Nhà giàu nữ phụ không muốn có được tình yêu

“Cái gì? Không ly hôn?”
Giọng của An Nhã còn muốn khiếp sợ hơn so với ngày hôm qua nghe tin Dịch Dương muốn ly hôn, cô nhìn Hứa Tân Di như một con ngốc, nói: “Em không bị cái gì chứ?”
“An Nhã, anh ấy không có ngoại tình, ngày đó là ngoài ý muốn, mấy tấm ảnh đều là do Tả Dung tìm người cố ý chụp, không có liên quan đến anh ấy.”
“Thì sao? Anh ta lại không yêu em, ngoại tình là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Tân Di hoài xuân như thiếu nữ mười tám tuổi, tràn đầy khát khao: “Anh ấy nói, tình cảm có thể dựa vào thời gian tới bồi dưỡng, cho nên em tin tưởng anh ấy.”
An Nhã lấy một loại ánh mắt ‘ em quả thực không cứu được ’ tuyệt vọng mà nhìn cô: “Hứa Tân Di, em tin tưởng anh ta? Sao ngu dữ vậy em!”
Thấy bộ dáng Hứa Tân Di, dù bất kỳ ai bất kỳ lời nào cũng đều nghe không vào. An Nhã bất đắc dĩ thở dài, lấy di động, mở khóa, ngón tay vuốt vuốt, tìm kiếm thông tin WeChat, xẹt qua một chồng danh thiếp.
Avata danh thiếp trên WeChat phần lớn đều là hình gương mặt, liếc mắt một cái, tất cả đều là trai đẹp ánh mặt trời rộng rãi, hormone cao muốn xịt máu mũi.
“Vốn cho rằng lần này em ly hôn chắc rồi, kết quả không ngờ vẫn là ly không thành, em nhìn cậu ta đi, không thể tốt hơn trăm lần ngàn lần so với Dịch Dương của em sao?”
An Nhã mở trang WeChat cá nhân của người đó, nhấp hai lần, mở to tấm ảnh chụp toàn thân của người đó cho Hứa Tân Di xem.
“Em xem, cậu nhóc này, 21 tuổi, 1 mét 88, học sinh giỏi, chơi trong đội bóng rổ. Em xem, cơ bụng, em xem gương mặt, đẹp trai hay không?”
“Còn có, em xem người này, 23 tuổi, 1 mét 8, cậu nhóc này đặc biệt ấm áp, em xem cậu nhóc cười lên, ngọt không ngọt?”
“Còn có mấy đứa nhóc này nữa…”
An Nhã liên tiếp mở ra giao diện trang cá nhân WeChat của nhiều trai trẻ, mấy tấm ảnh 180 độ không góc chết mở to cho Hứa Tân Di xem: “Ẻm này hai mươi, ẻm này 22, tươi có thể nhéo ra nước, đều là những đưa nhóc ngooan hiền.”
Nói xong, thở dài: “Những người này trừ bỏ không có nhiều tiền như Dịch Dương, chị thấy chỗ nào cũng tốt hơn so với Dịch Dương, cố tình não em bị bại liệt, nói cách nào cũng đều không nghe.”
Hứa Tân Di thèm mắt nhìn màn hình di động, toát ra ánh mắt hâm mộ.
“Dịch Dương anh ấy… Anh ấy rất tốt, An Nhã, đừng nói nữa.”
Lại nói nữa cô thật sự nhịn không được muốn khóc.
Nhiều trai trẻ đặt ở trước mắt cô như vậy, nhưng cô lại chỉ có thể xa xa xem không thể lại gần, điều này không khỏi quá mức tàn nhẫn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngón tay An Nhã vuốt vuốt, khóa di động : “Thôi, tính cách em chị rõ ràng, một khi quyết định mười đầu trâu cũng kéo không trở lại, không nhắc tới nữa.”
Hứa Tân Di thu hồi ánh mắt lưu luyến, nói: “Đêm nay em không diễn, nếu không có việc gì, buổi tối em có việc, kêu tài xế không cần đưa đón em.”
“Em có việc?”
Hứa Tân Di gật đầu, gương mặt tràn ngập hạnh phúc: “Anh ấy nói, đêm nay tới đón em.”
“Đón em tan ca? Hai người không phải ẩn hôn sao?”
“Dịch Dương không muốn công khai, vậy không công khai.”
An Nhã âm thầm mắt trợn trắng: “Cho chị xin, chuyện hai vợ chồng em, chị sẽ không bao giờ hỏi tới nữa, dù sao hỏi tới hỏi lui cũng chỉ có một kết quả.”
Hiện trường quay phim hình như xảy ra chuyện, đạo diễn Trịnh lại đang mắng chửi người. An Nhã chạm khuỷu tay vào người cô: “Tả Dung tính kế đến trên đầu chồng em, em tính sao? Con nhỏ đó xem ra không phải là đèn dầu đã cạn đâu.”
Hứa Tân Di thay đổi sắc mặt như lật sách, bình tĩnh dựa người ra sau, cười lạnh: “Buổi tối lại nói.”
Thật ra, lấy tình hình trước mắt mà nói, thật đúng là Hứa Tân Di không có lý do gì tìm Tả Dung tính sổ.
Rốt cuộc cô và Dịch Dương là ẩn hôn, không ai biết hai người bọn họ đã kết hôn.
Tả Dung cũng không biết, cô ta chỉ giống như nhiều ngôi sao trong giới showbiz, muốn thông đồng ai đó, muốn có một chỗ dựa, quen biết một người đàn ông độc thân có quyền có thế mà thôi.
“Kết thúc công việc, kết thúc công việc. Buổi sáng tất cả mọi người đều vất vả, ăn cơm xong chúng ta nghỉ ngơi một hồi, buổi chiều tiếp tục.”
Đạo diễn Trịnh ra lệnh một tiếng, nhân viên đoàn phim tay chân lanh lẹ kết thúc công việc. Toàn bộ đoàn phim bay ra mùi hương của thức ăn. Tả Dung không rảnh lo ăn cơm, thừa dịp thời gian nghỉ trưa, vội vàng vào một căn phòng trang điểm, đóng cửa khóa trái.
“Sao rồi? Phía tạp chí nói như thế nào?”
Quản lý của Tả Dung là người am hiểu lăng xê, minh tinh được anh ta lăng xê lên hương cũng không ít, đối với việc Tả Dung có thể leo lên Dịch Dương, anh ta cũng cho rằng đó là một cơ hội hiếm có được.
Lời thề son sắt tìm mấy tạp chí, tính tìm kiếm kết quả song thắng, lại không ngờ rằng, những tạp chí bàn chuyện qua, trong một đêm toàn bộ đều sửa miệng, không thể đăng tin.
“Anh đã tìm nhiều tạp chí, nhưng không một ai chịu hợp tác với chúng ta, có thể là chủ tịch Dịch đã chào hỏi qua.”
Hai ngày này, trong lòng Tả Dung đều là bóng dáng của Dịch Dương.
Buổi tối ngày đó, sau khi cô nhìn thấy Dịch Dương bình tĩnh tự giữ, ánh mắt lành lạnh bễ nghễ đánh thẳng vào trái tim cô. Đây là lần đầu tiên Tả Dung nhớ mãi không quên một người đàn ông nào đó.

Hiện giờ, nữ diễn viên trong giới showbiz gả vào nhà giàu quý tộc cũng không ít, cô xinh đẹp như vậy, toàn giới showbiz đều công nhận, vậy thì tại sao cô lại không thể là người tiếp theo?
“Sao có thể? Mấy tấm ảnh đó chúng ta không truyền ra ngoài, sao chủ tịch Dịch lại biết?”
“Tạp chí không được, chúng ta chỉ có thể liên lạc mấy trang báo mạng. Tối hôm qua anh đã liên hệ mấy công ty nhà mạng, đêm nay là có thể lan truyền chuyện này ra ngoài.”
“Thật sự?” Tả Dung trước mắt sáng ngời.
“Đến lúc đó em vững vàng, dù ai tới hỏi em cũng đừng nói, đợi ấp ủ một ngày, sau đó em lại viết một bài status làm sáng tỏ rõ ràng, nhớ kỹ chưa?”
Tả Dung gật đầu: “Yên tâm đi, em biết làm như thế nào.”
********************
5 giờ chiều, Hứa Tân Di có một cảnh quay chung với Tả Dung.
Đương nhiên, cảnh quay chung này là ý kiến của Hứa Tân Di.
Tả Dung không thuộc lời thoại, giữa trưa đạo diễn tìm cô ta, kêu buổi chiều sẽ quay cảnh đối diễn giữa hai người, vội vội vàng vàng điếm số qua loa thay lời thoại, khó khăn lắm mới cho qua. Nếu bắt diễn tại sân khấu thì trăm ngàn chỗ hở, số lần NG đạt tới đỉnh cao sức chịu đựng của đạo diễn.
Đạo diễn Trịnh không kiên nhẫn, cho nghỉ ngơi năm phút đồng hồ.
Hứa Tân Di cũng không kiên nhẫn.
“Tả Dung, cô có biết diễn hay không? Phiền cô chuyên tâm giùm tôi được không?”
Tả Dung đứng ở tại chỗ, bối rối không biết làm sao nhìn Hứa Tân Di, không dám cãi lại.
“Giả vờ yếu ớt đáng thương cho ai xem? Lát nữa tôi còn có việc, cô làm chậm trễ thời gian tan ca của tôi đó, cô biết không?”
“Thật sự xin lỗi chị Tân Di, em không phải cố ý, đợi lát nữa em nhất định sẽ nỗ lực.”
“Nỗ lực?”
Hứa Tân Di bắt bẻ nhìn cô, nét mặt tràn ngập ghét bỏ và khinh thường, ngạo mạn đến không ai đỡ nổi: “Tôi rãi gạo xuống đất, gà diễn còn tốt hơn cô, với kỹ thuật diễn ba đồng này của cô? Hừ, tôi khuyên cô nhanh chóng đổi nghề đi, diễn chung với cô quả thực là lãng phí thời gian.”
Trào phúng kèm theo chỉ trích không chút lưu tình, Tả Dung nháy mắt đỏ hốc mắt, hình tượng của cô vốn xinh đẹp lại hiền thục, vừa khóc thì trở nên vô cùng yếu đuối, giống đóa hoa lung lay trước gió, làm người sinh ra thương tiếc.

“Xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Em nhất định sẽ nỗ lực!”
Khóc như mua rơi, cúi người xin lỗi, thoạt nhìn thật là đáng thương.
“Thôi được rồi, Tân Di, kỹ thuật diễn của cô tốt, ráng cố gắng chỉ dẫn cô ta giùm tôi, Tả Dung, nếu cô không nhớ rõ lời thoại thì đừng nói, hậu kỳ tôi cho người phối âm lại, chúng ta lần này tranh thủ một lần qua.”
“Dạ đạo diễn, em nhất định nỗ lực.”
Hứa Tân Di xoay người, liếc mắt xem thường. Sau mười lần NG, đạo diễn Trịnh rốt cuộc cố mà cho qua.
Hứa Tân Di kết thúc công việc, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Dịch Dương, An Nhã tức giận tận trời chạy lại đây, đưa điện thoại cho cô.
“Tân Di, việc này em phải nói với đạo diễn, tra rõ xem là ai đăng video clip này lên trên mạng.”
“Cái gì video clip?” Hứa Tân Di tiếp nhận, thì ra là cảnh trước đây không lâu cô kiêu ngạo ương bướng mắng Tả Dung, bị người quay lại, đăng tải lên trên mạng.
Một người kiêu ngạo ương bướng, một người yếu ớt đáng thương, mãnh liệt đối lập, ai bị chửi rủa nhìn vào đã biết.
Đương nhiên, người bị chửi rủa là Hứa Tân Di.
Hứa Tân Di nhìn video clip kia hơn mười ngàn lượt view + bình luận, không cần click mở, đưa di động cho An Nhã: “Em đã biết, đợi lát nữa em sẽ nói với đạo diễn Trịnh.”
“Hiện tại đi ngay cho chị! Thừa dịp người còn ở, bắt nó đánh cho một trận, xem ai là người đứng đằng sau.”
Hứa Tân Di một chút cũng không bỏ trong lòng: “Dịch Dương sắp tới rồi, ngày mai nói cũng giống nhau.”
An Nhã khó có thể tin mà nhìn cô: “Hứa Tân Di! Chị thật là muốn bổ đầu em ra, nhìn xem bên trong đều chứa rác rưởi hay là thứ gì!”
Chứa Dịch Dương, Hứa Tân Di trong lòng trả lời.
Tiếng chuông di động vang lên, Hứa Tân Di tiếp nhận, xoay người cười hưng phấn, nói hai câu đã cúp máy, vội vã mặc vào áo khoác, cầm túi xách: “An Nhã, em đi trước, không có việc gì thì chị cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút, bye bye.”
“Em…”
An Nhã còn chưa kịp nói một lời, đã không thấy bóng dáng của Hứa Tân Di đâu.
Một chiếc Bentley ngừng lại ở bên ngoài đoàn phim, Dịch Dương đang lật xem báo cáo điều tra mà hai ngày trước anh kêu người tìm hiểu, một đống tư liệu có liên quan với Hứa Tân Di đang nằm trên màn hình ipad, di động vang lên vài tiếng.
Trên màn hình là tin showbiz nóng hổi, Dịch Dương liếc mắt thoáng nhìn thấy ba chữ Hứa Tân Di, anh làm như không có việc gì, đóng ipad để sang một bên, sau đó cầm di động vuốt mở video clip.
Đúng lúc này cửa xe mở ra.
“Ông xã ~”
Hứa Tân Di leo lên xe, hưng phấn nói: “Cảm ơn anh tới đón em.”

‘ Tôi rãi gạo xuống đất, gà diễn còn tốt hơn cô ’ âm thanh bén nhọn khắc nghiệt vang vọng toàn bộ trong xe.
Hứa Tân Di chớp chớp mắt: “Ông xã, anh đang xem cái gì vậy?”
Dịch Dương khóe miệng ngậm ý cười đầy tính kế, đưa màn hình di động cho cô: “Dịch phu nhân thật là uy phong.”
Hứa Tân Di vừa thấy đã hoảng sợ, ánh mắt cầu xin nhìn anh, giải thích: “Ông xã, cái này không phải như vậy, em chỉ là muốn dạy dỗ Tả Dung một chút mà thôi, ngày thường em ở đoàn phim không phải như thế, thật sự. Anh phải tin tưởng em!”
Dịch Dương thu hồi di động, vuốt xem bình luận phía dưới video clip.
Hứa Tân Di ánh mắt trông mong, nhìn nhìn ngắm ngắm, biểu tình khẩn trương quỷ dị lộ ra một chút áp lực đầy hưng phấn.
—— “Bắt đầu rồi bắt đầu rồi! Mau! Mau dùng vẻ mặt lạnh nhạt nói với tôi ‘ còn có cái gì phải giải thích! Tôi chưa từng tận mắt nhìn thấy, hiện tại có bằng chứng trước mắt, tôi không ngờ cô lại độc ác đến như vậy’.”
Dịch Dương bình tĩnh tiếp tục vuốt.
—— “Sao còn chưa có phản ứng? Chẳng lẽ những lời vừa rồi còn chưa đủ ác? Vừa rồi hẳn là phải nhẫn tâm tát Tả Dung một bạt tai, nhìn chắc càng ác, càng có sức thuyết phục.”
Dịch Dương nhướng mày, đóng di động, dựa ra sau ghế.
“Anh biết em không phải là người như vậy, anh tin tưởng em. Huống chi, đây cũng không phải chuyện gì to tát, mắng một diễn viên nhỏ bé, muốn mắng thì cứ mắng, lần sau ai dám khi dễ em, em cứ đánh cho anh.”
Giọng điệu như không có việc gì, hình như là thật sự không để trong lòng. Hứa Tân Di ngơ ngẩn nhìn Dịch Dương thật lâu, nuốt một ngụm nước miếng, ngu người.
Nhưng năng lực phản ứng của cô không phải người thường, nhào vào lòng Dịch Dương, cảm động nghẹn ngào, khóc lóc kể lể nói: “Em biết mà, anh khẳng định sẽ tin tưởng em! Tả Dung là một người không từ thủ đoạn, chỉ biết giả vờ đáng thương yêu cầu đồng tình, em chỉ là dạy dỗ cô ta một chút mà thôi, em không có làm sai gì hết á!”
“Ừm, em không có làm sai.”
“… Còn mấy cái AC này! Bọn họ mắng em, thật đáng giận mà!”
“Ngày mai anh tố cáo bọn họ.”
Hứa Tân Di giật mình.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt rưng rưng: “Ông xã, Tả Dung muốn quyến rũ anh, em không muốn nhìn cô ta nhảy nhót ở trước mắt em nữa.”
Anh nhìn cô: “Ừ, vậy đóng băng thôi.”
“……”
Muốn nói lại thôi.
—— “Dịch Dương… Sao người đàn ông này lại độc ác đến như vậy?!”
Hết chương 9


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận