Tư Bình gấp tới phát khóc, đau lòng vô cùng, lời nói cũng không rõ ràng:
– … xin lỗi… xin lỗi…
Tư Bình liên tục xin lỗi, mà có thể chính cô ta cũng không biết mình đang xin lỗi cái gì, chỉ là khi nhìn Tiểu Quỷ, cô rất đau lòng. Tiểu Quỷ vẫn cứ thẩn thờ nhìn Tư Bình, nó không hiểu vì sao con ma ngu ngốc này lại muốn bảo vệ nó, lại vì nó mà khóc, nó muốn biết tại sao.
Mãi Tư Bình mới nói được câu dài hơn:
– … xin lỗi…mẹ xin lỗi… mẹ không thể bảo vệ được con…
Tiểu Quỷ vẫn không tin mà nhìn Tư Bình:
– … bà… là mẹ tôi…?
Tư Bình chợt ngẩn người, như hồi tưởng quá khứ, vô thức đưa tay lên xoa xoa cái bụng bị rạch nát của mình, thủ thỉ:
– … con ngoan… nằm trong bụng mẹ… ngủ thật ngon… rồi mẹ sẽ… mẹ sẽ…
Chợt, Tư Bình ôm đầu hét toáng lên:
– Đừng!!! Đừng bắt con của tôi!!! Tha cho nó… tha cho nó đi…
Gương mặt Tư Bình trở nên vặn vẹo, điên cuồng khi nhớ ra cảnh đứa bé còn đỏ hỏn bị moi ra khỏi bụng mình, Tư Bình la hét không ngừng, như muốn trút hết căm hận bao năm qua, rồi đột nhiên, cô ta im bật, nghiêng nghiêng đầu nhìn Tiểu Quỷ, sắc mặt trở nên dịu hiền bất ngờ. Tư Bình bay xà tới, khó khăn đưa tay cẩn thận sờ lên gương mặt của Tiểu Quỷ.
– … con trai… mẹ tìm được con rồi…
Gương mặt kinh dị, gớm ghiếc của Tiểu Quỷ đối với Tư Bình lại là thiên thần, đáng yêu nhất trên đời. Cũng như Tiểu Quỷ cũng không chê bộ dạng nhát người của Tư Bình, nó giơ tay lên chạm lên cái bụng lòi cả ruột gan của Tư Bình. Nó đã từng nằm ở đó, rất bình yên! Tư Bình bất giác ôm chặt lấy Tiểu Quỷ, không muốn bị chia lìa nữa.
– … con… con của mẹ…
Lần đầu tiên trong đời, Tiểu Quỷ cảm nhận được tình yêu. Hóa ra, nó cũng được yêu. Lạ kỳ thay, mặt quỷ gớm ghiếc của nó đang dần biến đổi, trở thành gương mặt của một đứa bé bình thường, đáng yêu và bầu bỉnh, tha thiết gọi:
– … m… mẹ… mẹ…
Chứng kiển cảnh mẹ con gặp nhau, dù có thích hay không, ít nhiều con người sẽ thấy cảm động. Thế nhưng, vẫn có người không vừa ý! Ba Xuyến! Cô ta vốn nghĩ muốn xem cuộc vui, nào ngờ Tiểu Quỷ và Tư Bình lại nhận nhau, liệu Tiểu Quỷ có vì vậy mà bỏ qua, không trả thù nữa? Kẻ không vui còn có bà Yến!
Bà ta đã làm bao nhiêu chuyện mới chia rẽ được bọn họ, sao cam tâm nhìn bọn họ trùng phùng được. Vừa đau đớn thể xác, vừa điên tiết trong lòng khiến bà ta mù quáng mà la hét như kẻ điên dại:
– … đồ ma quỷ… tụi bây đều không có kết cuộc tốt… tao nguyền rủa tụi mày… nguyền rủa tụi mày chết không được yên… mãi mãi chịu đau khổ…
Sự điên cuồng của bà Yến khiến Hà Anh và Quốc Khánh bực tức, nhăn cả lông mày. Khó khăn lắm Tiểu Quỷ mới chịu ngừng tay, bà ta còn lên cơn cái gì, muốn toàn bộ bị nó giết hết sao? Quả nhiên, Tiểu Quỷ lại giận rồi! Khó khăn lắm mới tìm được mẹ, vậy mà có người dám phá giây phút thiêng liêng này, sao nó có thể nhịn được.
Đã thế, bao nhiêu nợ mới nợ cũ tính toán một lần đi!
Gương mặt Tiểu Quỷ lại biến đổi, từ một gương mặt thánh thiện dần dần hiện hình mặt quỷ vốn có của nó. Tư Bình vẫn ngây ngốc như cũ, thấy Tiểu Quỷ muốn bỏ đi thì vội níu kéo nó, Tiểu Quỷ trấn an:
– Mẹ, chờ con, con sẽ trở lại ngay…
Tư Bình nghe vậy thì gật gật đầu vâng lời, buông tay nó ra, thỏa mãn nhìn theoTiểu Quỷ cứ thế bước từng bước tới chỗ bà Yến đang nằm vật trên đất. Rồi bất chợt, nội tâm Tư Bình chấn động, hoảng hốt nhìn Tiểu Quỷ đi càng lúc càng xa, có cảm giác sẽ lại mất nó một lần nữa. Những ký ức một lần nữa ùa về, không ai biết Tư Bình đã nhận ra cái gì ngoại trừ bản thân Tư Bình.
Tới bây giờ, bà Yến mới biết sợ, tại sao không có ai tới cứu bà? Những người khác đâu rồi?
– … bà… đáng chết…
Bà Yến hoảng hốt co ro người, vội vã nói:
– Không phải! Không phải! Mẹ không cố ý đâu! Mẹ mới là mẹ của con! Những lời ả ta nói là giả dối! Mẹ mới là mẹ ruột của con! Con phải nghe lời mẹ… nghe lời mẹ…
Tiểu Quỷ cười gằn:
– Tới giờ… bà còn muốn lừa ai nữa… bà đã nói dối mấy chục năm qua… đã sai tôi làm không biết bao nhiêu việc xấu… thế nhưng… bà không hề để tâm… vẫn đối xử tệ bạc… bà nghĩ… tôi có tha cho bà không… không những vậy… chính bà đã hại mẹ tôi…
Tiểu Quỷ không ngu, trước kia nó không để ý, nhưng từ lúc biết Tư Bình là mẹ mình, lại nhìn vết thương trên người Tư Bình, Tiểu Quỷ đã đoán được năm xưa xảy ra chuyện gì! Chính bà Yến đã hại mẹ nó và biến nó thành bộ dáng như vậy!
Khi Tiểu Quỷ nói những lời này và nhìn vào bộ dạng khát máu của nó, bà Yến biết mình xong rồi! Nhưng bà ta vẫn không thừa nhận mình sai!
– … mày… là tao đã nuôi mày… đã cho mày sống…
Đổi lại, chính là điệu bộ cười cợt, xem thường của Tiểu Quỷ.
He… he he…
Lúc này, một tay và một chân của bà ta đã không còn động đậy được nữa, muốn nhúc nhích cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chết đến gần.
Tội ác của bà Yến sờ sờ trước mắt, khiến ba con người có mặt tại đây ngỗn ngang cảm xúc. Hà Anh lựa chọn bỏ mặc, dù bà ta có chết dưới tay Tiểu Quỷ đó là do bà ta tự tìm. Quốc Khánh với tinh thần chính nghĩa, nhưng thật tâm cũng cảm giác chán ghét người đàn bà độc ác trước mặt, cảm giác… bà ta không đáng được cứu. Chỉ có Chí Thành, dù rất đau lòng và xấu hổ vì tội lỗi của bà nội, nhưng vì tình thân vẫn không muốn bỏ mặc bà ta, đáng tiếc anh không còn sức mà động đậy, đừng nói là cứu người. Lời kêu cứu cứ nghẹn ngay cổ họng, không thể phát ra lời: anh không có quyền ép người khác phải cứu bà nếu họ không muốn! Không thể ép họ hy sinh không màng tới sinh mạng của mình. Nước mắt bất lực, chua chát cứ thế rơi xuống.
Người thích thú ở đây chỉ có Ba Xuyến, cô ta muốn cười vào mặt bà Yến, châm chọc bà ta bị quả báo, hứng khởi nhìn Tiểu Quỷ tra tấn tinh thần bà ta từng chút một, càng hả hê khi nghĩ tới cảnh tượng bà ta bị Tiểu Quỷ nhai ngấu nghiến.
Cái miệng lớn như chảo lửa của Tiểu Quỷ há ra trước mắt bà Yến, bà ta có thể nghe thấy tiếng lửa nổ bên tai. Cái chết đang ở ngay trước mặt! Bà ta sợ tới mức tiểu cả ra quần, thế nhưng, bà lại không hề nghĩ tới những nạn nhân của Tiểu Quỷ trước khi chết cũng sợ hãi, tuyệt vọng như vậy, họ đã oan ức tới chừng nào. Người đến chết cũng không biết hối cải!
Khi cái mồm của Tiểu Quỷ sắp ngoặm xuống đầu của bà Yến lại thì một giọng nói đã vang ngăn cản:
– Ngừng lại đi!
Tiểu Quỷ dừng lại, ngơ ngác nhìn linh hồn của người đàn ông đột nhiên xuất hiện, ông Tân! Cha của nó, chồng của bà Yến!
Tiểu Quỷ vẫn còn nhớ rõ ông đã lựa chọn trốn chạy, bỏ lại nó không nhìn.
– Ông… muốn cứu bà ta sao…
Ông Tân khổ sở nhìn bà Yến đầy trăn trở, bà Yến cũng đã trông thấy ông, thấy chồng của mình.
Bà Yến với cánh tay còn lại về phía ông Tân, giãy gọi:
– Mình… mình…
Ông Tân không nhìn bà Yến nữa, nói với Tiểu Quỷ:
– Ta chỉ không muốn con tiếp tục tạo nghiệt!
– Không muốn? He he… trước kia… ông đâu có quan tâm…
Ông Tân hổ thẹn nhận lỗi:
– Là ta… có lỗi với con… ta đã không có dũng khí để ngừng hành động sai trái của bà ta lại…
– He he… ông nói dối… bởi vì… ông thương bà ta, anh trai và em trai hơn Tiểu Quỷ…
Ông Tân không phản bác, cúi gầm mặt xem như thừa nhận. Dù ông có xin lỗi, có tới đây gặp Tiểu Quỷ thì nó cũng không vui, nó biết rõ ông không thật sự trở về vì nó…
Thế nhưng, vào lúc đó, Tư Bình đã sà tới gọi:
– Chồng… chồng…
Tư Bình dù có trở nên điên dại vẫn chưa từng quên hai người: chồng và con của mình, mấy mươi năm thân tàn ma dại tìm kiếm. Một mảnh linh hồn trở lại, điều đầu tiên nhớ ra cũng là gương mặt chồng và con của mình, dại khờ tới đớn đau.
– Chồng… chồng ơi… anh tới đón em và con phải không… của chúng ta… con của chúng ta đây này…
Tư Bình hấp tấp nắm lấy tay của Tiểu Quỷ kéo tới trước mặt ông Tân, niềm nở nói:
– Con của chúng ta thật đáng yêu đúng không… rất đáng yêu…
Đối với người mẹ điên dại này, Tiểu Quỷ thấy thương nhiều hơn, vì hình ảnh nó trong mắt Tư Bình là tốt đẹp nhất nên nó không muốn lấy gương mặt quỷ này đối diện với Tư Bình, một lần nữa, nó hóa thành hình dạng một đứa bé trắng trẻo, bụ bẫm. Tư Bình càng yêu thích, ôm chặt lấy nó trong lồng ngực.
– Mẹ…
– Con của mẹ… con của mẹ thật ngoan… con đừng nghịch nữa nha… mẹ thương…
Ông Tâm xấu hổ vô cùng, không dám nhìn thẳng Tư Bình và Tiểu Quỷ, những giọt nước hối hận muộn màng cứ thế rớt xuống không ngừng.
– Xin lỗi… xin lỗi… là tôi có lỗi với mẹ con em…
– Tôi đã trở về rồi… tôi tới đón mẹ con em… chúng ta… chúng ta cùng đi có được không…
Tư Bình nghe thế thì mừng rỡ vô cùng, liền reo:
– Hay quá… hay quá… chúng ta được ở chung một chỗ rồi…
– Hai mẹ con em theo tôi đi nghe…
Tư Bình gật đầu đồng ý liên tục, còn hớn hở nói với Tiểu Quỷ:
– Con ơi, cha con tới đón hai mẹ con mình kìa. Mình cùng với cha đi nha!
Tiểu Quỷ vốn không quan tâm sẽ đi đâu về đâu, chỉ cần được ở bên mẹ, nó đều vui lòng. Không những vậy, nó còn nhìn thấy trong mắt Tư Bình là sự mong mỏi, hạnh phúc. Chỉ cần Tư Bình, mẹ nó thích, nó sẽ chiều theo ý của mẹ nó.
– Được, Tiểu Quỷ nghe lời mẹ!
Tư Bình nhăn mũi không đồng ý:
– Sao lại là Tiểu Quỷ! Con không phải Tiểu Quỷ! Con có tên, tên của con là Bé Đậu! Khi con ở trong bụng, mẹ rất thích ăn đậu, con chính là Bé Đậu của mẹ…
Lần đầu tiên trong đời, Tiểu Quỷ rơm rớm nước mắt, nó ôm chầm lấy cổ Tư Bình, thỏ thẻ:
– Bé Đậu sẽ luôn ở bên mẹ…
Ông Tân đã tiến lên nắm lấy tay Tư Bình, sau lưng ông, có một cánh cửa đang mở ra: cánh cửa xuống địa ngục!
Bà Yến thấy bọn họ sắp bỏ đi, điên cuồng gào thét:
– Không được!!! Ông không được đi! Ông muốn đi đâu? Ông không được đi đâu hết!!!
Ông Tân vẫn mãi nhìn Tư Bình và Bé Đậu đang vùi đầu trong ngực Tư Bình, thản nhiên nói:
– Tội nghiệt của con Lê Gia có phần trách nhiệm, ta cũng phải gánh trách nhiệm… sẽ không trốn tránh nữa…
Bé Đậu nhận ra phía sau cánh cửa kia là cái gì, nhưng nó chỉ hỏi:
– Chỗ đó có thể ở cùng nhau không?
Ông Tân chưa kịp nói thì Tư Bình đã nhanh nhẩu bảo:
– Từ giờ chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng nhau! Sẽ không xa rời nữa… mãi mãi…
Ông Tân chợt mỉm cười nói:
– Ừ, sẽ ở cùng nhau!
Bà Yến thấy cảnh ba người đoàn tụ hạnh phúc như vậy càng điên tiết, gào gú như một con thú hoang:
– Không được đi! Ông là chồng của tôi! Chết cũng là chồng của tôi! Ông không được đi với con đàn bà đó! Ai cũng không được…
Ba người vẫn bỏ ngoài tai những lời của bà Yến, tiến dần tới cánh cổng kia.
Khi hình ảnh cả ba sắp tan biến, trong gió, như có như không nghe thấy tiếng nói của Tư Bình:
“… kiếp sau… mẹ muốn lại làm mẹ con…”