Nhà Họ Thang Có 7 O


Tiếng pằng pằng ầm ầm vang lên từ bên ngoài, tiếng súng cùng tiếng chiến đấu của cơ giáp vang lên không ngừng, Thang Ngũ Viên ngồi trong phòng nghịch khẩu súng trên tay, từ nhỏ cậu đã thích nhìn khẩu súng của ba lớn, khi đó ba lớn sợ làm cậu bị thương, không bao giờ để cậu chạm vào, cậu chỉ có thể giương mắt nhìn nó, cảm thấy khẩu súng vừa thiêng liêng vừa oai hùng.
Sau khi lớn lên, lần đầu tiên tham gia quân đội và được cầm súng thật, cậu phấn khích đến mức không ngủ được, cậu cảm thấy mình cuối cùng đã trở thành một quân nhân chân chính, nhưng lúc đó tài thiện xạ cậu không tốt.

Sau khi trải qua vô số lần khắc khổ huấn luyện, cậu mới từ từ có được một phát trúng bia như bây giờ.
Cậu cúi đầu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khẩu súng trong tay, nâng niu trân trọng, trầm mặc một lát rồi cầm súng hướng về phía xa, dừng một chút, cậu khẽ cười đặt khẩu súng trên tay xuống.
Hiện tại chuyện cậu là Omega cũng đã không che giấu nổi nữa, cậu còn có thể ở lại quân đội, còn có thể tiếp tục cầm súng sao?
Thang Ngũ Viên ngây người nhìn khẩu súng trong tay hồi lâu, cho đến khi khô nóng quen thuộc trong cơ thể lại dâng lên, cậu mới không chịu nổi nằm xuống giường, một tay cầm súng, một tay nắm chặt gối đầu, đau đớn nghẹn ngào một tiếng.
....
Lúc Tống Kiêu Bạch mang theo quân xông vào phòng của thủ lĩnh hải tặc, hắn còn đang ôm mỹ nữ ngủ, cái tên thủ lĩnh này vừa không có tài cán gì lại còn tham lam thành tính, nếu như phía sau hắn không có cao nhân chỉ điểm thì đã sớm bị tóm cổ vào lần vây quét trước.
Tống Kiêu Bạch bắt được thủ lĩnh mà không tốn nhiều công sức, sau khi tất cả hải tặc đều bị bắt giữ, Tống Kiêu Bạch vội vàng đi tìm Thang Bá Đặc, đáng tiếc Thang Bá Đặc đã lái chiến hạm đi bắt những tên hải tặc chạy trốn, anh vội muốn quay lại mang Thang Ngũ Viên rời đi nên chỉ có thể để người truyền lời lại cho Thang Bá Đặc, sau đó vội vàng đi tìm Thang Ngũ Viên.
Thang Ngũ Viên bị tiêm thuốc kích dục ép phát tình, anh lo lắng Thang Ngũ Viên sẽ không kiên trì được bao lâu.
Lúc anh mở cửa phòng, hai má Thang Ngũ Viên đã đỏ bừng, hai mắt đong đầy nước, ánh mắt mơ hồ, hô hấp hỗn loạn, ngay cả vành tai cũng ửng hồng, Thang Ngũ Viên nắm chặt gối đầu, đầu ngón tay có chút trắng bệch, không biết đã một mình chịu đựng bao lâu.

Thang Ngũ Viên nhìn thấy Tống Kiêu Bạch đi tới, buông lỏng sức lực, bỏ khẩu súng đang cầm xuống, giọng nói khàn khàn ướt át, "Cậu đã trở lại."
Tống Kiêu Bạch gật đầu, bước nhanh tới, dùng đầu ngón tay xoa nắn phần da thịt non mềm mẫn cảm trên gáy Thang Ngũ Viên sau đó cúi đầu ngậm lấy môi của Thang Ngũ Viên, cạy mở hàm răng.
Đôi môi Thang Ngũ Viên thật ngọt, ngọt ngào như mùi vị tin tức tố của cậu vậy, khiến Tống Kiêu Bạch bất giác muốn hôn sâu hơn, để càng mút được thêm nhiều chất lỏng ngọt ngào.

Thang Ngũ Viên ôm cổ Tống Kiêu Bạch, cơ thể mềm nhũn ngay tức khắc, hai mắt nhìn Tống Kiêu Bạch có chút thất thần, mờ mịt không biết phải làm sao.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Tống Kiêu Bạch miễn cưỡng định thần lại, hôn lên khóe mắt ướt át của cậu, trầm giọng nói: " Rời khỏi nơi này trước."
Thang Ngũ Viên gật đầu, nụ hôn của Alpha có thể đánh dấu tạm thời, cũng làm dịu đi khô nóng trên cơ thể cậu, thế nhưng dù cho nhiệt khí đã giảm xuống một chút, nhưng cơ thể vẫn mềm nhũn, không còn sức lực, muốn ngồi dậy còn có chút khó khăn, càng không nói đến việc tự mình bước ra ngoài, cậu không khỏi cau mày.
Tống Kiêu Bạch cởi áo đắp lên người cậu, sau đó ôm ngang người cậu lên, sải bước đi về phía chiếm hạm bên ngoài.
Thang Ngũ Viên do dự một chút, vẫn đưa tay ôm lấy cổ Tống Kiêu Bạch, sau đó vùi mặt vào trong ngực anh, hơi đỏ mặt, ngại không ngẩng đầu nhìn những binh lính khác.
Những binh sĩ bên ngoài đang đếm số lượng hải tặc, khi Tống Kiêu Bạch ôm Thang Ngũ Viên đi ngang qua, một trong những binh lính là Alpha ngửi thấy mùi tin tức tố trên người Thang Ngũ Viên, lập tức khiếp sợ không thôi chớp mắt nhìn Thang Ngũ Viên: "Chỉ huy là Omega?"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, trong đó có một tên tinh mắt, phát hiện trên gáy Thang Ngũ Viên có một vết cắn rất sâu, miệng há to kinh hãi, nói lắp bắp: "...!Chỉ huy, chỉ huy....!bị đánh dấu rồi? "
Mọi người đồng thời nhìn về phía gáy của Thang Ngũ Viên, Thang Ngũ Viên chôn mặt trong lồng ngực Tống Kiêu Bạch, phần gáy trắng nõn bị lộ ra, dấu răng trên gáy cực kỳ rõ ràng, khiến người ta nhìn qua đã thấy, bên trên dấu răng còn có một chút vết máu, hẳn là vừa mới bị cắn.
Chu Cường là một tên có thần kinh thô, không nghĩ quá nhiều, nhanh chóng tiêp nhận sự thật Thang Ngũ Viên là Omega, chỉ sờ cằm hỏi: "Cái tên nào không muốn sống vậy, ngay cả chỉ huy cũng dám đánh dấu, là nắm đấm của chỉ huy không đủ cứng rắn, hay là hắn nghĩ quẩn, muốn tìm một thứ gì đó mới mẻ để kích thích cuộc sống của mình?"
Liên lạc viên cau mày, trầm mặc một lúc rồi hỏi: "...Ai đánh dấu chỉ huy?"
Vẻ mặt của mọi người lập tức trắng bệch, đồng thời nghĩ đến một loại khả năng, chỉ huy bị giam giữ hai ngày, nơi này chỉ có hải tặc, chẳng lẽ...! chỉ huy bị hải tặc đánh dấu sao?
Chu Cường phản ứng chậm hơn những người khác nửa nhịp, mặt đen lại, hắn tức giận lôi một tên hải tặc ra bên cạnh ra đánh tới tấp, tuy chỉ huy đáng ghét nhưng không phải là người những tên này có thể bắt nạt.
Hắn liên tục đánh mấy quyền, mới ép hỏi tên hải tặc kia: "Nói! Là ai đánh dấu chỉ huy, tao giết nó!"
"Tôi không biết...Tôi thật sự không biết..." Tên hải tặc kia ôm đầu liên tục trốn tránh, bị đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, nhưng Chu Cường không buông tha cho hắn, thay vào đó, càng đánh hắn tàn nhẫn hơn, cuối cùng hắn không còn cách nào khác, đành khai tên hải tặc trông buồng giam của Thang Ngũ Viên ra.
Chu Cường tạm thời buông hắn ra, sải bước đến đánh tên cướp biển canh giữ Thang Ngũ Viên một cách tàn nhẫn.

Tên cướp biển không thể kìm được nước mắt khi bị đánh đập.

Máu và nước mắt trên khuôn mặt hắn trộn lẫn vào nhau, hắn không tránh nổi, chỉ có thể ôm đầu không ngừng hô to, "Không phải tôi ...!Thực sự không phải tôi ..."
Chu Cường nắm lấy cổ áo của hắn, hai mắt trừng lớn ép hỏi: "Không phải mày thì là ai?"
"Tôi tôi tôi...Không biết!" Hắn khóc không ra nước mắt, hiện tại điều hắn thấy hối hận nhất là hôm qua không xông vào nhìn xem rốt cuộc là tên khốn nào đánh dấu Thang Ngũ Viên!
Chu Cường lại không chút lưu tình vung nắm đấm tới, không quan tâm hắn là ai, đánh rồi nói sau.
Hắn cứ đánh hết tên hải tặc này đến tên hải tặc khác với tôn chỉ thà đánh nhầm chứ không bỏ sót, cho đến khi các tên hải tặc đều bầm dập, thâm tím mặt mũi thì hắn mới miễn cưỡng dừng lại.
...
Sau khi Tống Kiêu Bạch ôm Thang Ngũ Viên trở lại chiến hạm, trầm giọng phân phó, để một bộ phận binh sĩ ở lại giúp Thang Bá Đặc xử lý chuyện phía sau, những người còn lại lập tức quay trở lại quân đội.
Anh phân phó xong liền ôm Thang Ngũ Viên tiến vào phòng ngủ độc lập, một lúc lâu sau cũng không đi ra ngoài.
Mặc dù những binh lính thắc mắc họ đang làm gì bên trong, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ dựa theo phân phó của Tống Kiêu Bạch bắt đầu quay lại theo đường cũ.
Bầu không khí bên trong chiến hạm dần trở nên ngột ngạt, sau khi tin tức Thang Ngũ Viên là Omega được truyền ra, mọi người còn chưa kịp kinh ngạc, thì tin tức Thang Ngũ Viên bị hải tặc đánh dấu đã lan truyền nhanh chóng, có mấy tên thân tín của Thang Ngũ Viên không nhịn được trộm khóc lên, ngay cả nhóm thân tín của Tống Kiêu Bạch cũng không khỏi cảm thấy buồn bực.

Lần này chỉ huy vì thiếu tướng của bọn hắn mới rời khỏi chiến hạm rồi bị hải tặc bắt đi.

Bây giờ chuyện này xảy ra, bọn họ cũng không nhịn được vừa cảm thấy đau lòng vừa không kìm được lửa giận, chỉ hận không thể giết sạch toàn bộ đám hải tặc, báo thù cho chỉ huy.
Tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả Chu Cường cũng vỗ chân thở dài liên tục.
Sau khi chiếm hạm trở lại quân đội, chỉ huy được thiếu tướng ôm xuống chiến hạm, chỉ huy đang nhắm mắt, xem ra đã ngủ thiếp đi, mặt trông có hơi, mọi người ăn ý lặng lẽ xuống chiến hạm, không ai phát ra âm thanh làm phiền chỉ huy.
Tống Kiêu Bạch bị bầu không khí nặng nề ở quân đội làm cho ngẩn người, nhưng cũng không có thời gian để suy nghĩ, sau khi đưa Thang Ngũ Viên trở về phòng, anh lập tức kêu bác sĩ đến kiểm tra cơ thể của Thang Ngũ Viên, sau khi xác nhận thuốc kích dục không tạo thành thương tổn gì với cơ thể Thang Ngũ Viên, anh mới thả lỏng, nhân lúc Thang Ngũ Viên còn chưa tỉnh dậy, anh dành thời gian để đi báo cáo tình hình với nguyên soái.
...
Thang Ngũ Viên bị một trận đập cửa vang dội làm cho tỉnh lại, nơi phát ra âm thanh hình như là phòng bên cạnh, cậu xoa trán, mở to mắt, phát hiện trang trí trong phòng có chút lạ lẫm, trong thoáng chốc cậu không xác định được mình đang ở đâu, cho đến khi cậu nhìn thấy một cái huy hiệu trên ngăn tủ, cậu mới nhận ra đây hẳn là phòng của Tống Kiêu Bạch.
Huy chương đó là huy chương vàng mà Tống Kiêu Bạch đã giành được khi anh tốt nghiệp quân đội.

Hàng năm các sinh viên tốt nghiệp từ quân đội đều được tổ chức một trò chơi sinh tồn dã chiến.

Trò chơi này khác với các trò chơi sinh tồn trên thực địa thông thường, là dùng súng thật đạn thật, cũng là rừng rậm chân chính đầy mạo hiểm, trong rừng có thú dữ cũng có rắn độc, người tham gia cuộc thi này đều dưới hình thức tự nguyện, sau khi tiến vào rừng rậm thì có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.
Vì vậy, hàng năm, rất nhiều người bỏ cuộc ngay từ ngày đầu tiên của cuộc tranh tài, rất ít người có thể kiên trì đến cùng, thậm chí thường xuyên không có người nào có thể kiên trì cho đến khi rời khỏi rừng rậm.

Năm Thang Ngũ Viên và Tống Kiêu Bạch tốt nghiệp, có tất cả hai người thành công ra khỏi rừng rậm, trong đó có một người chẳng những ra khỏi rừng rậm thành công mà còn bắt được "thủ lĩnh của quân địch", đây là lần đầu tiên trong lịch sử cuộc thi từ trước đến nay, ngay cả các vị trưởng quan thiết kế cuộc thi cũng đều kinh ngạc , bởi vì bọn họ cũng không bao giờ ngờ rằng có người sẽ truy lùng và bắt được "thủ lĩnh của quân địch", cho nên trước giờ cũng không xây dựng khâu này, theo quy định là chỉ cần ra khỏi rừng rậm là thành công.
Người bắt được thủ lĩnh của quân địch là Tống Kiêu Bạch, Tống Kiêu Bạch nhất cử thành danh, Thang Ngũ Viên chậm hơn Tống Kiêu Bạch một bước, chỉ thành công ra khỏi rừng rậm cho nên bỏ lỡ cơ hội có huy chương vàng, lúc đầu nếu dựa theo thành tích những năm qua của Thang Ngũ Viên thì nhất định sẽ có được huy chương vàng, đáng tiếc cậu gặp phải Tống Kiêu Bạch.
Nếu như Tống Kiêu Bạch chỉ bước ra khỏi khu rừng như cậu, hẳn là hai người họ đã cùng nhau giành được tiểu huy chương vàng, nhưng tiếc rằng Tống Kiêu Bạch cũng không giống như lẽ thường mà bắt được một người, nên Tống Kiêu Bạch đã xuất sắc chiến thắng hoàn toàn.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân bao năm qua Thang Ngũ Viên ghét Tống Kiêu bạch, huy chương vàng kia đối với cậu rất quan trong, thế nhưng bởi vì Tống Kiêu Bạch, cuối cùng cậu chỉ có được huy chương bạc, nghe nói huy chương bạc kia là được quân đội tạm thời chế tạo trong sự gấp gáp, bởi vì trước kia có thể đi ra khỏi rừng thì đại biểu cho việc chiến thắng, cho nên căn bản không tồn tại hạng nhất hay hạng hai, bởi vì hành động của Tống Kiêu Bạch mà họ đành phải phân chia thứ hạng.
Thang Ngũ Viên nhìn huy chương vàng kia một hồi, mới thu lại ánh mắt, tiếng đập cửa bên ngoài càng lúc càng lớn, cậu đành phải đi xuống giường, chỉnh lại áo quần xộc xệch, sau đó mở cửa phòng.
Gương mặt Khương Thắng Lượng đang đầy kích động gõ cửa phòng chỉ huy, thì nghe thấy tiếng cọt kẹt mở cửa từ phòng bên cạnh.
Hắn quay đầu, nhìn thấy chỉ huy đi từ trong phòng ra, đầu tiên hắn sững sờ một lúc, tự hỏi tại sao chỉ huy lại đi ra từ phòng của thiếu tướng, nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều, sau khi phản ứng được thì hắn vội vàng chạy tới, lo lắng nhìn Thang Ngũ Viên, hai mắt đỏ bừng nhỏ giọng hỏi: "Chỉ huy, ngài không sao chứ?"
Bởi vì hắn là tân binh, cho nên vẫn chưa tham gia vào kế hoạch bao vây hải tặc này, sau khi mọi người trở về hắn mới nghe người khác kể chuyện chỉ huy bị bắt, hắn vừa sợ vừa lo lắng, nghe chỉ huy đã được cứu ra thành công mới thở dài một hơi, thế nhưng hắn nghe nói chẳng những chỉ huy là một Omega, còn bị hải tặc đánh dấu! Hắn không khỏi biến sắc, lập tức lo lắng chạy tới.
Thang Ngũ Viên lắc đầu, mệt mỏi dựa vào khung cửa, giọng nói yếu ớt, "Tôi không sao ..."
Viền mắt Khương Thắng Lượng càng đỏ, Thang Ngũ Viên là thần tượng của hắn, không cần biết Thang Ngũ Viên là Beta hay là Omega, điều này cũng sẽ không thay đổi, bây giờ thần tượng của hắn bị sỉ nhục như vậy, hắn đau lòng muốn khóc, thế nhưng hắn lại sợ làm Thang Ngũ Viên buồn nên phải cố gắng kìm nước mắt.
Hắn nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Thang Ngũ Viên, cắn răng, lớn tiếng nói: "Chỉ huy, tôi cưới ngài!"
Hắn muốn làm điều gì đó cho thần tượng của mình, bây giờ chỉ huy đã bị đánh dấu bởi hải tặc, mặc dù chỉ có những người trong quân đoàn Kim ưng biết, nhưng về sau, nếu truyền ra ngoài, chỉ huy nhất định sẽ rất buồn, điều hắn có thể làm bây giờ là khiến cho chỉ huy không cần buồn bực như vậy, cũng không để người bên ngoài cười chỉ huy.
Thang Ngũ Viên ngơ ngác một chút, nghi ngờ nhìn về phía hắn, "Hả?"
Gương mặt Khương Thắng Lượng có chút đỏ, giọng nói cũng có chút ấp úng, "Dù cho, dù cho ngài bị...bị tên khốn kia đánh dấu cũng không sao cả...Tôi nguyện ý...!Tôi nguyện ý cưới ngài! Xin ngài hãy gả cho tôi!"
Khương Thắng Lượng không hề nói hai chữ "hải tặc" ra, bởi vì hiện tại nhắc đến hai chữ này trước mặt chỉ huy, giống như là một loại sỉ nhục với chỉ huy, cho nên hắn cẩn thận tránh hai chữ này đi, không muốn chỉ huy nhớ tới chuyện đau lòng.

Thang Ngũ Viên hơi kinh ngạc mở to mắt, sau đó cau mày nhìn về phía sau lưng Khương Thắng Lượng, người vừa đi lên tầng, cái "tên khốn" đánh dấu cậu.
Vẻ mặt Tống Kiêu Bạch âm trầm nhìn Khương Thắng Lượng, sau khi bắt gặp ánh mắt của Thang Ngũ Viên, vẻ mặt của anh càng trở nên khó coi hơn, áp suất không khí quanh thân nháy mắt giảm xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui