Nhà Họ Thang Có 7 O


Trời đất ơi!
Quản lý chạy tới phòng của Lục Thành với tốc độ nhanh nhất, vừa mở cửa đã hoảng sợ hét lên: "Ông chủ, không ổn rồi!"
"Chuyện gì mà phải hoảng hốt như vậy?" Vẻ mặt Lục Thành rất kém, có chút không kiên nhẫn, trong đầu đều là bộ dáng Thang Nhất Viên vừa rời đi, Omega hình như thực sự tức giận rồi.
Anh chán nản, nhìn ai cũng không vừa mắt, nhất là quản lý.
Quản lý nhìn thấy ánh mắt của anh, nuốt nước miếng: "Bà chủ ở phòng bên cạnh, còn tìm một Alpha vào phục vụ, hai người đã ở cùng nhau hơn mười phút rồi!"
Quản lý có một câu không dám nói, ông chủ nếu không nhanh lên thì cái mũ xanh trên đầu sẽ không bỏ xuống được nữa đâu!
Lời của quản lý vừa dứt, tiếng ồn ào trong phòng lập tức im bặt, mọi người đều trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn nhau.
Một lát sau, mọi người đều mười phần ăn ý cách xa Lục Thành một mét, tránh cho chính mình bị thương.
Cả người Lục Thành chấn động, ước chừng nửa phút sau mới sửng sốt phản ứng được quản lý vừa nói cái gì.
Omega của anh...Tìm một Alpha...Ở cùng nhau trong phòng riêng hơn mười phút!
Một tiếng rống giận kinh thiên động địa vang lên trong phòng: "Khốn kiếp, sao lại không nói sớm!"
Quản lý rụt cổ, lúng ta lúng túng không nói nên lời, hắn chỉ là làm tròn bổn phận của một quản lý mà thôi, dù sao trước kia ông chủ cũng từng nói phải cho bà chủ những gì tốt nhất! Như vậy khi bà chủ muốn Alpha, hắn cũng muốn đưa cho bà chủ Alpha tốt nhất!
Hắn hơi ngẩng đầu, muốn quan sát sắc mặt ông chủ một chút, kết quả lại phát hiện, trong phòng đã sớm không có thân ảnh của ông chủ, chỉ còn một hội bạn thân đang ngây người vì kinh ngạc.
...
Alpha đứng đầu bảng mở cửa phòng ra, cẩn thận nhìn Thang Nhất Viên một cái mới dám đi vào.
Thang Nhất Viên nhíu mày ngồi trên sô pha, hai tay khoanh lại trước ngực, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa xa cách, không có ngẩng đầu nhìn Alpha kia một chút, hai má hơi phồng lên không rõ, dường như đang giận dỗi.
Trời sinh Alpha sẽ khiến Omega có cảm giác áp bách, nhưng tên đứng đầu bảng cũng không có dám phóng thích tin tức tố trên người, ngược lại còn cẩn thận thu lại, sợ bà chủ cảm thấy bức bối.
Anh ta khép nép ngồi xuống bên cạnh Thang Nhất Viên, thấy Thang Nhất Viên vẫn không để ý tới mình, do dự một chút, mới hỏi: "Ngài có muốn uống rượu không?"
Thang Nhất Viên lắc đầu, trong lòng vẫn còn đang tức giận Lục Thành.
Alpha trong lòng không nhịn được oán giận quản lý, phục vụ bà chủ thật sự là một việc khổ sai, phục vụ thật tốt không được mà phục vụ không tốt càng không được, thật sự là tra tấn người ta mà!

Anh ta đấu tranh hồi lâu mới hỏi: "Tôi hát cho ngài nghe một bài nhé?"
Thang Nhất Viên lơ đãng gật đầu.
Alpha rốt cục tìm được việc gì đó để làm, mỉm cười đứng dậy chọn một bài, anh ta là người đứng đầu bảng của ngợp trong vàng son, dung mạo đương nhiên không tầm thường, tuy rằng không thể so với Lục Thành, nhưng anh ta cũng được coi là đẹp trai, rất nổi bật trong giới Alpha.
Đáng tiếc là không có người thưởng thức, Thang Nhất Viên cầm nước trên bàn uống một hớp, hậm hừ suy nghĩ không biết nên trừng trị Lục Thành thế nào.
Alpha hắng giọng, cầm micro lên, giọng hát lớn từng chút một vang ra khỏi cổ họng anh ta.
Một lúc sau, Thang Nhất Viên rốt cuộc thu lại suy nghĩ, chuyển hướng chú ý tới Alpha trước mặt.
Thấy bà chủ đang nhìn mình, Alpha càng hát nhập tâm hơn, thậm chí còn hát được vài đoạn rung ở âm vực cao.
Thấy giọng hát muốn đứt hơi khản tiếng kia, Thang Nhất Viên không thể nhịn được nữa kêu lên: "Dừng!"
Alpha kia quyết phải hát xong câu cuối cùng mới dừng lại, vẻ mặt chờ mong nhìn Thang Nhất Viên .
Thang Nhất Viên xoa xoa cái trán đang bị đau: "Tài năng của anh là gì?"
Tất cả mọi người ở ngợp trong vàng son đều thành thạo một cái gì đó, chưa kể anh ta còn là cái tên đứng đầu bảng.
Vẻ mặt Alpha kia kiêu ngạo, tư thế cầm micro rất chuẩn: "Ca hát."
Thang Nhất Viên khó có thể tin há miệng ngạc nhiên: "...Anh chắc chắn?"
Alpha nghiêm túc gật đầu: "Mỗi lần tôi hát, khách đều cho tôi tiền."
"Sau đó? " Trực giác Thang Nhất Viên cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.
Alpha vô tội nhớ lại: "Sau đó bọn họ đều nói tôi có giọng hát hay như vậy, nên chăm sóc thật tốt, không cho tôi hát tiếp, chỉ uống nhiều nước để dưỡng cổ họng là được rồi."
Thang Nhất Viên: "..."
Nói dối đầy thiện ý như vậy, trên thế giới này còn có chân tình mà!
Thang Nhất Viên cảm động, cậu quyết định tiếp tục truyền lại đức tính chân, thiện, mỹ này, để Alpha nghỉ ngơi thật tốt, làm bất cứ việc gì cũng được, miễn là đừng hát.
Alpha ngồi yên lặng một lúc, cảm thấy mình không thể lãng phí thời gian như thế này, phải biểu hiện thật tốt trước mặt bà chủ, vì vậy anh ta đề xuất: "Tôi còn có thể xoa bóp, có thể bóp vai cho ngài không?"

Thang Nhất Viên tùy ý gật đầu, đồng ý.
Alpha khẽ mỉm cười, bệnh nghề nghiệp lâu năm lại phát tác, quên mất trước mặt là bà chủ, lấy ra một đóa hồng đỏ giống như thân sĩ đưa cho Thang Nhất Viên: "Omega xinh đẹp, xin hãy để tôi phục vụ cho ngài."
Thang Nhất Viên bình tĩnh tiếp nhận đóa hoa hồng, cầm trong tay ngắm nghía.
Alpha nở một nụ cười hoàn mỹ, đặt tay lên vai Thang Nhất Viên.
Tay anh ta vừa động tới áo của Thang Nhất Viên, Lục Thành đã một sút đá văng cửa phòng, anh liếc mắt nhìn qua, thấy một gã Alpha đường nét thanh tú, đôi chân dài thẳng tắp đang để tay lên vai Omega của anh...
Trong cái nhìn của Lục Thành, Alpha này đang trắng trợn quyến rũ Omega của anh!
Trong tay Omega của anh còn đang cầm một bông hoa hồng đỏ từ người khác!
"Bỏ đôi tay bẩn thỉu của cậu ra! Dám động vào Omega của bố mày! Bố mày liều mạng với cậu!" Gân xanh trên trán Lục Thành nổi lên, vội vàng lao tới.
Hội bạn thân của Lục Thành nghe thấy tiếng rống, tất cả đều giật mình chạy ùn ùn sang bên cạnh.
Bọn họ đẩy cửa ra, vừa lúc Lục Thành đang xách áo Alpha kia lên đánh một cái, Alpha trong tay Lục Thành lại không có sức phản kháng, như cái giẻ lau phất phơ bị Lục Thành túm ở trong tay.
Với sức mạnh từ cú đấm của Lục Thành, hội bạn thân đều cảm thấy khuôn mặt của mình đau đớn.
Alpha bị đánh kia tuy rằng cũng là Alpha, nhưng gen của ông chủ là dòng có độ thuần chủng cao, anh ta căn bản không thể chống đỡ được cảm giác uy hiếp đến từ ông chủ.
A a a ông chủ ngài đã thay đổi rồi, ngài không còn là...người lúc trước đến đây thỉnh giáo cách để lấy lòng Omega của mình nữa.
Thang Nhất Viên liếc nhìn Lục Thành , đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Thành - người sắp sửa đánh thêm cái nữa- lập tức quay đầu lại: "Em đi đâu ?"
Giọng Thang Nhất Viên tự nhiên: "Người này bị anh đánh rồi, em đổi một người khác."
Dù sao Alpha của ngợp trong vàng son cũng không chỉ có một người.
Lục Thành tức giận suýt chút nữa thở không ra hơi, cũng không quan tâm đánh người, buông tay đi tới, giật lấy đóa hoa hồng đỏ trong tay Thang Nhất Viên, ném xuống đất rồi dẫm mạnh mấy cái.
...Hội bạn thân ngây thơ cũng không nỡ lòng nhìn.

Lục Thành chà đạp hoa hồng đủ rồi, trực tiếp xoay người bế Thang Nhất Viên lên đi ra ngoài, ước gì không thể lập tức khoác lên mình đôi cánh rời khỏi nơi chướng khí mù mịt này, tốt nhất là Thang Nhất Viên cả đời này đừng bao giờ nhìn thấy một Alpha nào khác nữa!
"Về nhà với anh!"
Thang Nhất Viên ôm cổ anh, dựa đầu vào vai anh, nói nhỏ dặn dò quản lý: "Đưa Alpha đó đến bệnh viện chữa trị, tôi sẽ lo chi phí, sau đó bồi thường cho anh ấy một khoản tiền, nhớ chăm sóc tốt.

"
Lục Thành cau mày bước nhanh hơn:" Đừng để ý tới cậu ta, ai bảo cậu ta dụ dỗ em, đáng đời.

"
Chỉ cần nghĩ tới vừa rồi Thang Nhất Viên cùng Alpha thân cận như vậy, anh lại không thể kìm được sự tức giận của mình.
Thang Nhất Viên ngẩng đầu nhìn anh, lạnh giọng hỏi: "Không cần mang theo hai Omega mà anh vừa ôm đi à?"
Động tác của Lục Thành trở nên cứng ngắc, vẻ mặt cứng rắn trở nên chột dạ, sải bước nhanh đi ra ngoài, vừa đi vừa nhỏ giọng thanh minh cho chính mình: "Anh chưa có ôm ..."
Đợi hai người đi xa, hội bạn thân đồng loạt giễu cợt.
Vì sao mỗi lần hai người này cãi vã với nhau đều chốt lại bằng việc thể hiện tình cảm! Đáng ra phải giận dỗi choảng nhau chứ, phát cẩu lương cái gì mà phát mãi!
Quản lý thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như ông chủ không phải đến đây để kiểm tra hắn, mà là để tìm sự lạc thú của việc đội mũ xanh với bà chủ.
...
Lục Thành đem Thang Nhất Viên đặt ở trong xe, lập tức phóng thích tin tức tố trên người, để cho cả người Omega tràn đầy mùi vị của anh, hoàn toàn không có mùi vị Alpha khác, cho tâm trạng nóng nảy của anh có thể bình tĩnh lại.
Mùi tin tức tố từ Alpha của mình tràn ngập khắp cơ thể, Thang Nhất Viên cả người trở nên mềm mại, lạnh lẽo trên mặt cũng dịu đi, cậu ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, để cho Lục Thành thắt dây an toàn, ánh mắt ỷ lại nhìn Lục Thành, cả người đều mềm nhũn.
Lục Thành lo lắng dặn dò: "Về sau không được tới chỗ này, chỗ này không có người tốt."
Thang Nhất Viên nhắc nhở: "Chỗ này là do anh mở."
Lục Thành nghẹn họng: "Vậy...cũng đều chướng khí mù mịt, không thích hợp cho em tới."
Lục Thành không chút chột dạ chửi bới sản nghiệp của mình.
Thang Nhất Viên mím môi, hừ nhẹ: "Còn anh?"
Lục Thành lo sợ viện cớ: "Anh...!anh tới đây để kiểm tra công việc."

Thang Nhất Viên lạnh lùng liếc anh một cái.

"Ồ? Kiểm tra công việc bằng cách ôm vai người ta hả?"
Lục Thành đỏ mặt, thấp giọng thừa nhận lỗi lầm của mình:" ...Về sau anh sẽ không tới nữa."
Về sau cho anh đến, anh cũng không đến.
Thang Nhất Viên cong môi ...!hài lòng.
Lục Thành vươn tay gãi gãi lòng bàn tay cậu để lấy lòng, nhưng giọng lại có chút mạnh mẽ nói: "Em không được phép tới, càng không được gọi Alpha."
Thang Nhất Viên từ chối cho ý kiến, chỉ nói : "Ngày mai anh theo em đi bệnh viện đi tìm Alpha kia xin lỗi.

"
"Không cần " Lục Thành không vui, Omega của anh còn đang nghĩ đến Alpha kia!
"Cái gì?" Thang Nhất Viên nhướng mày cất cao giọng.
Lục Thành liếm liếm môi khô khốc của mình: "Đi cũng được, em hôn anh một cái thì anh sẽ đi.....!nếu thực sự không được, thì hôn nửa cái vậy..."
Anh muốn mang trên người mùi vị của Thang Nhất Viên tới xin lỗi Alpha kia.
Thang Nhất Viên quả thực bị anh chọc cười: "Anh nghĩ đây là ra chợ mua đồ ăn hay sao, còn có thể cò kè mặc cả?"
Lục Thành thất vọng nhíu mày, Thành Thành chỉ muốn một cái hôn thôi mà.
Thang Nhất Viên cười khẽ, hôn lên môi anh, nhỏ giọng hỏi: "Thế này là được rồi chứ?"
Lục Thành sững sờ, trong lòng tê dại, giống như mong đợi đã lâu giờ đã được thỏa mãn, anh nhớ lại xúc cảm mềm mại vừa nãy, ánh mắt trở nên nóng bỏng, đội nhiên xúc động cúi đầu hôn lên, mạnh mẽ truy đuổi môi lưỡi của Thang Nhất Viên
Thang Nhất Viên bị anh hôn bất ngờ, hôn đến thất điên bát đảo, môi không tự giác hừ nhẹ, đổi lại Lục Thành hôn càng kịch liệt hơn, quấn quýt một chỗ, không ngừng dây dưa.
Đây là nụ hôn đầu tiên sau khi Lục Thành mất trí nhớ, hôn khi Thang Nhất Viên tỉnh táo, lại giống như vô cùng tự nhiên, giống như bọn họ đã hôn như vậy hàng ngàn, hàng vạn lần.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vì tui bắt đầu đi học ( qua zoom :() từ tuần này nên tiến độ ra chương sẽ chậm lại một chút nha huhu, cảm ơn mng đã ủng hộ truyện moa moa :3 Hôm trước beta thấy bình luận truyện nhiều lên tự dưng sốc á =)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận