– Con có giết em Kiệt và Chí Kiên, mẹ cũng không để ý chứ?
Tiếng nói của Tiểu Quỷ như ma quỷ vọng về tra tấn bà Yến, khiến bà ta chìm vào hố sâu khủng hoảng. Đến chết bà cũng không ngờ được con trai và cháu trai mà bà yêu quý lại bị con quỷ bà nuôi làm hại. Tại sao lại như vậy?
Trong lúc bà Yến vẫn còn bàng hoàng thì Tiểu Quỷ đã lên tiếng hối thúc:
– Sao hả? Mẹ có tha thứ cho con không? He he…
Trước giờ bà Yến chỉ chán ghét Tiểu Quỷ, nhưng vào lúc này sự kinh tởm trào dâng trong lòng bà ta.
Nếu có thể, bà còn muốn bóp chết nó ngay tại chỗ, thế nhưng bà không làm được, hiện tại cũng không thể làm như vậy. Câu nói của Tiểu Quỷ lại khiến bà tỉnh táo hơn! Đúng vậy, cái gì cản đường mình thì phải tiêu diệt nó! Bà sẽ giết con quỷ này để báo thù cho con cháu mình nhưng trước hết, bà còn cần nó giúp sức!
– Con… con… chắc là sơ ý thôi…
Bà Yến nói ra lời trái lòng, dù trong bụng hận chết Tiểu Quỷ.
– Con yên tâm đi, mẹ sẽ không truy cứu đâu…
Nghĩ đến lợi ích thiệt hơn trước mắt, bà Yến liền lấy lại thăng bằng, nói dối cũng thuận miệng hơn.
– Con không biết những ngày con biến mất, mẹ đã lo lắng cho con đến cỡ nào đâu, cả anh trai của con cũng sốt ruột vô cùng…
Những lời ngon ngọt, dụ dỗ cứ đập vào tai Tiểu Quỷ, thế nhưng, không còn làm nó rung động như trước kia! Nó đã không còn là đứa bé dễ dàng bị lừa gạt nữa!
Tiểu Quỷ cứ trơ mắt nhìn bà Yến múa may như đang xem diễn hề.
Mãi bà Yến cũng cảm thấy không đúng, chột dạ hỏi:
– Con… con có nghe thấy mẹ nói gì không?
Tiểu Quỷ trước sau vẫn duy trì tư thế chống tay gác cằm, nó nhếch mép cười, bảo:
– Nghe! Nghe thấy toàn bộ!
Bà Yến vẫn thấy kỳ quặc, đáng tiếc bà vẫn không tin Tiểu Quỷ dám phản bội bà. Một sự tin tưởng mù quáng bởi vì bà quá xem trọng mình hay đã quá xem thường Tiểu Quỷ?
– Vậy con có cách giúp anh trai con không? Nếu con không ra tay, anh con sẽ gặp nguy hiểm…
Tiểu Quỷ vẫn không nhúc nhích, thản nhiên hỏi:
– Tại sao?
Bà Yến nhẫn nhịn nãy giờ đã bực lên rồi, quát theo thói quen:
– Còn trăng sao gì? Nếu việc làm của anh con bị lôi ra ánh sáng thì nhà họ Lê sẽ tiêu rồi…
Tiểu Quỷ càng cười lớn:
– Mẹ nghĩ con có thể giúp như thế nào? Con có thể làm gì? Che giấu chứng cứ hay… giết toàn bộ người liên quan?
Bà Yến sững sốt, bà thật không nghĩ tới điều này, chứng cứ đã sờ sờ ra đó, tiêu hủy một cái lẽ nào người ta không lôi ra cái thứ hai, thứ ba, còn giết chóc? Phải giết bao nhiêu cho đủ đây? Nhưng, khoan đã! Sao Tiểu Quỷ lại ăn nói với bà bằng cái giọng điệu mỉa mai như vậy?
Bà Yến kinh hãi ngước mặt nhìn Tiểu Quỷ, chân chính đối diện với nó, và rồi, bà nhận ra… nhận ra nó đang cười cợt bà!
– Con không có khả năng tẩy trắng giúp anh trai, nhưng… con có thể khiến việc này tiến triển theo một hướng khác…
– Mày… mày nói cái gì? Mày thật có thể giúp sao?
Bà Yến hiểu lầm câu nói của Tiểu Quỷ, không khỏi dấy lên một tia hy vọng.
– Đúng vậy! Không phải nguyên nhân mọi việc vì anh trai mà ra? Vậy chỉ cần… anh trai không còn nữa thì mọi việc cũng kết thúc rồi sao!
Ha ha… ha ha ha…
Bà Yến kinh hoàng tột độ.
– Mày… mày muốn giết luôn thằng Hưng?
Tiểu Quỷ lắc lắc ngón tay nói:
– Mẹ nói sai rồi! Là tìm cách giải quyết!
– Mày đang tính gạt ai đó! Mày là đồ quỷ…
Bà Yến nổi giận với lấy đồ ném về phía Tiểu Quỷ như mọi lần. Tiểu Quỷ vẫn không buông tha, tiếp tục thỏ thẻ:
– Mẹ, đó không phải là cách giải quyết đơn giản nhất sao?
– Mày im đi! Mày đừng giả dối nữa! Mày muốn lừa ai hả? Đồ quỷ dữ…
Tiểu Quỷ bị mắng té tát nhưng không còn buồn như trước nữa, nó cười, nó cười càng lớn.
– He he, chỉ cần mẹ còn sống là được thôi mà…
Những người khác có quan trọng sao?
Bà Yến sửng sốt, xét cho cùng sinh mạng của bản thân vẫn là quan trọng nhất. Nếu đặt vào tình huống một mất, một còn, còn chưa biết bà sẽ lựa chọn thế nào đâu. Nhưng hiện tại không giống, vẫn chưa lâm vào tình thế tuyệt mệnh như vậy. Hơn nữa, tất cả mọi người chết hết thì bà còn giữ cái nhà này có ý nghĩa gì nữa.
– Sao hả? Không phải chính mẹ đã nói: “bất cứ cái gì dám cản đường mình, thì cứ tiêu diệt nó” sao? Thế bây giờ thế nào…
Bà Yến á khẩu. Chẳng lẽ vì vậy… vì vậy mà nó đã giết con trai và cháu trai của bà sao? Vì bọn chúng giống như chướng ngại chặn đường nó?
Tiểu Quỷ chằm chằm nhìn bà Yến, cái miệng khổng lồ của nó kéo dài tới mang tai từ từ hé cười, nhưng trong mắt bà Yến chỉ toàn là lửa đỏ và máu tươi. Rốt cuộc nó đã giết bao người?
Tới bây giờ, bà Yến không còn tin nó là con quỷ dễ bị lừa gạt trước kia nữa.
Quỷ… nó là ác quỷ!
Nó sẽ giết hết người trong nhà này sao, rồi không còn ai, nó có giết luôn bà hay không? Bà Yến không dám nghĩ, bật ngửa về sau, hai tay hai chân bò bò trên đất lùi về sau, cách xa Tiểu Quỷ.
Tiểu Quỷ cũng bỏ mặc bà Yến, đáng tiếc bà ta quá sợ hãi không thể lợi dụng lúc này mà bỏ chạy, chỉ có thể lê lết trên đất.
Hóa ra ngồi trên cao nhìn xuống thú vị như vậy, nhìn kẻ khác quằn quại dưới chân mình lại thoải mái tới thế, hèn chi trước giờ bà ta lúc nào cũng thích sai khiến người khác, hành hạ kẻ thấp kém hơn mình.
Mấy mươi năm làm tôi mọi, giờ tận mắt nhìn bà Yến phải bò lê trên đất, Tiểu Quỷ thoáng cảm thấy thất vọng, hụt hẩng nhưng rồi nó liền vứt bỏ cảm xúc tiêu cực đó, rồi lập tức đổi mặt, trở nên tàn ác, hung hiểm.
He he… he he he…
Tiếng cười khằng khặc của Tiểu Quỷ vang lên trong nhà thờ tổ.
… chạy đi…
… mau chạy đi…
… cùng chơi… cùng chơi chung nha…
He he… he he he…
Sống lưng bà Yến lạnh toát, giây phút sinh tử ở trước mắt, không biết sức mạnh từ đâu bùng phát, bà ta đột ngột đứng vụt dậy chạy trốn một mạch không dám quay đầu lại.
Trong gian nhà thờ chỉ còn lại một mình Tiểu Quỷ, nó như một cái bóng đen trôi nổi giữa những ánh sáng đỏ u ám từ những bóng đèn cà na trên bàn thờ phát ra.
– … he he… vui quá… vui quá…
– Bây giờ chơi gì… chơi gì đây…
…
Mọi người trong nhà họ Lê vì rãi nhau tìm kiếm tung tích Chí Thành nên trong nhà hiện cũng không còn mấy người. Ông Hưng sốt ruột đi ra đi vào không yên, bà Ngọc thì gấp gáp hỏi:
– Tại sao Chí Thành lại bỏ đi chứ? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Anh nói cho em nghe đi…
Ông Hưng đang phiền não còn bị bà Ngọc lải nhải bên tai không ngừng đâm cáu gắt:
– Việc của đàn ông bà xen vào làm gì? Bà tự lo thân bà được rồi!!!
Bà Ngọc sửng sốt trước thái độ của chồng, nước mắt bất chợt rơi xuống nhưng ông Hưng không nhìn lấy, bỏ mặc bà tủi thân một mình. Bà Ngọc không dám lớn tiếng khóc, vén tay áo lên lau nước mắt. Đúng lúc đó, Bảo Trân, con gái út trong nhà chạy ùa tới chỗ mẹ, lo lắng hỏi:
– Mẹ, sao mẹ khóc? Sao mẹ lại khóc nữa rồi…
– Sao con ra đây? Bà vú đâu…
– Con… con trốn vú ra… con nhớ mẹ…
Bảo Trân rơm rớm nước mắt nói.
Từ ngày Chí Kiên mất, bà Ngọc suy sụp vô cùng, không có sức lực chăm lo cho Bảo Trân, mọi chuyện đều giao cho bà vú. Bảo Trân ngoan, tuy không vui nhưng cũng không dám đòi hỏi, chỉ lẳng lặng chờ đợi lúc bà Ngọc vui thì đến vui đùa cùng, lúc bà buồn thì an ủi, hỏi han.
Bà Ngọc nhìn con gái không khỏi cảm thấy xấu hổ, chua xót với con mình.
– Xin lỗi… mẹ đã bỏ bê con… mẹ có lỗi với con nhiều quá…
– Mẹ…
Trong lúc hai mẹ con bà Ngọc ôm nhau khóc trong nhà thì ông Hưng ở ngoài sân lại bắt gặp một cảnh tượng bất ngờ: bà Yến đang hớt hơ hớt hãi chạy thục mạng tới chỗ ông.
Trên người bà Yến đầy vết bẩn, không biết bà ta đã vấp té bao nhiêu lần, đầu tóc cũng rũ rượi. Đây là lần đầu tiên ông Hưng thấy người mẹ vĩ đại của mình thê thảm tới như vậy. Ông Hưng chạy vội tới đỡ bà Yến, lo lắng hỏi:
– Mẹ, có chuyện gì vậy?
Bà Yến bám víu lấy tay của ông Hưng, hốt hoảng nói:
– Con… con ơi… mau chạy… mau chạy đi! Nó muốn giết cả nhà mình rồi…
– Mẹ nói cái gì cơ?
– Nó… nó…
Không đợi bà Yến nói hết lời, một tiếng the thé đã vang lên khắp nhà họ Lê.
He he… he he he…
He he he…
Những người còn lại trong nhà ai nấy đều lạnh toát sống lưng, chạy ùa cả ra ngoài không dám ở lại trong nhà nữa.
Bà Ngọc cũng ôm lấy Bảo Trân chạy ra, gặp ông Hưng thì vội vã nói:
– Anh… anh ơi, có cái gì đó quái dị lắm…
Rồi không biết ai đã la lên:
– Quỷ! Có quỷ!!!
Một người bắt đầu kéo theo những người sau hốt hoảng tháo chạy khỏi căn nhà ma ám này. Bà Ngọc chưa kịp chấn tỉnh, bị xô đẩy suýt nữa thì té lăn ra đất nếu ông Hưng không kịp thời đỡ lấy bà.
– Mau chạy! Mau chạy đi! Nó tới rồi…
Bà Yến thất thanh hét toáng lên. Vào lúc này bất cứ nghi vấn gì cũng bỏ qua một bên, quan trọng nhất là phải giữ mạng. Bà Ngọc ôm chầm lấy Bảo Trân trong lòng chạy theo bóng lưng những người làm, còn ông Hưng thì chậm chân hơn vì còn phải đỡ bà Yến.
Bà Ngọc lao vụt ra ngoài, vừa bước ra khỏi cổng, bà liền cảm thấy không khí lưu thông hơn hẳn, cái cảm giác đè nén kia cũng không còn. Bà nghĩ đã qua cơn nguy hiểm nên quay lại tìm kiếm chồng, mẹ chồng, hối thúc:
– Nhanh lên! Mọi người mau ra đi…
Ông Hưng cũng rất muốn chạy trước nhưng bị bà Yến níu chặt, không cách nào thoát được, chỉ có thể dắt díu theo bà Yến chạy cùng. Mắt thấy cánh cổng đã ở trước mắt, nó như cánh cửa thiên đàng, chỉ cần bước qua đó sẽ rời khỏi địa ngục này, thế nhưng, ngay khoảng khắc ông lao tới, cánh cửa thiên đàng đó đã đóng sầm lại trước mắt!
Những người bên ngoài thấy cánh cổng đột ngột đóng lại cũng hết cả hồn, có người sợ quá đã chạy mất, người có gan lớn hơn muốn hợp sức mở cổng ra thì đều vô dụng. Cứ như đang đẩy một quả núi, không di chuyển một chút nào.
Ông Hưng tức giận, không ngừng quát tháo, ra lệnh những người bên ngoài mở cửa ra.
Chợt, ông Hưng im bật, không lên tiếng nữa!
Những người bên ngoài chỉ thấy sắc mặt ông Hưng qua lớp song cửa không ngừng tái trắng, không biết ông Hưng đã thấy cái gì kinh khiếp mà la hét inh ỏi, chạy ngược về lại trong nhà.
Bà Ngọc cứ thế nhìn bóng lưng của chồng mất biến đi mất dạng.
– Anh Hưng…