Nhà Họ Thang Có 7 O


Buổi tối, Thang Nhị Viên làm một bữa tẩy trần cho Chu Trạch, chọn một nhà hàng cậu yêu thích để ăn tối, vừa vào cửa thì thấy Lê Xán cùng Lí Tâm Nhiên chướng mắt đang ngồi ở một góc, Chu Trạch cũng nhìn thấy, ánh mắt tối sầm lại.
Thang Nhị Viên có chút buồn bực, sao cậu lại quên nhà hàng cơm Tây này là do Lê Xán lúc trước giới thiệu cho cậu, khẩu vị của cậu cùng Lê Xán hợp nhau như lúc ở trên giường vậy, cho nên bọn họ đều rất thích nhà hàng này, mỗi lần hẹn cɦịƈɦ đều thích tới nơi này ăn no nê trước, hiện tại đương nhiên muốn đưa người mình thích ăn thử đồ ăn ở đây.
Thang Nhị Viên muốn xoay người rời đi, nhưng phục vụ đã dẫn cậu và Chu Trạch vào chỗ ngồi, cậu cũng không còn cách nào chạy đi nữa, vì vậy cậu chỉ có thể ngồi xuống cách Lê Xán và Lí Tâm Nhiên không xa.
Bởi vì có quan hệ với Lí Tâm Nhiên nên Chu Trạch có vẻ hơi thận trọng, lưng cứng ngắc, trông không được tự nhiên.
Thang Nhị Viên có thể hiểu, dù sao hắn cùng Lí Tâm Nhiên vừa mới chia tay không lâu, mặc dù cậu không biết tại sao họ chia tay nhưng chắc chắn bọn họ có lý do.
Chu Trạch không nói, cậu sẽ không hỏi, cậu hiểu rằng làm một người đàn ông tốt phải giỏi hiểu ý người, hơn nữa không cần tính toán đến chuyện quá khứ.
Hai người đã gọi đồ ăn, Thang Nhị Viên mỉm cười hỏi Chu Trạch về cuộc sống của hắn ở nước ngoài: "Những năm qua cậu như thế nào?"
Chu Trạch lặng im suy nghĩ trong chốc lát, khuôn mặt ảm đạm, chỉ nói một câu: "Không có gì đáng nói cả."
Hiển nhiên hắn cũng không muốn nhắc tới chuyện này, Thang Nhị Viên lại giỏi hiểu ý người không có hỏi nhiều, quyết định đổi đề tài khác.
Cậu cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, hiện tại cũng không nghĩ ra đề tài khác, đành phải giả vờ uống nước để hóa giải lúng túng trước mắt.
Ánh mắt cậu lại không nhịn được chạy về phía Lê Xán cùng Lí Tâm Nhiên.
Lê Xán ngồi chéo phía trước Thang Nhị Viên, ở giữa có một cái lối đi nhỏ, đối diện với Thang Nhị Viên, cho nên cậu vừa nhấc đầu liền có thể nhìn thấy anh.
Bề ngoài Lê Xán rất đẹp trai, nếu không lúc trước Thang Nhị Viên cũng sẽ không lăn giường với anh, còn lăn liên tục nhiều năm như vậy, khuôn mặt thâm thúy, sống mũi thẳng tắp, xương quai hàm sắc cạnh, anh mặc bộ âu phục, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập sức quyến rũ.
Hôm nay Lí Tâm Nhiên mặc một chiếc áo len màu trắng, trước khi ra nước ngoài y đã rất gầy, nhưng bây giờ lại càng gầy hơn, có một vẻ đẹp yếu ớt.
Bên cạnh bàn của y có một đóa hoa tường vi quen thuộc, Thang Nhị Viên khẽ liếc mắt một cái liền rời đi, thô tục, rất thô tục.

Thang Nhị Viên cùng Lê Xán ở bên nhau ba năm, trên giường hợp nhau, khẩu vị hợp nhau, chỉ có thẩm mỹ về hoa hồng đỏ và hoa tường vi quyết không hợp nhau, khinh bỉ nhau như cũ.
Thang Nhị Viên dời tầm mắt, Lê Xán đang rót rượu đỏ cho Lí Tâm Nhiên, anh cười đến là dịu dàng, như đang kể chuyện cười, khiến Lí Tâm Nhiên che miệng cười hai tiếng.
Thang Nhị Viên không nhịn được hừ một tiếng, lúc ở bên cậu Lê Xán không dịu dàng và ngọt ngào như vậy, mỗi lần gặp mặt đều bảo làm là làm liền luôn, cùng lắm là nán lại một chút sau phút triền miên
Không biết bởi vì sao, Thang Nhị Viên không vui, bởi vì Chu Trạch trở về, cho nên tâm trạng vốn đang tốt đều giảm xuống.
Khi người phục vụ đến hỏi cậu muốn uống rượu vang đỏ gì, Thang Nhị Viên không chút nghĩ ngợi mà tức giận nói: "Một chai bia lạnh!"
Cậu cảm thấy lúc này cậu cần một cốc bia lạnh để dập tắt cơn tức giận.
Không khí tĩnh lặng trong một giây, cậu ngẩng lên nhìn thấy đôi mắt mở to của Chu Trạch và nụ cười khó xử của người phục vụ, trong nháy mắt cậu phục hồi tinh thần lại, nhận ra đây là một nhà hàng Tây.
Nhân viên phục vụ hết sức bảo trì sự lễ phép nói: "...Thưa ngài, rất xin lỗi, chúng tôi không có bia ở đây."
Thang Nhị Viên nở một nụ cười nhã nhặn, nói một cách khéo léo: "Tôi nói đùa thôi."
Cậu khẽ liếc nhìn chai rượu vang trên bàn Lê Xán: "Cho tôi một chai rượu vang đỏ năm 82 là được rồi."
"Vâng thưa ngài..." Nhân viên phục vụ rời đi.
Thang Nhị Viên cúi đầu sửa lại cổ áo, không hề nhìn về phía bàn Lê Xán lần nữa, hoa hồng đỏ giấu trong lòng nhiều năm ở ngay trước mặt, cậu phải biểu hiện thật tốt, không thể mất mặt như vừa nãy.
Bò bít tết nhanh chóng được bưng lên, Chu Trạch chậm rãi ăn, dáng vẻ hắn cắt miếng bít tết từng chút một trong mắt Thang Nhị Viên đẹp cực kỳ.
"Hương vị thế nào?" Thang Nhị Viên nhẹ giọng hỏi.
Chu Trạch gật đầu, sau đó cười khổ: "Đã nhiều năm tôi chưa được ăn một miếng thịt bò đắt tiền như vậy rồi."
Trong nhà Chu Trạch mở mấy công ty, cũng là người trong giới thượng lưu ở thủ đô, vốn có thể cùng ngồi ăn với Lê gia, đáng tiếc mấy năm gần đây cha của Chu Trạch nghe theo lời tình nhân nhỏ của mình, nhiều lần đưa ra quyết định sai lầm, gần như đào rỗng cả Chu gia.

Chu gia chỉ còn lại cái xác trống rỗng, miễn cưỡng duy trì thể diện, mà sau khi Lê gia được Lê Xán tiếp nhận, có mấy dự án lớn đều kiếm được rất nhiều tiền, kinh doanh phát đạt, mở rộng gấp mấy lần, Chu gia đã sớm không thể sánh bằng.
Trong nhà Lí Tâm Nhiên là dòng dõi thư hương, cha mẹ đều là giáo sư đại học, nhưng lại không lọt vào mắt xanh Chu gia, Chu gia coi trọng môn đăng hộ đối, chướng mắt gia đình Lí Tâm Nhiên không tài giỏi, người nhà Lí Tâm Nhiên cũng chướng mắt nhà Chu Trạch cả người đầy hơi tiền, cho nên hai nhà đều cực lực phản đối cản trở hai người họ qua lại với nhau.
Chu Trạch năm đó trẻ tuổi tràn đầy năng lượng, hai nhà đều không đồng ý, hắn liền trực tiếp mang theo Lí Tâm Nhiên ra nước ngoài, thời điểm họ đi, đối với cuộc sống nước ngoài tràn ngập khát khao, còn tuyên bố nhất định phải xây dựng được cơ nghiệp mới trở về nước.
Hiện tại xem ra những năm này ở nước ngoài bọn họ có một khoảng thời gian tồi tệ, ít nhất từ vẻ mặt của Chu Trạch có thể thấy ký ức ở nước ngoài đối với hắn không tính là tốt đẹp.
Thang Nhị Viên đau lòng nhíu mày, cậu bắt đầu tâng bốc: " Lẽ ra cậu nên ăn những món ăn tinh xảo như vậy, về sau có thời gian sẽ ăn cùng cậu nhiều hơn."
Chu Trạch thoải mái cười lên, cả khuôn mặt đều dịu đi một chút.
Thang Nhị Viên hiểu hắn, trong người hắn có kiêu ngạo, nói như vậy nhất định hắn sẽ vui vẻ.

Chu Trạch cười nhẹ: "Nhị Viên, cậu vẫn luôn đối với tôi tốt như vậy, nhiều năm như vậy cũng không thay đổi."
Chu Trạch cười, Thang Nhị Viên như đám mây lơ lửng giữa bầu trời, nụ cười trên mặt cậu càng thêm rực rỡ: "Anh vui, tôi cũng vui."
Lê Xán từ xa nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch trên khuôn mặt Thang Nhị Viên thì không khỏi cau mày.
Hừ, cười không đẹp chút nào, vẫn là nụ cười lúc ở trên giường đẹp nhất.
Anh càng nghĩ càng xa, những ký ức tươi đẹp không ngừng xuất hiện trong đầu khiến anh không khỏi hơi mất tập trung.
Lí Tâm Nhiên nói xong, ngẩng đầu nhìn anh đang ngẩn người, không khỏi gọi anh một tiếng: "Lê Xán?"
"...Hả?" Lê Xán lấy lại tinh thần, vẻ mặt dịu dàng nhìn về phía Lí Tâm Nhiên.
Lí Tâm Nhiên cười, nhỏ giọng nói: "Lê Xán, tôi vừa mới nói tôi có việc muốn nhờ cậu giúp đỡ."
Nếu có thể giúp được Lí Tâm Nhiên, Lê Xán đương nhiên sẽ rất vui, anh cười nói: "Có chuyện gì thì cứ nói đi.

"
Lí Tâm Nhiên mím môi: " Cậu biết không, tôi học chuyên ngành đạo diễn chuyên nghiệp, hiện tại tôi đã có trong tay một kịch bản tốt, mấy năm nay tôi vẫn luôn chuẩn bị, muốn đem kịch bản biến thành phim, nhưng ở nước ngoài..."
Lí Tâm Nhiên dừng một chút, mặt trầm xuống trong giây lát, uống một ngụm nước trước khi tiếp tục: "Ở nước ngoài không dễ chuyển thể thành phim, hiện tại tôi vừa mới về nước, không biết nên tìm ai đầu tư, tôi nghe nói nhà cậu có mở một công ty giải trí, cho nên..."
Lê Xán hiểu rõ, gật đầu nói: "Công ty của tôi đúng lúc có thể đầu tư."
Lí Tâm Nhiên nở một nụ cười, trong giọng nói xen lẫn một hơi thở dài: "Cậu cũng không hỏi là kịch bản gì sao?"
Lê Xán nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt thâm thúy: "Tôi tin tưởng ánh mắt của cậu, phim cậu muốn quay nhất định không tồi."
Anh không quan tâm bộ phim có thành công hay không, chỉ cần có thể làm cho Lí Tâm Nhiên vui vẻ là được.
Lí Tâm Nhiên đỏ mặt cúi đầu: "Tôi cũng hy vọng cậu có thể để Thang Tam Viên của công ty cậu đến đóng vai nam chính số một bộ phim của tôi, khí chất của cậu ấy rất thích hợp."
Lí Tâm Nhiên này thật đúng là công phu sư tử ngoạm(*), Thang Tam Viên xuất thân từ thần tượng, sau đó chuyển sang làm diễn viên, hiện giờ đang trên đà phát triển và là một trong những nghệ sĩ hot nhất của năm.

Năm nay cậu ấy muốn tiến quân vào màn ảnh lớn, phát triển theo phương hướng điện ảnh, tác phẩm điện ảnh đầu tay đương nhiên sẽ thu hút rộng rãi, Lí Tâm Nhiên là một đạo diện nhỏ vô danh, tác phẩm đầu tiên đã muốn cho cậu ấy diễn, nếu không có Lê Xán căn bản không có khả năng.
(*) Ẩn dụ việc Lí Tâm Nhiên ra yêu cầu quá cao
"Tam Viên...Những người khác không được sao?" Lê Xán do dự một chút, Thang Tam Viên đúng là một nghệ sĩ trong công ty của anh, nhưng Thang Tam Viên lại là em trai Thang Nhị Viên, bởi vì có quan hệ với Thang Nhị Viên, Lê Xán cũng không muốn cậu ấy uất ức, vẫn luôn cho cậu ấy tự do lớn nhất, kịch bản từ trước đến nay đều do chính cậu ấy chọn lựa, hơn nữa tính tình Thang Tam Viên nóng nảy, nếu cậu ấy không thích kịch bản, cho dù Lê Xán có yêu cầu cậu ấy diễn cậu ấy cũng không đồng ý.
Lí Tâm Nhiên kiên trì, giọng nói có chút vội vàng:" Tôi đã quan sát rồi, khí chất của cậu ấy trong giới giải trí là phù hợp nhất với kịch bản diễn viên, trong kịch bản nhân vật chính cũng giống như cậu ấy là ca sĩ thần tượng, nếu như cậu ấy diễn, trong phim nếu sử dụng giọng nói gốc của cậu ấy thì cũng cho người xem một cảm giác chân thật, có thể dẫn dắt người xem chú ý vào nội dung cốt truyện, hơn nữa tôi đã xem qua tác phẩm của cậu ấy, kỹ năng diễn xuất của cậu ấy rất tốt, tôi tin tưởng cậu ấy sẽ diễn được cái hồn của nhân vật này, hiện tại đúng lúc cậu ấy muốn phát triển theo hướng phim điện ảnh, tôi nghĩ đến chỉ có cậu ấy là thích hợp nhất, Lê Xán, cậu giúp tôi đi..."
Hoa tường vi trong lòng nhiều năm của Lê Xán nhỏ giọng thỉnh cầu anh, đương nhiên anh muốn mở miệng đồng ý, nhưng anh nhìn Thang Nhị Viên đang ngồi cách đó không xa, đúng lúc ngừng lại lời muốn nói ra.

Anh muốn hỏi qua ý kiến của Thang Nhị Viên cùng Thang Tam Viên, để cho họ quyết định, vì thế mím môi, từ chối cho ý kiến rồi nói: "Chờ tôi quay về công ty xem một chút lịch trình của Thang Tam Viên rồi sẽ trả lời cậu."
Lí Tâm Nhiên gật đầu, có thể để Lê Xán hứa hẹn như vậy đã tốt lắm rồi, trong lòng y rất rõ ràng, cũng không thể làm cho Lê Xán lập tức đáp ứng.
"Như vậy để tôi gửi kịch bản cho cậu, cậu xem qua một chút."
"Được." Lê Xán gật đầu đồng ý.
Lí Tâm Nhiên cong môi cười, cười đến trong lòng Lê Xán muốn nở hoa, bất tri bất giác cũng lộ ra một nụ cười.
Từ khóe mắt anh nhìn thấy Thang Nhị Viên lấy khăn giấy lau khóe miệng cho Chu Trạch, nụ cười trên mặt anh không khỏi cứng đờ.
Anh không nhịn được bĩu môi, bẩn muốn chết.
Lí Tâm Nhiên phía đối diện nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt anh, không khỏi sờ sờ hai má: "Có chuyện gì vậy?"
Lê Xán vội vàng rút lại ánh mắt, hướng y cười cười: "Không có việc gì."
Khóe mắt anh đảo qua, nhìn thấy Thang Nhị Viên đứng dậy đi về hướng nhà vệ sinh, vì thế lại bỏ thêm một cậu: "Tôi đi nhà vệ sinh một lát."
Lí Tâm Nhiên gật đầu, Lê Xán mỉm cười đứng dậy, sau đó nhanh chóng đi theo Thang Nhị Viên vào nhà vệ sinh.
Thang Nhị Viên đang rửa tay, sau khi Lê Xán đi vào, cậu hơi ngẩng đầu nhìn Lê Xán, sau đó mặt không chút thay đổi tiếp tục rửa tay.
Lê Xán nghiêng người sang một bên, khoanh tay nhìn cậu, vẻ mặt không rõ là vui hay tức giận.
Thang Nhị Viên nhìn không chớp mắt, lau khô tay chậm rãi liếc nhìn anh qua gương, trong lời nói mang theo giận dữ mà chính cậu cũng không nhận ra: " Lê công tử, rượu vang đỏ uống có ngon không?"
Khi Thang Nhị Viên hỏi, khóe mắt hếch lên, lộ ra mị ý, khiến cho ngọn lửa trong lòng Lê Xán bùng lên dữ dội.
Hai người nhìn nhau một cái, Lê Xán trực tiếp kéo Thang Nhị Viên vào trong buồng bên cạnh, sau đó hôn lên.
Cả hai người đều dùng sức mà hôn nhau, cơn tức giận không tên mà họ đè nén cả đêm không có nơi nào trút được, chỉ khi cắn xé lấy nhau, họ mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Thang Nhị Viên ngẩng đầu, dùng sức hôn mạnh lên môi Lê Xán, cắn một cái vào môi dưới của anh.
Lê Xán đáp trả bằng nụ hôn càng thêm mãnh liệt, chặt chẽ ôm cậu vào trong lồng ngực, đã không còn chút phong độ như ở trước mặt Lí Tâm Nhiên, chỉ có mạnh mẽ chiếm đoạt.
Hôn xong, hai người đều không ngừng thở dốc, môi Thang Nhị Viên hơi sưng lên vì nụ hôn, hai mắt ẩm ướt đỏ bừng.
Lê Xán cảm thấy luồng khí bị đè ép trong lồng ngực thoáng tan đi một chút, đưa tay ra xoa xoa đôi mắt ửng đỏ của Thang Nhị Viên, ngón tay dần dần trượt xuống, nắm lấy cằm Thang Nhị Viên nhẹ nhàng ma xát.
Thang Nhị Viên hơi nghiêng đầu.
Anh tiến đến bên tai Thang Nhị Viên, giọng nói trầm thấp khẽ cười: "Viên Viên, Chu Trạch ở ngay bên ngoài, em lại ở đây hôn môi với tôi."
-------------------------------------------------------------------------
Beta thích lúc hai bạn vờn nhau thì xưng "Tôi-em" nên tui để z chứ bình thường hai anh ý xưng "Cậu-tôi " nha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui