Nha Hoàn Có Điểm!

“Lam Tĩnh Di? Quả nhiên xinh đẹp không ai sánh bằng a. Đúng rồi, nàng không phải đang ở tại Vưu phủ ư? Người nọ đi bên nàng là ai a?”

“Không biết a, chẳng lẽ là biểu thiếu gia của Vưu gia?” Mọi người sôi nổi đoán.

“A—- kia không phải Vưu gia Đại tiểu thư sao?” Một nữ nhân trước kia từng ở trong Mẫu Đơn Uyển đã thấy qua diện mạo Vưu Đức Ân kinh ngạc lên tiếng.

“Cái gì? Thế thì kia chính là thiếu gia biến thái của Vưu gia?” Mọi người nhất thời nhìn nhau thầm thì. “Thực nhìn không ra, là một kẻ biến thái a.”

“Đúng vậy a, c

òn rất tuấn tú nữa. Chỉ là hơi gầy yếu một chút.”

“Nghe nói a, hắn từ nhỏ đã mắc bệnh, không thể sinh con được.”

“Thực đáng thương, chẳng trách ngày nào cũng ăn mặc như nữ nhân.” Những người đi đường nhìn Vưu Đức Ân chỉ trỏ, giọng điệu khinh thường, thanh âm thảo luận ngày càng lớn.

“Lam tiểu thư mệt sao? Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.” Vưu Đức Ân mồ hôi lạnh đầm đìa, không bận tâm tới cái gì mà nam nữ không được thế này thế kia, kéo Lam Tĩnh Di bỏ chạy.

“Tiểu Tiểu, ngươi xem thiếu gia nhà ngươi, như thế nào lại đột nhiên kéo Lam Tĩnh Di vội vội vàng vàng như vậy? Hắn không phải là…… Hắc hắc.” Hồng Tử Duyến vẻ mặt cười g

“……” Hạ Tiểu Tiểu không nói gì nhìn bóng dáng hai người kia, không thừa nhận tận đáy lòng nàng phân vân quá, thiếu gia, lần đầu tiên quên nàng……

“Ai phải sống cùng Vưu thiếu gia thật đúng là không tốt chút nào, đối với một nam nhân không thể nhân đạo xem như cả đời làm quả phụ.” Vưu Đức Ân chạy trốn cũng không được buông tha, những lời bàn tán tiếp tục truyền đến.

“Tử Duyến. Không thể “nhân đạo” là ý tứ gì?” Hạ Tiểu Tiểu đầu óc mờ mịt.

” Không thể nhân đạo a…… Cái này không thể nhân đạo. Chính là không thể cái kia a……” Hồng Tử Duyến nghĩ nghĩ. Cố gắng sắp xếp từ ngữ để giải thích.

“Cái kia? Cái nào?” Hạ Tiểu Tiểu lại càng không hiểu được.

“Cái kia chính là, chính là cái kia — ai nha. Ngươi đừng hỏi nhiều. Dù sao a. Chờ tới lúc ngươi thành thân ngươi tự nhiên sẽ biết!” Hồng Tử Duyến lắp bắp nói.

“Cái kia đợi đến khi thành thân mới có thể biết? Tử Duyến. Ngươi đã thành thân rồi sao?” Hạ Tiểu Tiểu nghi hoặc nhìn Hồng Tử Duyến.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ nha!” Hồng Tử Duyến trừng mắt liếc Hạ Tiểu Tiểu một cái.

“Ngươi chưa thành thân a? Vậy làm sao ngươi biết cái kia là cái gì?” Hạ Tiểu Tiểu tiếp tục hỏi. Tề Tụ Hiền đi theo sau bọn họ không nhịn nổi cười khẽ ra tiếng, cái gì “hoàng hoa đại khuê nữ”? Cười chết người.

“Hạ Tiểu Tiểu! Ta chính là tri thức uyên bác được chưa!” Hồng Tử Duyến sắc mặt đỏ hồng cả lên, hung hăng đá Hạ Tiểu Tiểu một cước, liếc mắt một cái nhìn Tề Tụ Hiền, rồi kéo Hạ Tiểu Tiểu tránh xa Tề Tụ Hiền một khoảng cách, ghé vào tai nàng cái thì thầm nói. “Tiểu Tiểu. Ngươi chưa từng nhìn lén xuân cung đồ của nương ngươi ư?”

“Ta chín tuổi liền tiến Vưu phủ, không gặp lại nương của ta. Nhưng mà, xuân cung đồ là cái gì?” Hạ Tiểu Tiểu thập phần tò mò.

“Chẳng trách ngươi cái gì cũng không biết. Nói cho ngươi nga, hai ngày trước lúc ta về nhà cha ta, muốn xem thử trong nhà còn có bao nhiêu ngân lượng. Sau đó a ta không cẩn thận tìm được cái hộp của hồi môn mà nương ta giấu, hắc hắc, phía dưới cái hộp kia, có một bản vẽ, một nam một nữ…… Hắc hắc, hảo hảo vui a. Như vậy đi, chờ đến lúc ngươi thành thân, ta thay ngươi chuẩn bị, xem như là thay nương ngươi đưa cho ngươi. Nghe nói khuê nữ khi cưới. Nương đều phải chuẩn bị cho.” Hào khí vỗ vỗ vai Hạ Tiểu Tiểu, Hồng Tử Duyến an ủi nàng nói.

Nữ nhân này. Cư nhiên nhìn lén cái thứ kia! Tề Tụ Hiền đứng xa xa tập trung nghe lén, tưởng tượng lung tung.

“Ta không nghĩ tới chuyện cưới xin. Ta phải cả đời hầu hạ thiếu gia nhà ta.” Hạ Tiểu Tiểu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới phải rời khỏi Vưu phủ, phải rời khỏi thiếu gia.

“n, kỳ lạ thật. Ta nhìn thiếu gia nhà các ngươi hình như thích ngươi đó, biết đâu chừng có lẽ sẽ cưới ngươi.” Thái độ của Vưu Đức Ân đối với Hạ Tiểu Tiểu, người mù cũng có thể nhìn ra là không phải thái độ của chủ tử đối với nha hoàn.

“Ai nha, Tử Duyến ngươi nói bậy cái gì a!” Hạ Tiểu Tiểu đỏ bừng mặt.

“Ai nha, đúng rồi! Không được không được, Vưu Đức Ân là người không thể “nhân đạo”, nếu cưới ngươi khác nào hại ngươi, Tiểu Tiểu, ngươi nhất định không thể gả cho thiếu gia nhà ngươi nga!” Đột nhiên nhớ tới lời mọi người đồn đãi, Hồng Tử Duyến thận trọng dặn dò Hạ Tiểu Tiểu.

“Ngươi lại nói bậy ta không để ý tới ngươi nữa!” Hạ Tiểu Tiểu xoay người bỏ chạy.

Oa oa! Thẹn thùng ai! Nàng khẳng định là thích cái tên gia hỏa Vưu Đức Ân kia! Hồng Tử Duyến có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng Hạ Tiểu Tiểu, gật đầu ra hiệu.

“Chuyện gì vậy?” Tề Tụ Hiền không rõ là chuyện gì cho nên đi lại xem, nhìn thấy Hồng Tử Duyến ánh mắt lòe lòe tỏa sáng

“Này, ngươi không cần dùng ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn ta biết không?” Hồng Tử Duyến có cảm giác quần áo của mình như bị phơi bày cả ra, cả người giống như có ngàn con trùng nhỏ.

Ánh mắt ảm đạm cụp xuống, Tề Tụ Hiền nhíu nhíu mày, hắn tỏ vẻ nghi vấn.

“Tụ Hiền na, ta thấy Hạ Tiểu Tiểu đang nguy hiểm, vì chung thân hạnh phúc của nàng, chúng ta cần phải làm một việc quan trọng.”

“Nga?”

“Tụ Hiền na, buổi tối chúng ta đem Vưu Đức Ân đi Cầm Phương Lâu đi.”

“Cái gì?!” Tề Tụ Hiền rơi mất cái mặt nạ bình tĩnh trước giờ, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình, “Ngươi, ngươi nói cái gì?” Kinh thế hãi tục a!

“Ta nói mang Vưu Đức Ân đi Cầm Phương Lâu a, ngươi có nhớ hay không chúng ta lần trước thấy hắn đi đến bên hồ? Hắn nhìn lén người ta, ai, ta cảm thấy hắn nhất định có vấn đề. Chỉ có cách dẫn hắn đến Cầm Phương Lâu, mới có thể biết hắn có phải có vấn đề hay không, có phải thật sự giống như lời người khác nói hay không, là cái loại quái vật không thể nhân đạo a.” Hồng Tử Duyến nghiêm trang nói.

“Đáng chết! Ngươi muốn đi Cầm Phương Lâu?” Tề Tụ Hiền nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt đang chìm trong ý nghĩ dị thường muốn đi kĩ viện.

“Không phải ta đi! Tụ Hiền, ngươi nghe thế nào vậy! Ta nói là chúng ta! Chúng ta! Ta cùng ngươi, đem Vưu Đức Ân đi—-” Nửa ngày hôm nay, sao toàn nghe được những lời kỳ dị.

“Đừng nghĩ bậy! Ngươi ngoan ngoãn ở nhà, ta tự mình dẫn hắn đi!” Tề Tụ Hiền cố gắng kềm chế ý nghĩ muốn bóp cổ nữ nhân này, xoay người rời đi, nếu không đi, hắn sợ hắn nhịn không được……

“Chết tiệt, Tụ Hiền hôm nay bị cái gì mà phát điên, như thế nào cơn tức lớn như vậy?” Hồng Tử Duyến tặc tặc

Ban đêm, Tề Tụ Hiền vẻ mặt vẻ lo lắng dẫn Vưu Đức Ân đi vào kĩ viện lớn nhất thành Dương Châu —- Cầm Phương Lâu.

“Tề huynh, nơi này là nơi nào?” Vưu Đức Ân nhìn thấy lâu phòng đèn đóm sáng trưng trưng trước mặt, còn có vài nữ nhân hở ngực hở bụng vẫy vẫy tay đứng ở trước cửa.

“Thanh lâu. Đi vào đi.” Không để ý tới vẻ mặt kỳ lạ của Vưu Đức Ân. Tề Tụ Hiền đưa hắn tiến vào Cầm Phương Lâu, phía sau, là Hồng Tử Duyến cùng Hạ Tiểu Tiểu cũng đi theo. Hai nữ nhân này đều ăn mặc theo kiểu một gã sai vặt.

“Tiểu Tiểu, nơi này chính là thanh lâu nổi danh nga. Ta rốt cục có thể có kinh nghiệm a!” Thanh âm hưng phấn của Hồng Tử Duyến theo gió truyền đến, Tề Tụ Hiền gân xanh nổi lên! Nữ nhân đáng chết này! Chỉ là, chỉ là hắn không có biện pháp nào đối với nàng.

“Tề huynh, chúng ta tới nơi này làm gì?” Vưu Đức Ân không rõ, hắn dù cho không thường ra khỏi nhà, nhưng đọc sách không ít, thanh lâu là nơi nào, hắn đương nhiên rõ ràng.

“Ngươi có rảnh đi ra ngoài nhìn lén người khác làm như thế nào, không bằng tới nơi này làm thật một phen!” Tề Tụ Hiền lạnh lùng.

“Ngươi……” Bị người nắm được điểm yếu, Vưu Đức Ân tội lỗi vội im bặt, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Tề Tụ Hiền.

“Yêu, nhị vị gia, mắt nhìn thật tốt a, lần đầu tiên đến Cầm Phương Lâu chúng ta sao? Không phải ta nói quá, nhưng thanh lâu chúng ta các cô nương vừa rất xinh đẹp, lại ôn nhu như nước, tuyệt đối sẽ khiến các ngài vừa lòng nha.” Vừa tiến đến cửa, một vị mama trên mặt bôi son trát phấn dày đặc nhiệt tình ra nghênh đón.

“A…… Cái này……” Lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, Vưu Đức Ân không biết nên phản ứng như thế nào.

“Đem các cô nương của ngươi đều kêu ra đây. Vị này chính là Vưu gia thiếu gia ở Dương Châu.” Vẫn là Tề Tụ Hiền có lấy ra một thỏi kim nguyên bảo sáng ngời. Sau đó ra lệnh phân phó.

Mama mắt nhất thời sáng lên, lớn tiếng đứng lên. “Người đâu. Người đâu, mang nhị vị gia—-” Rồi nghi hoặc hai nhìn gã sai vặt mắt sáng răng trắng đi theo sau lưng. Là nữ nhân ư?

“Đi cùng ta.” Tề Tụ Hiền lạnh nhạt nói.

“Nga…… Mau dẫn mấy vị này đi hầu hạ thật tốt! Nhị vị gia, các cô nương sẽ đến ngay!” Nam nhân mang theo nữ nhân cùng vào kĩ viện a, thật sự là quái.

“Tử Duyến, chúng ta vì cái gì tới nơi này a?” Hạ Tiểu Tiểu cảm thấy nàng một chút cũng không thích nơi này, nơi nơi tràn ngập hơi thở phù phiếm.

“Vì ngươi a!” Vì hạnh phúc sau khi thành thân của ngươi a! Hồng Tử Duyến cảm thấy mình hảo hảo vĩ đại, hoàn toàn quên mất kỳ thật là chính mình muốn xem phong thái một kỹ viện là như thế nào.

“Ta?”

“Đừng hỏi, chúng ta mau đi vào xem một chút. Yên tâm đi, nếu Vưu Đức Ân có việc gì, tỷ tỷ thay ngươi làm chủ.” Kéo tay Hạ Tiểu Tiểu, Hồng Tử Duyến không kiên nhẫn được nữa đi theo hai người phía trước tới một sương phòng hào hoa.

Bên trong sương phòng thùy bốn phía rèm trướng màu phấn hồng, treo trên tường, là một bứa họa nữ nhân trần truồng, thân thể tuyệt đẹp, phong thái mê người.

“Tề huynh, cái này……” Vưu Đức Ân mặt đỏ lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái bàn, không dám nhìn chung quanh. Hạ Tiểu Tiểu cũng ngoan ngoãn đứng một bên, ánh mắt không dám động đậy, chỉ có ánh mắt Hồng Tử Duyến đảo qua đảo lại di chuyển không ngừng, nhìn ngó khắp nơi, miệng còn cảm thán không thôi.

Ngay vào lúc Vưu Đức Ân không yên, Tề Tụ Hiền tức giận, Hạ Tiểu Tiểu nghi hoặc, Hồng Tử Duyến hăm hở, mama dẫn hai cô nương tiến vào sương phòng, định tình nhìn lại, một người nhỏ bé mà không quá khô khan, một người đầy đặn mà không qua mập, điểm giống nhau, là tấm thân tiên diễm của các nàng từ ngực trở xuống, chỉ có một lớp lụa mỏng gần như trong suốt che thân, nửa che nửa lộ, làm cho người ta huyết mạch sôi sục.

“Nhị vị, đây là hai cô nương xinh đẹp nhất Cầm Phương Lâu chúng ta, chính là con át chủ bài của thanh lâu chúng ta nga. Xuân Liễu, Mẫu Đơn, còn không tiến lên hảo hảo hầu hạ nhị vị gia. Nhị vị gia hảo hảo hưởng dùng, ta đi xuống trước.”

“Vâng, mama.” Hai cô nương lên tiếng, cười cười tiến vào. “Gia, lần đầu tiên đến Cầm Phương Lâu chúng ta sao? Ta là Mẫu Đơn (Xuân Liễu), gia phải yêu thương ta nga.”

“Khoan đã! Hai người các ngươi, đều tới hầu hạ vị Vưu gia kia.” Tề Tụ Hiền thấy Mẫu Đơn tiến lên liền nhíu mày lùi lại nói.

“Tề huynh……” Vưu Đức Ân hoảng sợ, trơ mắt nhìn hai nữ nhân gần như trần truồng kia đem hắn tả hữu giáp công, cảm thấy căng thẳng không dứt.

“Vị này, lần đầu tiên tới thanh lâu a, còn thẹn thùng na, a a, hảo đáng yêu nga.” Xuân Liễu cười hì hì vuốt mặt Vưu Đức Ân, hôn một cái.

“Vị này ta xem thật là tuấn tú nga, ngươi xem làm cho ta tim đập thình thịch nha, gia, ngươi sờ xem.” Mẫu Đơn kéo tay Vưu Đức Ân ấn lên trước ngực mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui