Nha Hoàn Không Chịu Gả

Edit: Kally

Giữa trưa ngày hôm sau…

“ Liên Nhi tỷ tỷ, chuyện hôm qua là thật sao….”

“ Liên Nhi tỷ tỷ, thiếu gia thích tỷ….”

“ Liên Nhi tỷ tỷ, vì sao tỷ muốn cự tuyệt thiếu gia, thật đáng tiếc nha….”

Dưới hành lang gấp khúc, những tiếng xì xào bàn tán vang lên, nha hoàn đầy lòng hiếu kỳ nhanh chóng đi theo bóng dáng

thon gầy phía trước, cái miệng nhỏ nhắn chưa từng ngừng nghỉ nói ra một loạt vấn đề.

Mạc Liên Nhi cảm thấy đau đầu từng cơn, nhịn không được muốn đá bay tất cả chúng nha hoàn trong đầu toàn là kiều diễm mộng đẹp này đi, để nàng có thể thảnh thơi trong chốc lát.

Haizz… cũng khó trách các nàng bám theo hỏi đông hỏi tây! Sau khi chuyện ngày hôm qua phát sinh, lời đồn

từ các nha hoàn truyền tai nhau chẳng mấy chốc đã như lửa cháy lan đồng cỏ nội, có thể hiện nay tất cả mọi người cũng đã biết hết.

Nghĩ đến đây, nàng càng thêm đau đầu, đang muốn tìm lý do để thoát thân thì từ xa, có một gã mã phu đang chạy tới…

“ Liên Nhi cô nương… Liên Nhi cô nương…..”

Thanh âm hổn hển, có thể thấy được là gã đã đi cả một đoạn đường dài, gấp gáp

chạy tới đây.

“ Lí đại ca, có chuyện gì sao?” Nhìn thấy đúng là tiểu Lí chuyên chăm sóc ngựa bên trong phủ, nàng bèn ôn nhu hỏi.

“ Thiếu gia đang ở chuồng ngựa chờ cô, cô qua nhanh đi”. Tiểu Lí ngốc hề hề cười, lời đồn đại này hắn cũng có nghe qua

nha.

Thảm rồi! Nghe vậy, Mạc Liên Nhi âm thầm kêu khổ, nàng biết những lời này của tiểu Lí nhất định sẽ gây thêm một trận xôn xao…

“ Oa! Liên Nhi tỷ tỷ, tỷ còn đứng đây làm gì? Nhanh đi đi a….”

“ Thiếu gia có phải tìm Liên Nhi tỷ tỷ để hẹn hò không nhỉ? ”

“ Thật tốt! Người ta thấy thật hâm mộ nha….”

Nghe các nàng cười hi hi ha ha nói ra những lời ngưỡng mộ, Mạc Liên Nhi chỉ biết cười khổ. Haizz… Thật ra họ cũng không biết đến sự đau khổ của nàng! Từ sau ngày hôm qua, nàng đã trốn Tuyền thiếu gia, vẫn không dám gặp hắn. Nay lại bị tìm đến, chắc là Tuyền thiếu gia đã hết kiên nhẫn rồi, đành phải hạ tối hậu thư này đây!n Dưới sự thúc giục của mọi người, nàng thong thả bước, bất đắc dĩ đi tới chuồng ngựa. Ai ngờ mới đi được vài bước, liền nghe đám nha hoàn phía sau hướng nàng cổ vũ kêu to: “ Liên Nhi tỷ tỷ, cố lên nha…”

Mạc Liên Nhi thiếu chút nữa lảo đảo té ngã.

Haizz… Mấy tiểu nha đầu này đối với chuyện của người khác nhiệt tình quá đỗi!

Thấy nàng càng lúc càng xa, bọn tiểu nha hoàn hưng phấn vô cùng, mọi người thảo luận một hồi xong, liền tổng kết rút ra

một kết luận…

Liên Nhi tỷ tỷ có khả năng bay lên cành cây làm phượng hoàng nhất, đánh bại chúng danh môn thiên kim tiểu thư, có được

tình yêu chân thành của thiếu gia, trở thành nhân vật mang đến sự ‘ vẻ vang’ cho các nha hoàn, nhất định phải giúp Liên Nhi tỷ tỷ mới được….

Ha ha… Ai nói các nàng hoàn toàn không có khả năng, phải dựa vào Liên Nhi tỷ tỷ, không chịu thua kém nha!

“ Tuyền thiếu gia, ngài tìm nô tì?” Vừa đến gần chuồng ngựa, Mạc Liên Nhi liền nhìn thấy thân hình quen thuộc đang dỡ

yên ngựa xuống, chắc là hắn mới cỡi ngựa từ bên ngoài phủ trở về.

“ Hừ”. Nam Tĩnh Tuyền không quay đầu lại, động tác trên tay vẫn không ngừng, chỉ thản nhiên hừ một tiếng, cũng không nói câu tiếp theo, làm cho người ta đoán không ra ý đồ hắn muốn gọi nàng đến vì cái gì?

Đợi cả buổi, không thấy phân phó gì cả, cũng không có cách nào nhìn mặt hắn để đoán ra được tâm tình hắn tốt hay xấu,

nàng cúi đầu, cứng rắn hỏi. “ Tuyền thiếu gia có việc gì muốn Liên Nhi làm?”

“ Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao?” Lạnh nhạt nói, có thể nghe ra được là hắn đang bất mãn.

“ Không… không phải!” Mạc Liên Nhi cảm thấy bị sự lạnh lùng bắn trúng, trực giác mách bảo rằng bây giờ đừng nói ra cái

gì chọc hắn tức giận, bèn cẩn thận trả lời: “ Mặc kệ Tuyền thiếu gia có việc hay không, nếu cần đến Liên Nhi, Liên Nhi sẽ ở bên cạnh hầu hạ ngài”.

“ Nói được phải làm được”. Cuối cùng, hắn xoay người đối mặt với nàng, khóe môi hơi nhếch lên cười trào phúng: “ Không biết đêm qua với sáng nay, nha hoàn của ta chạy đi đâu không biết?” Hừ! Nếu không hạ lệnh cho người khác đi tìm nàng, chỉ sợ giờ phút này nàng vẫn còn trốn hắn đây!

Quả nhiên Tuyền thiếu gia bị chuyện này làm cho buồn bực. Âm thầm thở dài, Mạc Liên Nhi cũng không dám chỉ trích, nàng trốn hắn không phải là do hắn gây ra hay sao?

Haizz… Khinh bạc người ta lại còn trách người bị hại là sao? Tuyền thiếu gia nói thật không có lý!

Không thể nề hà, cùng với một chút oán trách, nghĩ đến hắn vẫn quay lưng về phía nàng, Mạc Liên Nhi giống như

đang trút hận, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn…

A… Hắn… Sao hắn lại quay người lại?

Hai năm nay, lần đầu ở sau lưng hắn giở trò, ai ngờ bị bắt quả tang ngay lập tức, Mạc Liên Nhi há hốc mồm, nhanh chóng

giở chiêu cũ… cười vô tội.

Tốt! Nha đầu kia dám trừng mắt nhìn hắn? Càng lúc càng lớn mật! Nam Tĩnh Tuyền cười nham hiểm, cánh tay mạnh mẽ duỗi ra, tốc độ sét đánh bắt lấy nàng kéo vào lòng của mình.

“ Tuyền… Tuyền thiếu gia, ngài…. ngài…..” Phát hiện tình cảnh của mình giống như hôm qua, nghĩ đến sự việc sau

đó, nàng nhất thời mặt đỏ tim đập, mắt đẹp trong veo không tự giác trộm nhìn đôi môi cương nghị kia….

Thế nhưng… đừng như vậy nữa nha! Hôm qua cái hôn kia đã làm cho nàng tê dại toàn thân, chân tay mềm nhũn đến không thể chống đỡ, nếu không cố gắng, chỉ sợ sẽ mất mặt trước hắn. Mà trời cũng không thể ngăn cản tầm mắt của hắn a!

“ Phạt ngươi vì nhìn trộm ta!” Trầm giọng quát khẽ, hắn nhanh chóng cúi đầu xuống che miệng trộm hương.

A! Nào có việc mới liếc mắt trừng một cái, đậu hủ liền bị ăn một khối chứ? Đây là cách trừng phạt mà Nam gia bọn họ tự

nghĩ ra sao? Mạc Liên Nhi muốn đẩy ra hắn nhưng lại bị hắn hôn, toàn thân như nhũn ra, nóng lên, làm thế nào cũng không ra sức, chỉ có thể mờ mịt mặc cho hắn hấp thu mật ngọt trong miệng………

A …. Nha đầu kia thật ngọt! Làm cho người ta muốn nuốt vào….

Nam Tĩnh Tuyền giống như mèo con vĩnh viễn không thỏa mãn, một lần nữa thành công đoạt được cái miệng nhỏ nhắn mềm mại ngọt ngào kia, cho đến khi hai người thở không nổi, hắn mới ý vị lùi lại.

Mạc Liên Nhi cảm thấy trong mình như có một mảnh lửa nóng, cả người run rẩy, hai chân như nhũn ra, nếu không ôm ngực, chỉ sợ cũng bị xé xuống….

Nhìn nàng hai má như lửa, môi đỏ kiều diễm, Nam Tĩnh Tuyền không khỏi tâm thần nhộn nhạo, nếu không phải cố gắng

cường chế kích tình trong nội tâm, chỉ sợ sớm đem người áp đặt, thưởng thức tư vị tốt đẹp của nàng.

“ Tuyền thiếu gia….” Tựa như ảo mộng, ôn nhu khẽ gọi.

“ Hả?” Ngón tay mơn trớn cánh môi đỏ tươi mềm mại, chưa hết ngượng ngùng do kích tình của nàng, bộ dáng thật đáng yêu.

“ Ngài không thể cứ như vậy”. Cắn phần môi, cúi mi che dấu đi vẻ sầu lo trong mắt đẹp.

“ Vì sao?” Không để ý lắm hỏi nhỏ. Hắn thích hôn nàng! Cho tới bây giờ không có bất kì một cô nương nào làm cho hắn nguyện thân mật tới trình độ này đâu, có lẽ nàng là người duy nhất, muốn hắn sau này không gặp nàng, chỉ sợ rất khó.

“ Chúng ta là chủ tớ, không nên như vậy!” Lại tiếp tục nữa, rối loạn đúng mực.

“ Có lẽ, ta không muốn làm chủ tử của nàng”. Nam Tĩnh Tuyền mỉm cười, cảm thấy ý niệm này trong lòng hắn rất mãnh

liệt. Có lẽ nàng không biết mình cùng hắn thuộc loại quan hệ gì, nhưng mà… quan hệ chủ tớ, nên tránh đi thôi!

“ Liên Nhi chỉ có thể cùng ngài làm chủ tớ!” Âm điệu mềm nhẹ lại kiên trì cất lên.

“ Hả?” Nghe giọng điệu kiên trì không hiểu ra sao của nàng, Nam Tĩnh Tuyền không giận mà cười, mày kiếm hơi nhướng, lộ ra vẻ mặt hứng thú “ Như thế này khó nói!”

Hắn nói vậy có ý gì? Không để ý tới nguyên tắc của chủ tớ sao? Mày liễu hơi nhíu, Mạc Liên Nhi phiền não……

A …. Nha đầu kia mặt mày nhăn thành như vậy cho ai xem? Hai má đẹp như thế lại biến thành… hề hề, thật khó coi nha!

Âm thầm thở dài, hắn kéo thiên hạ còn đang lâm trong trầm tư, không tự giác nắm tay nàng đi vào sân chính của vương phủ……

“ A…. Hạo, huynh nói Nha Nhi có phải đang hoa mắt không?” Nhìn hai bóng người từ xa đi tới, Nguyệt Nha Nhi đột nhiên nở nụ cười.

Ách…. Vấn đề này thật khó nha! Bọn họ tuy là hàng đêm cộng chẩm, là vợ chồng thân mật, nhưng nàng có loại trạng huống sinh lý ‘Hoa mắt’ hay không, hắn không rõ lắm!

Nam Thần Hạo trước nay luôn ôn hòa, mặc dù không biết nhưng vẫn trả lời nghi vấn của ái thê “ Nha Nhi, ta không phải đại phu, không thể chẩn đoán ánh mắt của nàng có vấn đề hay không, nếu nàng thật sự không thoải mái, ta lập tức phái người thỉnh đại phu tới giúp nàng kiểm tra”.

“ Phụt!” Mùi trà thơm ngát mới vào miệng đã lập tức bị người ta không biết quý trọng chà đạp.

“ Hạo, huynh có hứng thú cùng Nha Nhi tác thành một cặp tấu hài kịch không?” Khẳng định là khách đến chật nhà, bạc

to, bạc nhỏ đến. Hạo ca này thật sự rất có tính khí đặc biệt mặt lạnh gây cười nha, hơn nữa vẻ mặt rất thành khẩn, làm cho người ta muốn ôm bụng cười làm sao!

“ A!” Nam Thần Hạo kinh ngạc, lo lắng hỏi: “ Trong phủ thiếu tiền xài sao? Bằng không hậu viện có dưa cải rau xanh có thể thu hoạch, ta nhổ đem ra đường bán kiếm chút ngân lượng, dùng lúc khẩn cấp trước, Nha Nhi, nàng nói như thế có được không?” Thì ra trong nhà đã nghèo như vậy, nhưng hắn lại không biết chút gì, toàn đem chi phí trong phủ ra để tiêu

dùng khiến Tuyền nhi phải lo lắng, hắn thật sự không đáng làm thân cha!

Ông trời ơi! Hạo của ta đang nghĩ đến gì vậy?

Nguyệt Nha Nhi hai mắt trợn tròn, vỗ trán nín cười: “ Hạo, không cần đâu! trong phủ còn rất nhiều tiền, dưa cải trong hậu

viện huynh cứ để cho nhà chúng ta ăn là được rồi!” Ha ha… Hắn thật biết đùa, mắc cười chết mất!

Thì ra trong nhà không phải đang nghèo rớt mồng tơi à? Nam Thần Hạo nhẹ nhàng thở ra: Trong lòng không hiểu sao trong nhà không thiếu tiền dùng, Nha Nhi vì sao còn rủ hắn cùng đi tấu hài đây?

“ Nha Nhi tỷ tỷ, tỷ muốn diễn tuồng cũng không tìm người ta, người ta muốn tham gia…..” Vốn dĩ ở một bên Đồng Thủy Tâm đang uống trà không hiểu rõ tình huống này cho lắm, nghĩ đến có chuyện gì chơi thật vui, tay chân kích động muốn đổ vào người nàng.

Nghe vậy, Nha Nhi quả thực bất lực, chỉ có thể liếc mắt nhìn rồi bật cười: “ Tìm Nam bá bá đi!” Cô gái nhỏ này cùng hắn căn bản là một đôi bảo bối, không tổ chức đi diễn tuồng quả thực quá lãng phí.

“ Ơ…. Người ta không cần….” Nam bá bá không thú vị chút nào, sao có thể hát đôi? Chu cái miệng nhỏ nhắn, Đồng Thủy Tâm trộm dò xét Nam Thần Hạo, lập tức nhận định hắn không đủ tư cách.

Haizz… Một kẻ thật thà chất phác, một kẻ ngây không tâm kế, khó trách bị Nha Nhi thông minh tinh nghịch trêu cợt.

Vợ chồng lão vương gia buồn cười liếc nhìn nhau, ánh mắt đồng thời dừng trên hai bóng dáng dần đến gần, tay nắm tay.

“ Nha Nhi, con không hoa mắt, ta có thể xác định”. Lão vương phi Cổ Vân Nương cười, nói .

“ Trừ khi ánh mắt của ta cũng mờ, nếu không ánh mắt của con tuyệt đối không có vấn đề”. Người luôn nghiêm túc như Nam Khiếu Thiên nay cũng nói đùa.

Haizz… Cuối cùng cũng có người hiểu được nàng đang nói cái gì! Cha mẹ quả thực là tri âm của nàng nha! Vì niềm vui của mình cuối cùng cũng có người hiểu được nên cảm động không thôi, Nguyệt Nha Nhi nhịn không được cười thầm, than: “Cha, sao người không truyền chút thông minh cho Hạo ca nhỉ? Nhìn huynh ấy thật đần độn….. Haizz….” Lắc đầu, không đành lòng nói thêm nữa.

“ Con không phải thương tính tình này của con trai ta sao?” Mỉm cười, Cổ Vân Nương cảm thấy tính tình chất phác của con mình không có gì không tốt cả.

“ Nói cũng đúng!” Nguyệt Nha Nhi hoàn toàn không e lệ, ôm cánh tay trượng phu cười đến thật ngọt ngào.

Sao… sao lại xà đến bên hắn rồi? Nam Thần Hạo khó hiểu, nhưng thấy ái thê cười đến sung sướng ngọt ngào, nghĩ rằng nàng cao hứng là tốt rồi, liền ngây ngốc cười theo.

“ A! Mọi người đang cười cái gì thế? Có việc gì vui sao không thêm con vào, người ta cũng muốn tham gia….” Nhận thấy rằng mình từ đầu đến đuôi đều nghe không sót một câu, Đồng Thủy Tâm không hiểu mọi người đang cười gì nên bắt đầu nóng nảy kêu la, muốn người khác đừng bỏ qua nàng.

“ A….” Năm ngón tay vỗ nhẹ đầu Đồng Thủy Tâm, Nguyệt Nha Nhi hé miệng cười khẽ: “ Ai nói không cho muội tham gia? Tiểu nha đầu này trông thế nhưng công thần rất lớn nha”. Nếu không có màn ‘ Cầu thân diễn’ ngoài ý muốn hôm qua của Thủy Tâm, Tuyền nhi sao có thể nhanh đến vậy, hôm nay đã nắm tay của Liên Nhi rồi! Cũng nên cảm tạ Thủy Tâm đây!

Cái gì là công thần lớn? Nghe không hiểu nên Đồng Thủy Tâm đang muốn hỏi lại Nguyệt Nha Nhi thì Nguyệt Nha Nhi lại đột nhiên âm thầm nháy mắt ra hiệu cho nàng, muốn nàng tạm thời ngoan ngoãn câm miệng. Mới đầu nàng còn mờ mịt, sau lại nghe trong lương đình truyền ra tiếng kêu kinh ngạc……

“ Gia gia, bà nội, cha, mẹ, sao mọi người đều ở đây?” Nam Tĩnh Tuyền có điểm ngoài ý muốn.

Vốn dĩ Mạc Liên Nhi đang thất thần vì bị nắm tay một đoạn đường tới đây, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của hắn, cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng quỳ gối vấn an, mới phát hiện ra bàn tay nhỏ bé của mình đang bị hắn nắm chặt, da mặt trắng noãn thoáng chốc liền ửng đỏ, nhanh chóng lặng lẽ đem tay rút về.

“ Tuyền nhi, đến bên chỗ này ngồi xuống với bà nội, cùng bà nội uống trà”. Vỗ Vỗ vị trí trống không bên người, Cổ Vân

Nương từ tốn muốn tôn tử đến bên bà, để giải nỗi nhớ thương cháu trai đã ba năm không gặp.

Nam Tĩnh Tuyền nghe lời ngồi xuống, còn không kịp động thủ, Mạc Liên Nhi đã lanh lợi rót xong một chén trà thơm ngát

đưa đến trước mặt hắn.

“ Tuyền thiếu gia, mời dùng”. Ngữ khí cung kính, khuôn mặt trầm tĩnh, thật khiến người ta khó có thể phát hiện ra quan hệ ám muội của hai người.

Hơi liếc mắt nhìn nàng một cái, ngón tay thon dài của Nam Tĩnh Tuyền cố ý khẽ vuốt tay nàng, sau khi cảm thấy đầu ngón tay của nàng hơi run lên, mới vừa lòng nhận lấy chén trà, khóe môi nhếch lên mỉm cười.

Tuyền thiếu gia, hắn thật sự rất….. rất càn dở! Làm sao có thể ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người, hành vi cử

chỉ lại ngả ngốn như vậy? Lui tới phía sau hắn, ngón tay Mạc Liên Nhi giống như bị điện giật vậy, phát run, tê dại.

Ôi! Không thể tưởng tượng được con của nàng trước giờ luôn đứng đắn, nghiêm túc lại biết ăn đậu hủ của người ta! Ha ha… Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!

Động tác cẩn thận của hai người làm sao có thể tránh được ánh mắt của Nguyệt Nha Nhi, nàng cười híp mắt, đôi mắt hạnh linh hoạt thỉnh thoảng di chuyển trên người hai người, tuy không nói nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không tự nhiên.

Mạc Liên Nhi bị nhìn cho đỏ mặt, xấu hổ, muốn chạy trốn nhưng lại chạy trốn không được, đành phải cúi đầu tránh ánh mắt thăm dò. Nam Tĩnh Tuyền cũng biết, hành vi chiếm sự thoải mái của người ta bởi mình đã rơi vào cặp mắt lợi hại kia của mẫu thân, đành phải ho nhẹ, muốn mẹ mình đừng quá tò mò.

“ Sao vậy? Thân mình sắt của Tuyền nhi chúng ta cũng bị nhiễm phong hàn?” Mở miệng ra là trêu chọc, giễu cợt, Nguyệt

Nha Nhi đâu thèm nghe con cảnh cáo.

Mẹ của hắn đúng là, rõ ràng là cố ý! Oán hận trừng mắt nhìn, Nam Tĩnh Tuyền đối với mẹ ruột của mình quả thực không có cách.

Đáng thương! Mới vừa rồi con trai bị đùa, giờ lại tới phiên cháu trai bị giễu cợt! Nam Khiếu Thiên lắc đầu thầm thở dài, giúp cháu yêu giải vây.“ Nha Nhi, đừng trêu đùa Tuyền nhi nữa!”

“ Haizz… Gia gia thay cháu trai cầu tình, làm con dâu có thể nói được gì? Đành phải nhân nhượng vì lợi ích chung vậy!”

Bất đắc dĩ thở dài, Nguyệt Nha Nhi cảm thán.

“ Phụt!” Một tiếng cười không chút che giấu vang lên.

“ Nha đầu Thủy Tâm, muội cười cái gì?” Gõ nhẹ lên cái trán trắng nõn của Đồng Thủy Tâm, Nguyệt Nha Nhi cười hỏi.

“ Muội thấy Nam gia gia cùng Tuyền ca ca thật khó xử, sao lại là Nha Nhi tỷ kêu ủy khuất?” Không hề tâm cơ, ăn ngay nói thật.

Nói được những lời đó thật tốt! Cô nương họ Đồng này coi như cũng chính nghĩa! Nam Tĩnh Tuyền liếc mắt nhìn nàng một cái, ấn tượng không tốt ngày hôm qua dành cho nàng nay đã hoàn toàn tiêu trừ.

“ Ha ha….” Như cố ý muốn tạo thêm hỗn loạn, Nguyệt Nha Nhi không hảo ý cười nói: “ Thủy Tâm nha đầu, sao muội lại

đứng về phía người khác? Nha Nhi tỷ hôm qua còn ủng hộ muội cầu thân với Tuyền nhi, làm con dâu của Nam gia ta”.

Thật sự thì nói sao cũng có thể ra chuyện!

Làm cho người ta nhớ lại tình hình ngày hôm qua, trộm ngắm Nam Tĩnh Tuyền thì thấy mặt hắn đen thui, trong lúc nhất thời chỉ nghe tiếng thấy cười gượng liên tục, uống trà thì uống trà, ăn điểm tâm thì ăn điểm tâm, cái chính là không có

người nào dám mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc.

Ai nha! Nha Nhi tỷ thật là, không phải đang cố ý làm cho nàng xấu hổ nữa hay sao? Nếu sớm biết Tuyền ca ca đã có cô

nương mình thích, nàng sẽ không đưa ra loại yêu cầu này đâu! Đồng Thủy Tâm chu miệng thầm oán thán, nhìn lén sắc mặt của Nam Tĩnh Tuyền… quả nhiên… mặt thối vô cùng. Ô … nàng thật thảm! Vừa mới tới kinh thành đã đắc tội với chủ nhà, về sau còn có thể có ngày lành gì nữa chứ? Ô … không cần! Nàng không cần đâu!

Không khí thật là trầm trọng nha! Mạc Liên Nhi đưa mắt nhìn mọi người một vòng, lại khẽ liếc Đồng Thủy Tâm một cái, cảm thấy Đồng Thủy Tâm cũng thật đáng thương. Dù sao cũng từng bị Nam Tĩnh Tuyền dùng mặt thối đối đãi một khoảng thời gian dài, cái loại tình cảnh này khiến cho nàng cảm động lây, cho nên lòng đồng tình cũng nổi lên!

“ Để Liên Nhi giúp mọi người châm chén trà khác!” Nhàn nhã điềm đạm đánh vỡ cục diện bế tắc, nàng mỉm cười châm trà cho mọi người, cuối cùng châm một chén trà nóng thơm ngát đặt trước mặt Nam Tĩnh Tuyền, nàng nâng mắt đẹp lên chống lại hắn, như vừa cố ý lại giống như vô tình nói nhỏ: “ Trong lòng Tuyền thiếu gia không thoải mái sao? Có phải Liên Nhi hầu hạ không tốt?”

Nàng chỉ trích hắn sao không cho mọi người sắc mặt tốt? Nặng nề nhìn nàng thật lâu, lát sau, thần sắc hắn dịu đi, cười

khẽ, nói: “ Không, nàng làm tốt lắm, ta không có chỗ nào không thoải mái cả!”

Oa! Vị tỷ tỷ này thật là lợi hại nha, đem sát khí của Tuyền ca ca biến thành vô hình, thật sự khiến người ta sùng bái!

Hai mắt Đồng Thủy Tâm lóe sáng, bỗng dưng sà về chỗ Mạc Liên Nhi: “ Liên Nhi tỷ tỷ, tỷ quá lợi hại, Thủy Tâm thật bái

phục tỷ!” A…. Cảm tạ Liên Nhi tỷ tỷ đã giải cứu, bằng không mình nhất định sẽ chết dưới cái nhìn sắc như đao của Tuyền ca ca!

Bất thình lình bị lao tới, thân hình mảnh khảnh như Mạc Liên Nhi dù thế nào cũng không chịu được, thân thể lảo đảo ngả

sang phía sau Nam Tĩnh Tuyền.

“ Cẩn thận!” Nhanh chóng đứng dậy đem người ôm lấy, nhíu mày ôm vòng eo của Mạc Liên Nhi, tự giác đem thân hình

nhỏ của kẻ gây họa còn đang ngây ngô cười bỏ qua một bên, mặc kệ cho bên tai vang lên tiếng kêu đau bi ai vô cùng, chỉ cúi đầu hỏi thăm: “ Nàng không sao chứ?”

“ Không… không sao!” Còn tưởng rằng mình sẽ bị té, đầu đầy cục u, không nghĩ tới lại ngã an toàn vào lòng Tuyền thiếu

gia. Cảm nhận được trong hơi thở vừa quen thuộc lại xa lạ, nhớ tới vài lần kết cục của việc ngã vào lòng hắn, Mạc Liên Nhi bỗng nhiên mặt đỏ tim đập, bối rối vội vàng đứng lên, nói chuyện cũng lắp bắp: “ Nô tì… nô tì không sao! Tuyền

thiếu gia, ngài có thể buông…..”

Xác định nàng thực sự đứng vững vàng, Nam Tĩnh Tuyền đành lưu luyến không rời, phải buông ra: “ Cẩn thận chút, đừng để bị thương!” Ngón tay thon dài khẽ vuốt gò má nàng, giọng nói ôn nhu trước nay chưa từng có.

“ Liên Nhi hiểu, cám ơn Tuyền thiếu gia!”

Cúi đầu xuống, nàng không dám nhìn hắn, sợ bị nhìn đến nóng bừng mặt.

Hơi gật đầu, mới quay đầu nhìn, mày kiếm của hắn liền nhíu chặt, buồn bực khẽ quát: “ Nhìn… nhìn cái gì?” Xấu hổ

do bí mật bị vạch trần.

“ Không… không có! Nha Nhi tỷ, uống trà…..”

“ Hạo, thật ngạc nhiên! Nha Nhi vừa rồi mới nhìn thấy một đôi uyên ương….”

“ Ở đâu? Ở đâu?”

“ Khiếu Thiên, mới vừa rồi chúng ta chưa nhìn thấy cái gì có phải không?”

“ A… vợ chồng ta già rồi, thị lực càng ngày càng không tốt….”

Chỉ một thoáng, nguyên cả một nhà chớp mắt xem diễn, cùng với tiểu cô nương mới vừa rồi còn oa oa kêu to, lúc này đã vội vàng đứng lên, uống trà nói chuyện phiếm, không biết xấu hổ đem tầm mắt quay lại trên người bọn họ.

Mọi người giấu đầu hở đuôi làm cho Nam Tĩnh Tuyền càng buồn bực, Mạc Liên Nhi ngượng ngùng cơ hồ nhìn xuống đất, đang lúc không biết nên làm thế nào cho phải thì một gã nô bộc từ ngoài lương đình hoảng hốt chạy tới, lớn tiếng bẩm báo: “ Thiếu gia, ở phủ ngoài có hai huynh muội Vương tự xưng là người của Trấn Bắc tướng quân xin bái kiến ngài!”

Vừa nghe đến bọn hắn, Nam Tĩnh Tuyền có vẻ không kiên nhẫn “ Nói ta không trong phủ” Phiền chết! Chỉ là thuận tay thu thập mấy tên dâm đồ, đã bị hai huynh muội bọn họ bám riết! Không phải đã sớm nói bọn họ đừng để trong lòng sao? Nghe không hiểu tiếng người à?

Tên tiểu nô bộc kia vừa nghe thiếu gia nói không muốn thiết khách, sắc mặt ảm đạm, muốn há mồm nhưng rồi lại rụt trở về.

“ Làm sao vậy? Còn không mau đi đi!” Nam Tĩnh Tuyền hỏi, thần sắc xanh mét, lạnh lùng.

“ Tiểu nhân…Tiểu nhân ….” Nhỏ giọng lắp bắp, không dám nói thực trạng bây giờ.

Vốn dĩ Mạc Liên Nhi còn đỏ mặt cúi đầu nay nghe tên tiểu nô bộc hình như có gì muốn nói, lại không dám nói ra, hơi trầm ngâm, nàng bỏ qua sự ngượng ngùng, ngẩng đầu nhẹ nhàng hỏi “ Có phải Vương công tử và Vương cô nương, bọn họ đã biết thiếu gia ở trong phủ?”

“ Dạ, đúng vậy!” Trả lời thật lí nhí.

“ Hả?” Nam Tĩnh Tuyền nhướng mày, lạnh lùng cười: “ Là ai nói? Chẳng lẽ hành tung của bổn thiếu gia toàn kinh thành

đều biết hết hay sao?”

“ Dạ, là nô tài nói”. A…. Hôm nay đá phải thiết bản rồi! Rốt cuộc là có việc gì nhỉ? Trước kia chưa từng có việc thiếu

gia không chịu tiếp khách nha!

Thần sắc kém đến cực điểm. Rõ ràng bọn họ đều đã biết hắn đang ở trong phủ, lúc này còn không chịu tiếp khách thì

đúng là không phải. Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn cười, chờ xem hắn ứng đối với huynh muội Vương thị như thế nào, Nam Tĩnh Tuyền cười lạnh, không muốn mẫu thân được nhìn trò hay.

“ Mời bọn hắn đến Thanh Tùng Hiên”.

“ Dạ!” Tiểu nô bộc nhanh chóng nhận lệnh đi ra ngoài, sợ lại phạm lỗi.

“ Liên Nhi, theo ta trở về ‘ Thanh Tùng Hiên’”. Dứt lời, liền bước đi không chút do dự.

Mắt thấy hắn đã một mình đi rồi, Mạc Liên Nhi nhìn mọi người cười cười, đang muốn nói gì đó lễ phép để đi, lại nghe từ

phía tòa viên rất xa truyền đến tiếng gầm nhẹ do phát hiện nàng không đuổi theo kịp… :“ Liên Nhi!”

“ A….. thật có lỗi, nô tì cùng Tuyền thiếu gia đi trước!” Mỉm cười áy náy, vội vàng chạy về phía bóng hình cao to đang chờ nàng.

Chỉ thấy khi nàng chạy đến bên cạnh hắn, Nam Tĩnh Tuyền hung tợn trừng mắt liếc nàng một cái, bàn tay to lập tức bắt lấy đôi tay nhỏ bé của nàng, vẻ mặt căng thẳng nhưng bước chân lại chậm chạp để phối hợp với nàng. Nghiêm khắc cùng ôn nhu đồng thời tồn tại, hai người chậm rãi bước đi, biến mất trước mặt mọi người….

“ A… Ai có thể nói cho ta biết Vương huynh muội là ai? Tuyền nhi sao lại quen biết bọn họ?” Nam Khiếu Thiên nhướng mày, thần thái kia đúng là cùng một dạng với Nam Tĩnh Tuyền.

“ Ha ha… Cha, việc này nói đến thì dài lắm. Phải nói là Tuyền nhi nhà chúng ta anh minh thần võ….” Nguyệt Nha Nhi lập

tức khoa tay múa chân, vui sướng kể lại chuyện con anh hùng cứu mỹ nhân. Đồng Thủy Tâm ở một bên nghe, đột nhiên

rất muốn nhìn xem vị mỹ nhân trong chuyện xưa kia trưởng thành như thế nào?

Haizz…Ngạc nhiên đây, cho tới bây giờ còn chưa từng được anh hùng cứu mỹ nhân, nhìn chuyện xưa của người khác cũng coi như giải trí đỡ buồn!

Hạ quyết tâm, thừa dịp có người kể chuyện xưa, nước miếng hết sức tung bay, nàng âm thầm chuồn êm, tìm nơi trốn, không cần phải nói đó đương nhiên là… thẳng tiến ‘Thanh Tùng Hiên’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui