Nhà giàu nữ phụ không muốn có được tình yêu

Sau khi xuyên qua, có một quy định cần thiết duy trì, chính là tính cách nhân vật.
Hứa Tân Di không được vô cớ đòi ly hôn, muốn hoàn toàn thoát ly giam cầm tính cách nhân vật, chỉ có thể từ chính miệng Dịch Dương nói ra.
Ngay lúc đó, Hứa Tân Di cho rằng lấy trình độ bị ghét của nguyên chủ cộng với kỹ thuật diễn của mình. Dịch Dương tuyệt đối sẽ không chịu đựng cô được lâu.
Nào biết đâu rằng, một nhịn chính là hai năm.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại cơ hội tới.
Đàn ông chó không chịu nổi cô đơn, rốt cuộc ngoại tình.
Tuy kỹ thuật diễn của Tả Dung chẳng ra gì, nhưng không ngờ lại có lúc làm tốt đến như vậy.
“Tân Di, em nghe chị nói, chúng ta tạm thời còn không biết mấy tấm ảnh này là thật hay giả. Chỉ nhìn một cách đơn giản, Tả Dung muốn dùng chuyện này lăng xê, em nên biết điều này mới đúng! Việc này không có khả năng giống như mặt ngoài nhìn qua đơn giản như vậy, đợi lát nữa Dịch Dương trở về, em nhất định phải bình tĩnh, không thể nổi cơn giận, hiểu chưa?”
“Nếu chuyện này là thật, em cũng đừng khổ sở, trên đời này còn có vô số đàn ông tốt chờ em, nghe chị, đừng thắt cổ chết ở trên người Dịch Dương mà từ bỏ một khu rừng rậm.”
“Chị đã giúp em bàn xong bộ 《 Hoàng đồ 》 , làm nữ chủ, đây là bộ nữ tần, nam chính là Hàn Kiêu, trăm ngàn lần đừng xúc động, biết chưa?”
Hứa Tân Di nghe An Nhã nói, lần lượt cảm nhận vui mừng.
Vẫn là An Nhã hiểu cô.
Một giờ sau, xe chậm rãi đi vào khu dinh thự Thủy Loan.
Hứa Tân Di mang theo tâm tình sung sướng, trong ánh mắt lo lắng sốt ruột của An Nhã, bước vào nhà chính.
10 giờ rưỡi tối, người trong nhà chính đều ngủ, toàn bộ dinh thự không ồn ào náo nhiệt như ban ngày, ánh trăng mát lạnh bao phủ, bốn tầng lầu dinh thự to càng hiện ra khí thế.
Sao yên lặng quá vậy?
Dịch Dương còn chưa có trở về.
Tránh kinh động ông nội Dịch và Dịch phu nhân, Hứa Tân Di lên lầu an tĩnh chờ đợi.
Đợi lát nữa câu đầu tiên nên nói cái gì đây? Là đi thẳng vào chủ đề hay là thực hành chiến lược vu hồi, đã trễ thế này, hiệu quả cách âm chắc là không tồi, muốn cãi một trận với Dịch Dương không ta?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không thể cãi ngay từ đầu, tính cách của cô chính là ‘ rễ tình đâm sâu ’, cãi ngay từ đầu thì tính cách OOC rồi? Hỏi trước, khẳng định Dịch Dương sẽ phủ nhận.
Sau đó ném ra chứng cứ.
Lúc này Dịch Dương khẳng định không có lời nào để nói.
Sau khi im lặng trong thời gian ngắn ngủi. Nếu Dịch Dương thừa nhận, xác nhận ngoại tình, minh sẽ gây chuyện lớn tiếng muốn Dịch Dương chia tay với cô ta.
Lúc này Dịch Dương khẳng định không muốn, sau đó cãi nhau, ồn ào đến long trời lở đất, Dịch Dương phủi tay rời khỏi, còn cô thì nản lòng thoái chí, nói, chúng ta ly hôn đi.
Nếu Dịch Dương không thừa nhận… Vậy thì càng tốt.
Dịch Dương không thừa nhận, thì cô hoài nghi, liên tục chất vấn, Dịch Dương khẳng định không có kiên nhẫn trả lời cô, giận dữ rời đi, mà cô cũng bởi vậy mà nhận định Dịch Dương ngoại tình, nản lòng thoái chí, nói, chúng ta ly hôn đi.
Hoàn mỹ không tì vết, trời cũng không thể cãi lại, không chê vào đâu được.
Chờ Dịch Dương trở về, trận diễn này sẽ bắt đầu.
Kỹ thuật diễn của Hứa Tân Di được những đạo diễn từng hợp tác qua khen trước mặt mọi người, nói cô một giây nhập diễn, là một hạt giống tốt trong ngành điện ảnh.
Nhưng hiện tại Hứa Tân Di lại chậm chạp không nhập diễn được, trái tim nhảy thình thịch. Không có cách nào, cô quá hưng phấn.
Chỉ cần tưởng tượng đến những việc sẽ xảy ra kế tiếp, tưởng tượng đến lúc ly hôn, thì hưng phấn đến mức muốn đứng lên chạy hai vòng.

Đứng ở trước gương, Hứa Tân Di nhìn thần thái sáng láng trong gương, thấy ra sao cũng không giống một người vợ hoài nghi chồng mình ngoại tình. Cô vò tóc, xoa xoa đôi mắt, trang điểm chút phấn cho gương mặt tái nhợt chút, nghĩ nghĩ, vì để phòng ngừa, tìm chai thuốc nhỏ mắt.
Mọi phân đoạn đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông.
12 giờ khuya, Dịch Dương đẩy ra cửa phòng. Trong phòng không bật đèn, một cánh cửa sổ sát đất chưa đóng, gió từ bên ngoài ùa vào, thổi tung bức màn, ở dưới ánh trăng bao phủ, Dịch Dương thấy một người con gái cuộn tròn thân thể, ôm chân, ngồi ở trên sô pha.
“Hứa Tân Di ?”
Anh mở đèn lên.
Hứa Tân Di ôm chân ngồi ở trên sô pha, vùi đầu vào giữa hai khuỷu tay, cảm nhận được ánh sáng, ngẩng đầu lên.
“Anh đã trở lại?”
Dịch Dương cởi áo khoác, cởi bỏ cà vạt, nghe giọng điệu của Hứa Tân Di không giống như thường ngày, không khỏi hỏi: “Có việc?”
“Sao bây giờ anh mới trở về?” Âm thanh nghẹn ngào, nuốt xuống ủy khuất.
Dịch Dương đứng yên tại chỗ, nhìn cô chằm chằm.
“Công việc bận, về trễ, có việc sao? Không có việc gì thì ngủ đi.”
Dịch Dương xoay người đi đến phòng giữ quần áo, cầm áo ngủ chuẩn bị đi phòng tắm, Hứa Tân Di lại đứng ở cửa phòng quần áo, hai hàng nước mắt từ hốc mắt rơi xuống.
“Ngày thường, 6 giờ anh đã tan ca, hiện tại đã 12 giờ, anh mới trở về, anh đi đâu? Ở với ai, có thể nói cho em được không?”
Không thể hiểu được!
Dịch Dương căn bản mặc kệ cô, bước ngang qua cô đi vào phòng tắm.
—— “Ai da… Thuốc nhỏ mắt này bộ hết hạn hay sao mà đau rát quá đi!”
Ở nơi Dịch Dương nhìn không thấy, Hứa Tân Di nhe răng trợn mắt, ngửa đầu điên cuồng nháy đôi mắt, dùng tay quạt quạt.
Dịch Dương dừng chân.
Con nhỏ này lại nghĩ ra trò gì nữa đây?
“Chúng ta là vợ chồng, chồng em trễ như vậy mới trở về, trên người còn có mùi rượu, chẳng lẽ em không thể hỏi sao?”
Giọng điệu của Dịch Dương càng khó chịu, người ngoài hỏi đến công việc của anh, làm anh thật không kiên nhẫn.
“Chuyện công việc, không liên quan gì tới cô, cô đừng hỏi đến.”
“Không liên quan?”
Hứa Tân Di thảm hại cười đạm bạc: “Vậy được rồi, em hỏi anh, đêm nay có phải anh đến câu lạc bộ Ung Việt tham gia tiệc rượu hay không?”
Dịch Dương xoay người, nặng nề nhìn Hứa Tân Di.
“Cô theo dõi tôi, còn điều tra hành trình của tôi?”
“Theo dõi? Điều tra? Em là vợ của anh, em chỉ muốn biết hành trình của anh không được sao?”
—— “Đồ đàn ông chó, chột dạ? Tôi biết mà, trên đời này không có đàn ông nào không trộm tanh. Mẹ nó! Ta khinh! Tra nam!”
Dịch Dương ném xuống bốn chữ: “Vô cớ gây rối.”
“Em vô cớ gây rối?”
Hứa Tân Di ngăn anh lại, cắn môi vẻ mặt bi phẫn: “Anh không chịu thừa nhận, có phải bởi vì trong lòng anh có quỷ hay không?”
“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”

“Em muốn anh giải thích một chút, người trên tấm ảnh này, có phải là anh hay không?” Hứa Tân Di ném mấy tấm ảnh kia vào trước người Dịch Dương, rào rạt rơi xuống, rải đầy đất.
—— “Vừa rồi đúng ra nên ném trực tiếp vào thẳng mặt anh ta, đàn ông chó, ngoại tình còn nói đúng lý hợp tình như vậy, ai cho anh mặt?”
“Đây là ảnh chụp của anh cùng con đàn bà khác, quan hệ giữa hai người là cái gì? Tại sao lại ôm nhau? Tại sao áo khoác của anh lại choàng trên vai cô ta” Hứa Tân Di nghẹn ngào, mở to hai mắt nhìn, không cho bản thân nhìn quá chật vật.
Thừa dịp Dịch Dương cúi đầu xem ảnh chụp, vội cúi đầu dùng sức xoa xoa đôi mắt đang đau nhức.
—— “A a a a, mình khẳng định lấy sai thuốc nhỏ mắt!”
—— “Dịch Dương, cái tên khốn nạn này chuyên hại mình. Giờ thì tốt rồi, không cần thuốc nhỏ mắt, nước mắt cũng chảy không ngừng.”
Dịch Dương nghiêm túc nhìn kỹ mấy tấm ảnh, đúng thật là anh.
“Ở đâu ra?”
Hứa Tân Di ngăn nước mắt không rơi đầy mặt: “Anh thừa nhận có phải hay không? Người này chính là anh đúng hay không?”
Cô nắm lấy áo sơ mi của Dịch Dương, gắt gao ôm anh, thất thanh khóc thút thít: “Dịch Dương, anh nói cho em, rốt cuộc đây có phải là thật hay không? Em chỉ cần anh nói một câu!”
Hứa Tân Di cọ cọ vào bả vai anh, lặng lẽ cọ lau hết nước mắt lên áo sơmi của anh.
—— “Mau mau mau! Mau đẩy tôi ra, chỉa vào mũi tôi, nói ‘ Đúng! Tôi ngoại tình đó, thì sao? Tôi không chịu nổi cô đơn đó, thì sao? Tôi thích cô ta đó, thì sao? Cô ta tốt hơn cô trăm lần ngàn lần ’.”
—— “Sau đó anh phủi tay rời đi, đi tìm người con gái kia, trắng đêm chưa về. Sau khi trở về, cực lực ép buộc tôi ly hôn. Sau đó tôi cầm một nửa tài sản của anh, thương tâm muốn chết rời khỏi nhà họ Dịch.”
Nghe xong toàn bộ tiếng lòng của Hứa Tân Di, Dịch Dương im lặng không biết nói gì, anh thật sự rất muốn biết, trong đầu Hứa Tân Di chứa cái giống gì mà bổ não nhiều quá.
Anh trầm giọng nói: “Hứa Tân Di, không có việc gì đừng cố đi tìm việc, người trên ảnh chụp là tôi không sai…”
“Cái gì?”
Hứa Tân Di đột nhiên ngẩng đầu, còn anh thì cúi đầu nhìn cô. ‘Cốp’ đột nhiên không kịp phòng ngừa, trực tiếp đụng phải cằm của Dịch Dương.
—— Má ơi!
Dịch Dương đột nhiên lùi lại vài bước, che lại cằm đau nhói, một lúc lâu không phục hồi tinh thần lại.
“Thật là anh!”
Hứa Tân Di rưng rưng lắc đầu, không thể tin tưởng mà nhìn anh, chỉ vào anh, đầu ngón tay thẳng run, mưa rơi gió bão, bi thương nói: “Dịch Dương, tại sao? Tại sao anh lại muốn phản bội em? Em yêu anh nhiều như vậy, em vì anh mà trả giá nhiều như vậy, tại sao anh lại lén em quan hệ với người con gái khác?”
—— “Cãi đi cãi đi, thừa dịp không khí đang bốc cháy, mau mau mau!”
Dịch Dương giận dữ, nói: “Hứa Tân Di, cô câm miệng lại cho tôi!”
Hứa Tân Di càn quấy: “Dịch Dương, anh nói cho em biết, con nhỏ đó thật sự tốt đến như vậy sao? Anh thích cô ta, thích đến chết cũng không chịu buông! Em có chỗ nào không bằng cô ta! Anh nói đi!”
“Chỉ là trùng hợp chụp dính thôi, tôi và cô ta căn bản không có gì để nói, đã trễ thế này, cô không cần vô cớ gây rối!”
“Không có gì? Không có gì cô ta ngồi trên đùi anh? Không có gì anh choàng áo khoác cho cô ta?”
“Ngồi trên đùi?”
Dịch Dương phẫn nộ dán tấm ảnh kia lên trán cô: “Cô nhìn kỹ, nhìn cho rõ ràng, cô ta ngồi trên đùi tôi khi nào hả?”
Hứa Tân Di lấy tấm ảnh từ trên trán xuống, âm thanh chất vấn đột nhiên im bặt.
—— Mịa nó, quá hưng phấn, xem không kỹ.
Tắt lửa, Hứa Tân Di bình tĩnh lại, suy sụp ngồi ở trên sô pha.

“Cho dù cô ta không ngồi trên đùi anh, anh cũng choàng áo khoác cho cô ta. Dịch Dương, anh đừng gạt em, em cũng là phụ nữ, anh có thích cô ta hay không, từ trong ánh mắt của anh, em có thể nhìn ra tới, khi anh nói đến cô ấy, trong mắt anh tất cả đều là tình yêu, trong giọng nói tất cả đều là giữ gìn, đó đều là hành động theo bản năng, anh không có chú ý tới, nhưng em lại chú ý. Anh không chịu rời khỏi cô ta có phải không?”
Dịch Dương thiếu chút nữa bị chọc tức mà cười.
Con mắt nào của cô nhìn thấy trong ánh mắt anh tất cả đều là tình yêu, tất cả đều là giữ gìn?
Hứa Tân Di, mắt của cô bị mù hay sao? Cô nhìn bằng cái gì mà có thể nhìn ra được?
“Dịch Dương, chúng ta không ly hôn, được không anh? Em biết anh thích cô ta, nhưng chúng ta mới là vợ chồng, nếu anh một hai phải ly hôn, muồn ở với cô ta, ông nội sẽ không đồng ý.”
Hứa Tân Di gạt nước mắt.
“Anh còn nhớ rõ ngày chúng ta kết hôn không? Lời nói khi anh đeo nhẫn lên ngón tay em, anh còn nhớ bản thân đã nói gì hay không? Anh nói anh sẽ vĩnh viễn chăm sóc em, anh nhớ rõ chưa?”
—— “Mau mau mau! Mau nói ‘ những cái đó đều đã đi qua, hiện tại tôi chỉ yêu một mình cô ấy. Đời này tôi nhất định phải nắm tay cô ấy đi đến già, không phải cô ấy tôi không cưới ’.”
Dịch Dương im lặng nhìn cô, không nói lời nào. Hôm nay anh muốn nhìn, xem Hứa Tân Di có thể nói ra tới cái gì.
Hứa Tân Di đợi một hồi lâu, thấy Dịch Dương không mở miệng, căng da đầu tiếp tục nói.
“Lúc anh ở với cô ta có từng nghĩ đến cái gia đình này không? Anh có nghĩ đến ông nội, nghĩ tới mẹ, nghĩ tới em sao? Anh làm như vậy, không làm thất vọng em sao? Anh làm cô ta làm tiểu tam, có từng suy nghĩ cho hoàn cảnh của cô ta sao?”
Dịch Dương vẫn không nói lời nào.
Cũng không biết có phải Hứa Tân Di bị ảo giác hay không? Nhưng ánh mắt kia của Dịch Dương, rất giống bộ dáng cắn hạt dưa xem kịch vui của cô lúc thường ngày.
Nghĩ như vậy, thấy bản thân ở vào thế nhược, Hứa Tân Di cất cao âm lượng, tăng cường lá gan cho bản thân: “Anh chia tay với cô ta, chuyện này em có thể chuyện cũ bỏ qua, cũng sẽ không nói cho ông nội với mẹ, chúng ta coi như cái gì cũng chưa xảy ra, được không anh?”
Nói xong, cô dừng một chút, mạnh mẽ chống đỡ không để cho nước mắt rơi xuống: “Nếu anh không đồng ý, em sẽ ướp lạnh cô ta, cho dù thân bại danh liệt, em cũng muốn làm cô ta không có nơi dừng chân tại giới showbiz này!”
“Em sẽ tìm người cho hấp thụ ánh sáng chuyện cô ta là kẻ thứ ba không biết xấu hổ, là tiểu tam phá hư gia đình người khác. Anh muốn cô ta hay là muốn em, Dịch Dương, anh chọn một người đi.”
Cô rưng rưng hai mắt, căm tức nhìn Dịch Dương, năm giây sau bi phẫn cúi đầu không tiếng động nghẹn ngào. Hứa Tân Di khóc sau một lúc lâu cũng không nghe được Dịch Dương có động tĩnh gì, chần chờ lặng lẽ ngẩng đầu, thì thấy Dịch Dương ngồi đối diện mình, vừa lúc hoàn chỉnh nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô lại lặng lẽ cúi đầu, bắt đầu chột dạ.
—— “Tên khốn nạn này sao lại bình tĩnh như vậy? Sao lại không giống như người thường, kêu cô diễn tiếp ra sao đây?”
“Nói đủ rồi chưa? Nói đủ rồi thì để tôi tới nói.”
Giọng Dịch Dương khá bình tĩnh, trật tự rõ ràng, không chút nào hoảng hốt: “Thứ nhất, xác thật đêm nay có tham gia một buổi tiệc rượu, nguyên nhân sẽ có tấm ảnh kia, là bởi vì đang bàn về hợp đồng.”
“Thứ hai, tôi không quen biết người con gái ngồi ở bên cạnh kia, là phía hợp tác tìm tới bồi rượu, hôm nay là lần đầu tiên thấy. Thứ ba, áo khoác ở trên người cô ta không phải của tôi, tôi cũng không biết là của ai, tôi nói như vậy, giải thích đủ rõ ràng chưa?”
Dịch Dương lạnh lùng nhìn cô: “Nếu cô không còn bất kỳ vấn đề gì, như vậy hôm nay đến đây là hết, tôi mệt mỏi, đi tắm rửa trước.”
—— “Giải thích? Anh ta giải thích với mình? Chẳng lẽ không phải hết kiên nhẫn phủi tay rời đi, sau đó một chữ cũng không muốn nói với mình? Khi nào tốt như vậy, kiên nhẫn như vậy?”
—— “Không ngoại tình? Từ từ, ngoại tình quan trọng sao? Anh ta không ngoại tình có quan hệ sao? Thiệt hay giả quan trọng sao? Quan trọng là cái gì? Là cãi nhau!”
—— “Cãi là được rồi.”
“Anh luôn miệng nói không quen biết cô ta, áo không phải của anh, có chuyện trùng hợp như vậy sao, anh cảm thấy em sẽ tin tưởng sao?”
“……”
“Thôi đành vậy, sao anh sẽ thừa nhận kia chứ, trên đời này không có một người đàn ông nào sẽ thừa nhận bản thân ngoại tình.”
“……”
“Đến bây giờ anh cũng không chịu nói thật với em? Nói thật có khó như vậy sao?”
Dịch Dương tay che lại trán, hít sâu vô số lần mới làm tâm trạng tạm thời bình phục xuống : “Cô muốn ly hôn phải không? Được, tôi đồng ý, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị tốt giấy thỏa thuận ly hôn.”
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Hứa Tân Di thiếu chút nữa không phục hồi tinh thần lại.
“Cái gì?”
“Ly hôn, Hứa Tân Di , như cô mong muốn, chúng ta ly hôn, ngày mai sau khi tan làm, tại chung cư Minh Thần, là nơi trước đó đến ký hiệp nghị ly hôn, lần này chúng ta sẽ thật sự ly hôn.”
Dịch Dương dùng hết kiên nhẫn đời này của anh, giọng nói vững vàng nói ra mấy chữ này, phủi tay vào phòng tắm.
Lúc này đây, anh tuyệt đối, nhất định, sẽ không có bất kỳ do dự nào.

Ly hôn.
Hôn nhất định phải ly.
—— “A a a a a a a a a a a a a a, ly hôn”
*************************
Gần đây, trợ lý của Dịch Dương run như cầy sấy.
Mọi chuyện xảy ra vào buổi sáng ngày hôm đó, lúc ấy anh đang ở bên ngoài dinh thự chờ chủ tịch Dịch, lại ngoài ý muốn nghênh đón một gương mặt người sống đừng lại gần của Dịch Dương.
Tính tình của Dịch Dương, trên dưới tập đoàn rõ như ban ngày, dù là nam hay nữ, chỉ cần một sơ sẩy nhỏ trong công việc, từ trước đến nay đều là không lưu tình răn dạy, sáng sớm sắc mặt khó coi như vậy, tùy tiện mở miệng, khó tránh khỏi đâm vào họng súng.
“Lịch trình.”
Sạch sẽ lưu loát hai chữ, trợ lý nhanh nhẹn lấy ra ipad.
“Buổi sáng 9 giờ rưỡi có một cuộc họp, báo cáo tài vụ nửa năm đã gửi vào hòm thư của ngài, buổi chiều hai giờ ngài có hẹn với Mr.Bean, đã đặt lịch hẹn một tuần trước khi ngài về nước, buổi chiều ba giờ, ngài có một buổi vũ hội, bạn gái được chọn…”
“Vũ hội đẩy, đêm nay tôi có việc.”
“… Dạ, chủ tịch.”
Dịch Dương cầm lấy ipad mở ra hòm thư, thừa dịp trên đường đi, quét mắt nhìn sơ qua báo cáo tài vụ nửa năm. Trong xe, một cơn áp suất thấp đình trệ mà trầm trọng.
Anh đọc báo cáo cực nhanh, đọc nhanh như gió lại có thể ghi nhớ tất cả vào trong đầu, khi xe tới cửa công ty, báo cáo dài đến mấy chục trang một chữ cũng không sót, đã đọc xong.
Trợ lý xuống xe mở cửa, công nhân rộn ràng nhốn nháo trước cửa cao ốc, vội vàng đồng thời nhường ra một con đường.
Khoảng cách từ cửa đến thang máy, Dịch Dương nện bước với khí thế lục thân không nhận.
Buổi sáng 9 giờ, dài dòng lại buồn tẻ, toàn bộ người trong phòng họp lại không thể không mạnh mẽ đánh lên tinh thần ứng phó tâm tình rõ ràng không tốt của Boss, ba giám đốc mới bổ nhiệm cũng có khả năng bị bắt lỗi.
Một cuộc họp lại phải kéo đến 12 giờ trưa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra sau hai chữ ‘ tan họp ’ được Dịch Dương lạnh nhạt phóng ra từ miệng.
Trở lại văn phòng, Dịch Dương qua loa ký tên mấy phần văn kiện, trợ lý đưa tới mấy quyển tạp chí kinh tế tài chính đặt ở trên bàn làm việc, đang chuẩn bị cầm một quyển tạp chí kinh tế tài chính lên đọc, ánh mắt Dịch Dương cứng lại.
“Từ từ.”
Anh lấy một quyển tap chí showbiz từ trong tay trợ lý.
“Tại sao tạp chí lá cải này lại xuất hiện trong văn phòng của tôi?”
Trợ lý cả kinh: “Cái này… Cái này tôi cũng không rõ lắm, có thể là do sắp xếp lộn chỗ, thực xin lỗi tổng giám đốc Dịch, sau này tôi sẽ chú ý.”
Dịch Dương không nói nhiều lời, chỉ nói câu: “Đi ra ngoài đi.”
Trợ lý sợ hãi rời đi.
Dịch Dương giữ lại quyển tap chí showbiz kia, nguyên nhân không gì khác, đơn giản là bìa mặt có một cái tiêu đề rất lớn, viết ‘ nữ ngôi sao nổi tiếng Hứa Tân Di vào đoàn phim làm khó dễ diễn viên mới vào nghề, đếm kỹ những ân oán tình thù trong mấy năm gần đây của hai người’ mấy chữ.
Anh tùy tay lật lật.
Anh rốt cuộc đã biết, tại sao buổi tối ngày đó anh lại cảm thấy cái tên Tả Dung này quen tai.
Trong quyển tạp chí có một trang viết riêng về Hứa Tân Di, trong đó cũng có thông tin liên quan đến cái tên Tả Dung, về ân oán của hai người trong đoạn thời gian trước, anh từng nhìn qua, cho nên mới có ấn tượng với cái tên Tả Dung này.
Cùng đoàn phim, nữ chủ và nữ phụ?
Hai người quen biết?
Phương pháp câu cá?
“Hứa Tân Di, cô vì ly hôn mà trăm phương ngàn kế, tính kế đến trên đầu tôi, cô làm tốt lắm.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Tân Di: Rốt cuộc ly hôn, hì hì hì!
Dịch Dương: Cô, nếu muốn chơi, tôi đây sẽ chơi với cô ( bá đạo tổng tài cao thâm khó đoán).
Hết chương 7


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận