắt đầu xăng tay áo lên làm việc.
Mới vừa đi làm, đã gặp ngay chuyện động trời.
“Làm sao vậy?” Vừa bước vào công ty, Hứa Tân Di đã phát hiện không khí đầy nghiêm túc, không thích hợp.
“Tân Di, em xem, đây là ảnh chúng ta đến nhà hàng Ung Phúc, có phóng viên chụp được.” An Nhã đưa quyển tạp chí cho Hứa Tân Di xem.
Hứa Tân Di tiếp nhận, ngay bìa tạp chí có một dàn chữ to chình ình: Một nữ diễn viên nổi tiếng quần áo lộn xộn nửa đêm lén gặp một nam idol tại nhà hàng tư nhân nổi tiếng.
Ảnh Hứa Tân Di cùng Giang Niệm đã đánh mosaic.
Nhưng có mosaic cũng như không, người mù đều có thể nhìn ra được người phụ nữ trong ảnh kia là Hứa Tân Di.
Hứa Tân Di vuốt ve bìa tạp chí, sau khi im lặng một lúc lâu.
Nếu không phải trước công chúng, cô thật muốn ôm tạp chí, nước mắt rơi đầy mặt khóc lớn một tiếng.
Trời biết cô có bao nhiêu kích động, ngay cả đôi tay cầm tạp chí cũng không khỏi run rẩy.
Đã bao lâu? Đã bao lâu rồi? Cách ba tháng, suốt ba tháng, rốt cuộc tên của cô cũng xuất hiện trên tờ tạp chí showbiz.
Cô thiếu chút nữa đều cho rằng bản thân đã xuống dốc, không xứng xuất hiện ở trên tạp chí nữa, nhưng không nghĩ tới, quanh co lòng vòng, quần chúng nhân dân không có quên cô. Quần chúng nhân dân vẫn còn ở nhớ thương cô.
Thấy sắc mặt của Hứa Tân Di trầm trọng, An Nhã cho rằng cô là vì scandal mà cảm thấy lo lắng. Đúng vậy, trước kia tuy rằng Tân Di cũng có xuất hiện ở trên các loại tạp chí showbiz, nhưng xuất đạo nhiều năm như vậy, thật đúng là chưa từng làm ra scandal tình ái với bất kỳ chàng trai nào.
Cô biết, Hứa Tân Di thích Dịch Dương, cho nên không cho phép bản thân xuất hiện scandal với các anh chàng trên tạp chí, làm Dịch Dương hiểu lầm.
“Tân Di, tạp chí showbiz này chỉ là bịa chuyện bậy bạ thôi, em đừng lo lắng, có tụi chị ở, sẽ không để chuyện này tùy ý tiếp tục khuếch tán tiếp.”
Trần Mạt mở miệng: “An Nhã nói đúng, bà chủ cứ yên tâm, mấy vụ scandal này chúng tôi rất có kinh nghiệm, nhất định có thể giúp chị xử lý thỏa đáng, không lưu lại một chút dấu vết nào đâu.”
Sắc mặt Hứa Tân Di càng thêm trầm trọng: “Em biết mà, mọi người cũng đừng quá khẩn trương, một chút scandal nhỏ nhoi mà thôi, không quan trọng. Hiện tại, quan trọng nhất là cuối tuần này em vào đoàn phim, đến lúc đó, trên mạng khẳng định sẽ có người bôi đen, mọi người phải chuẩn bị tinh thần thật tốt để đối phó giúp em.”
Tạm dừng một lát, cô nói tiếp: “Quyển tạp chí này em cầm đi, em có chút việc, cần phải trở về nhà một chuyến, mọi người làm việc tiếp đi.”
Nói xong, cô gấp không chờ nổi cầm tạp chí chạy về nhà cũ.
Ai, gần đây không làm chuyện gì hết, cô thiếu chút nữa đều cho rằng bản thân đang chìm trong tình yêu tương thân tương ái với tên lưu manh Dịch Dương này.
Sau khi trở lại nhà cũ, Hứa Tân Di lo lắng suốt cả đêm, không biết nên đặt quyển tạp chí ở nơi nào, chờ Dịch Dương trở về, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy ngay.
Sô pha?
Không được, đặt trên sô pha quá mức lộ liễu, có vẻ cố tình.
Tủ đầu giường cũng không được, đặt ở kia khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Nhìn xung quanh toàn bộ căn phòng, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tỏa định ánh mắt ở thùng rác.
Bingo.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hứa Tân Di tay mắt lanh lẹ vội ném quyển tạp chí trên tay vào thùng rác, trước khi Dịch Dương bước vào phòng, nhanh chân chạy vọt vào trong ổ chăn.
Bầu không khí trong phòng chìm trong im lặng.
Dịch Dương vào phòng, nghi hoặc nhìn người đang cuộn tròn nằm ở trên giường, Hứa Tân Di vùi hơn phân nửa cái đầu cùng mông vào trong chăn.
Ngoan như vậy?
“Ông xã, anh đã trở lại?”
“Ừ.”
Dịch Dương buông laptop xuống sô pha, tiếp theo sau đi vào phòng quần áo, thay đồ ở nhà cho thoải mái, ngồi ở trên sô pha mở tài liệu ra xem.
―― “Mình nên làm cách nào để anh ta chú ý đến nó đây?”
Dịch Dương ấn đường hơi nhích, anh biết ngay mà, chuyện khác thường tất có âm mưu, an phận nhiều ngày như vậy, rốt cuộc nghẹn không nổi rồi.
“Ông xã, hôm nay anh đi làm có mệt hay không? Có muốn đi nghỉ sớm một chút hay không?”
“Còn được, không mệt.”
―― “Mình nên nói như thế nào mới có thể làm anh ta chú ý đến cái thùng rác đây?
Thùng rác?
Dịch Dương tùy ý liếc mắt thùng rác nằm gần bên hông sô pha, thì nhìn thấy một quyển tạp chí nằm lẻ lỏi bên trong.
Tạp chí?
Tập trung nhìn vào, trên bìa tạp chí thượng in một dòng chữ cái to đùng ‘Một nữ diễn viên nổi tiếng quần áo lộn xộn nửa đêm lén gặp một nam idol tại nhà hàng tư nhân nổi tiếng’.
Cùng với mấy tấm ảnh mosaic kém chất lượng, là hình Hứa Tân Di cùng tên đàn ông nào đó có cử chỉ thân mật.
Dịch Dương nhướng mày, thì ra là thế.
Nhưng anh không nói gì, mà là tiếp tục như ngày thường, bình tĩnh lật xem văn kiện.
“Ông xã, em đói, anh có thể lấy giúp em bịch bánh quy đặt ở trên sô pha gần thùng rác lại đây dùm emm hay không?”
Dịch Dương thuận tay ném một bịch bánh quy cho Hứa Tân Di.
Hứa Tân Di xé mở.
Lúc này ăn cái gì cũng sẽ mập lên, nhưng cũng quản không được nhiều như vậy.
Nhai kỹ nuốt chậm, ăn xong, Hứa Tân Di bò đến đuôi giường, vỏ bịch không thành cục, nhắm ngay thùng rác bên chân Dịch Dương, ném, được như ý nguyện dừng bên ngoài thùng rá .
Dịch Dương theo bản năng nhìn về phía thùng rác, khom người nhặt vỏ bịch lên, ném vào thùng rác.
“Sau trong thùng rác……”
―― “Nhanh nhanh nhanh! Mau phát hiện scandal trên bìa tạp chí”
―― “Mau đem tạp chí ném lên trên người tôi, chỉa vào mũi tôi hỏi ‘ sao cô dám cõng tôi ra ngoài lêu lổng cùng đàn ông. Người đàn ông trên tạp chí là ai? Đêm nay không nói rõ ràng cũng đừng hòng ngủ ’.”
―― “Như vậy thì tên lưu manh này có lẽ sẽ chán ghét mình, nói không chừng còn muốn ly hôn. Cho dù không ly hôn cũng sẽ giận dỗi chiến tranh lạnh trong một thời gian, khi đó mình sẽ có mấy ngày thanh tịnh nha.”
Dịch Dương cười lạnh, đi đến điện thoại bàn nội tuyến trong Nhà họ Dịch, trong ánh mắt mê mang khó hiểu của Hứa Tân Di cầm lấy ống nghe, nói: “Dì Chu, thùng rác trong phòng ngủ đã đầy, phiền dì đi lên đổ dùm con.”
Hứa Tân Di: “?”
Cô nắm vỏ chăn, vò vò chà đạp, nghiến răng nghiến lợi.
―― “Một quyển tạp chí lớn như vậy mà nhìn không thấy? Mấy chữ in đậm to như vậy mà cũng nhìn không thấy? Tên khốn kia, anh bị mù hả? Nếu không cần mắt thì có thể quyên cho người khác”
―― “Tôi còn trẻ như vậy, thật là xui xẻo lại gả cho một người mù”
Dịch Dương biểu tình cứng lại, như phát hiện ra cái gì, trong ánh mắt chờ mong của Hứa Tân Di, khom người nhặt tạp chí từ thùng rác ra, tùy ý nhìn nhìn.
“Hứa Tân Di, cô cũng dám cõng sau lưng tôi ở bên ngoài lêu lổng cùng thằng đàn ông khác? Người đàn ông trên tạp chí là ai? Đêm nay không nói rõ ràng cũng đừng mong ngủ.”
Hứa Tân Di, đóa hoa nhỏ yếu lại bất lực, thần diễn nhập xác, bắt đầu vai diễn. Biểu tình muốn nói lại thôi.
“……” Mấy lời này sao lại quen tai như vậy ta?
Hết chương 22