Nha Hoàn Không Chịu Gả

Edit: Kally

Trong đại sảnh___

“ Ai ai ai….” Tiếng thở dài khoa trương bỗng nhiên vang lên, Nguyệt Nha Nhi che mặt rên rỉ “ Liên Nhi, ngươi… ngươi… đây là làm cái gì?” Rốt cuộc là Liên Nhi từ đâu đem tới những thứ thượng vàng hạ cám này (linh tinh, đủ

loại đó)?

“ Phu nhân, đây là những thứ Liên Nhi dọn dẹp từ phòng của Tuyền thiếu gia ra, thứ nào cũng đều là kỳ trân dị bảo, Liên Nhi muốn thỉnh ngài đem chúng cất vào khố phòng đi, nếu làm mất cũng không tốt lắm….”

Nhớ lại nguồn gốc của những thứ này, lại nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi thần sắc suy sụp, nghĩ đến chính mình làm sai cái gì, càng nói càng nhỏ cuối cùng thì im bặt.

“ Nha Nhi, con uể oải cái gì vậy? Đem cất vào khố phòng là được rồi?” Lão vương gia Nam Khiếu Thiên ngồi ngay ngắn ở một bên hỏi, không hiểu sao con dâu mặt lại suy sụp thành như vậy?

Liếc nhìn ông một cái, Nguyệt Nha Nhi hắc hắc cười lạnh “ Cha! Ngài có điều không biết! Các ngài không ở đây ba năm, bên trong phủ của chúng ta đã bị Tuyền nhi chuyên gia kinh doanh kiếm được gấp đôi tài bảo, hơn nữa ngày lễ ngày tết quan lớn quan nhỏ cùng với các phủ phú hộ có lui tới buôn bán với chúng ta đưa tới lễ vật, khố phòng đã chặt kín, còn chỗ đâu mà nhét mấy thứ này?”

Nghe vậy, ngay cả sắc mặt băng sơn luôn luôn không đổi như Nam Khiếu Thiên cũng không khỏi há hốc mồm.

“ Ta nói Liên Nhi a…..” Nguyệt Nha Nhi triển khai lúm đồng tiền, trong mắt mang theo vẻ khẩn cầu “ Tục ngữ nói từ đâu đến thì cho nó trở về đó đi, trên bàn này toàn tục vật, ta xem ngươi liền….”

“ Thế nhưng, thế nhưng mà Tuyền thiếu gia nói trong phòng không còn chỗ để!” Nếu tiếp tục nhét nữa không phải sẽ giống như cũ là một đống hỗn độn không chịu nổi hay sao? Hiểu được lời nói còn chưa dứt của Nguyệt Nha Nhi, Mạc Liên Nhi liền nhớ tới lúc đưa đồ đến đây, Nguyệt Nha Nhi nói đúng như là lời Nam Tĩnh Tuyền đoán trước vậy, cảm thấy không khỏi buồn cười. Lần đầu tiên thấy có người vì có nhiều bảo vật mà phiền não không biết để chỗ nào!

“ Như vậy …” Bất đắc dĩ than nhẹ, nàng ngược lại cười một cách kỳ lạ với Nam Khiếu Thiên “Con nói cho cha! Tôn tử của ngài có bản lãnh dành đến thì ngài xử lí đi!”Nhanh chóng đem củ khoai lang bỏng tay giao ra ngoài.

Nam Khiếu Thiên có thể nói cái gì, chỉ có thể cười khổ nhận lấy “Trước chuyển đến trong phòng của ta đi!” Dừng lại tiếp tục thì thào tự nói “Xem ra nhà chúng ta muốn xây lại khố phòng….” Theo tốc độ gia tăng gia sản này của cháu yêu, xem ra khố phòng không xây mới là không được.

“ Oa! Đây là cái gì? Bộ dạng thật giống hoa sen!” Đồng Thủy Tâm từ lúc đầu tới giờ tầm mắt vẫn chôn trong đống bảo vật nay bỗng nhiên mở một cái hộp ngọc, vừa thấy bên trong có một đóa hoa tươi kiều diễm, liền nhịn không được mà tán thưởng.

“ Hả? Là Thiên Sơn Tuyết Liên!” Đi đến bên cạnh nhìn cho rõ ràng, Nguyệt Nha Nhi đột nhiên cười đến vui vẻ, kêu nha hoàn bên cạnh đem trà cụ (dụng cụ pha trà) đến, chuẩn bị pha trà hoa.

Ngây ngốc nhìn nàng đưa cho mỗi người một chén trà hoa, Mạc Liên Nhi lại bị đả kích một cách nghiêm trọng, cuối cùng cũng hiểu được Tuyền thiếu gia là được người nào dạy bảo!

A … quả nhiên là mẹ nào con nấy! Ngay cả ra ta chà đạp cũng giống nhau!

“ Di! Liên Nhi tỷ tỷ, tỷ không uống sao? Rất thơm, uống rất ngon nha!” Đồng Thủy Tâm uống thật vui vẻ, lại thấy Mạc Liên Nhi vẫn không đụng chạm chén trà hoa mà Nguyệt Nha Nhi đưa cho nàng, không khỏi nghi hoặc hỏi.

“ Không được!” Cười khổ, nàng lắc đầu khéo léo từ chối “Mới vừa rồi Tuyền thiếu gia có pha”

“ Nha…” Nghe vậy, Nguyệt Nha Nhi có loại cảm khái nuôi nhầm con bất hiếu “ Tiểu tử này, chính mình hưởng thụ cũng không tìm chúng ta, thật sự là uổng công ngày thường thương hắn như vậy!” Óan giận xong, Nguyệt Nha Nhi lại cười gian nói sang chuyện khác “ Liên Nhi, nghe nói hôm qua Tuyền nhi lại hướng ngươi cầu thân?”

“ A?” Phu nhân, phu nhân như thế nào lại biết? Quay đầu nhìn lại kẻ ngày hôm qua có mặt tại hiện trường tai nghe mắt thấy, quả nhiên thấy nàng lè lưỡi, vừa cười đến xấu hổ lại đắc ý.

“ Sao ngươi không chịu đồng ý chứ?” Vô cùng oán giận liếc nàng, Nguyệt Nha Nhi ra vẻ đáng thương “Ngươi nói xem Liên Nhi, Tuyền nhi nhà chúng ta có gì không tốt, ngươi như thế nào có thể ghét bỏ nó đến thế?” Ô… đúng vậy! Con nàng tính tình lạnh lùng, mặt mày lại chằm dằm nhưng cũng không tệ a, ít nhất cũng là tuấn tú lịch sự, gia tài bạc triệu. Lót bên trong áo hay chăn không tốt, bề ngoài thế nhưng còn rất gạt người nha! Chẳng phải người ta nói các cô nương đều thích

diện mạo tuấn mỹ hay sao? Sao nha đầu kia không nông cạn một chút, để cho vẻ tuấn tú bề ngoài của con mình lừa gạt đi!


Nàng nói lời này, tức khắc làm cho mặt Mạc Liên Nhi nổi lên một tầng đỏ ửng “ Ta…. Tuyền thiếu gia…. Hắn tốt lắm…. ta ….. ta…..” Lắp bắp nói không thành câu, không biết nên trả lời thế nào mới tốt.

“ Hắn tốt lắm, vậy là kẻ làm mẹ chồng như ta không tốt sao?” Bi thương gục đầu xuống, tự xét lại bản thân mình có chỗ nào khiến người ta e ngại?

A? Sao lại xả đến chỗ này rồi? Mạc Liên Nhi gấp đến độ luống cuống tay chân, rất sợ bị hiểu lầm, trong mắt đầy vẻ lo lắng kinh hoảng “Phu… phu nhân tốt lắm…. là…. Là Liên Nhi không tốt….”

“ Phốc xích” Một tiếng, Nguyệt Nha Nhi thấy nàng quá hoảng hốt, buồn cười nói “ Đừng khẩn trương, ta đùa ngươi thôi!”

“ A__ Phu nhân, ngài…” Thật là xấu! Ba chữ cuối không dám nói ra miệng, bất quá cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng không khỏi cũng bật cười theo, rất sợ lại bị hỏi đến cái vấn đề khó trả lời kia, nên vội vàng cáo lui “ Liên Nhi còn phải đi ‘Bảo Trân trai’ mua điểm tâm mà Tuyền thiếu gia thích ăn, Liên Nhi cáo lui trước”. Dứt lời, liền vội vàng rời đi.

“ Liên Nhi tỷ tỷ, đợi người ta một chút, người ta cũng muốn ra khỏi phủ chơi nha!” Vừa nghe có người muốn đi ra ngoài, Đồng Thủy Tâm vốn dĩ đến Kinh Thành du ngoạn đương nhiên không thể bỏ qua, oa oa kêu to cũng đuổi theo rời đi!

Nhìn theo hai vị tiểu cô nương vừa nói vừa cười cùng nhau rời đi, Nam Khiếu Thiên cười nhìn con dâu, có ý điều chỉ nói “Nha Nhi, con trêu cợt người ta như vậy, không sợ cháu dâu của ta bị con dọa chạy sao?”

“ Cha a…” Nở nụ cười gian phản bác “Nếu thật sự bị dọa chạy, thì đó là do cháu trai của ngài không ra gì, không có bản lĩnh lừa cô nương người ta tới tay, nào có liên quan gì tới con đâu?”

Nghe vậy, Nam Khiếu Thiên chỉ có thể thổi râu trừng mắt, âm thầm vì cháu yêu cầu phúc.

Đám người rộn ràng, các tiểu thương ra sức rao hàng, tiếng người ồn ào làm cho ngã tư đường có sức sống thêm mười phần. Mà trong đám người ồn ào, có một thân hình kiều nhỏ đặc biệt sinh động, sôi nổi xuyên qua các gian hàng bán hàng rong trong đó đông xem tây xem, sớm đã quên mục đích đi rangoài của hôm nay.

“ Liên Nhi tỷ tỷ, tỷ xem châu hoa này đẹp không?” Kéo người phía sau vẫn luôn duy trì vẻ cười nhạt trầm tĩnh, Đồng Thủy Tâm cao hứng phấn chấn đi đến các quầy bán ngọc bội, chọn lựa một cây trâm cài châu hoa cười hỏi.

“ Đẹp”. Mắt chứa đầy ý cười nhu hòa, Mạc Liên Nhi cảm thấy tiểu cô nương này tính tình hoạt bát lại ngây thơ, đối với người mới quen cũng có thể ở chung vô cùng hòa đồng, thật sự là một tiểu muội muội đáng yêu đơn thuần.

“ Haizz… không mua!” Buông châu hoa ra, Đồng Thủy Tâm chu miệng thì thầm “Dọc theo đường đi, mặc kệ muội lấy cái gì, tỷ đều nói đẹp, muội nghĩ đẹp mà tỷ nói chắc chỉ là mức bình thường thôi chứ gì? Nếu không phải để tỷ nói là xinh đẹp vô cùng thì muội sẽ không mua, muội không muốn lãng phí tiền đâu!”

Nghe vậy, Mạc Liên Nhi cười khẽ giải thích “Không phải, là vì Thủy Tâm muội thật đáng yêu, mặc kệ thứ trang sức gì ở trên người muội đều cũng thật đẹp” Lời nói dễ nghe không ai không thích nghe, Đồng Thủy Tâm đương nhiên cũng vậy, lập tức liền cao hứng cười đến đôi mắt to tròn híp thành một đường “ Ha ha…. Liên Nhi tỷ tỷ… tỷ thật biết khích lệ người ta….”

“Là ta ăn ngay nói thật!” Ôn nhu cười, nhìn sắc trời, phát hiện đã đi ra ngoài khá lâu, nàng nhẹ giọng nhắc nhở “Thủy Tâm,

chúng ta có phải hay không cần phải đi? Ta còn phải ghé Bảo Trân Trai mua ‘quảng hàn cao’ cho Tuyền thiếu gia nữa!”

“ Nha!” Gật gật đầu, theo bước chân của nàng chen lấn vào trong đám đông, trong lòng Đồng Thủy Tâm đầy tò mò “ Liên Nhi tỷ tỷ, ‘quảng hàn cao’ kia thật sự ăn ngon như vậy sao? Vì sao Tuyền thiếu gia lại thích như vậy?”

Beta: Pey Rtera

“ Điểm tâm của Bảo Trân Trai ăn đều rất ngon, bất quá Tuyền thiếu gia chỉ thích một loại này, ta

cũng không hiểu vì sao hắn lại thích như vậy!”

Như vậy a… Đợi lát nữa muội cũng phải ăn thử mới được!” Cứ như vậy hai người vừa nói vừacười, không biết lúc nào đã

đi đến trước đám người chật ních trước cửa của Bảo Trân Trai.

“ Ách… Liên Nhi tỷ tỷ, tỷ xác định tỷ có thể chen vào sao?” Nhìn thấy đám đông khoa trương cơ hồ có thể đem cửa hàng nhỏ đạp nát, Đồng Thủy Tâm líu lưỡi, vô cùng lo lắng cho mình chưa kịp mua điểm tâm đã bị người ta giẫm chết!


“ Hôm nay người đến mua điểm tâm thật sự rất nhiều!” Mạc Liên Nhi cũng cảm thấy kỳ quái, cảm thấy người mua so với trước kia tựa hồ còn nhiều hơn gấp đôi.

“ Kia, chúng ta chen vào sao?” Cùng với nhiều người như vậy chen lấn cùng nhau, thôi thì không ăn cho xong!

Tựa hồ có thể hiểu được vẻ mặt đau khổ của nàng, Mạc Liên Nhi cười khẽ không thôi “Yên tâm, chúng ta tiến vào trong điếm đi” Dứt lời, bóng dáng mảnh khảnh đã chen qua đám người, đi vào trong cửa hàng. Đồng Thủy Tâm thở dài, cũng chỉ có thể đi vào theo.

Xuyên qua đám người đông đúc, còn chưa đến trước quầy, lão bản nương nhanh mắt liền trông thấy nàng, hai tay bận rộn không ngừng, to giọng kêu nàng “Liên Nhi cô nương, cô đi đến bên trong trước đi!”

Khẽ gật đầu trả lời, nàng không nói một câu liền tự động xốc màn che lên rồi lôi kéo Đồng Thủy Tâm bước vào trong, thoát ly đám người chật chội.

Ở sau bức màn cửa là một căn phòng nho nhỏ, có một thằng bé béo ục ịch đang ngồi ở trong vườn đùa hoa hoa thảo thảo, sau khi thấy rõ người bước vào là ai, nó di chuyển đôi chân nhỏ mủm mĩm, ‘thùng thùng thùng’ đi thẳng đến….

“ Di… di… ôm… ôm một cái…..”

“ Ha ha… Đại Bảo ngoan ngoãn….” Đại Bảo một tay ôm lấy còn nói chuyện không rõ, Mạc Liên Nhi vui vẻ hôn hai má trắng nõn của nó vài cái, rồi mới cười hỏi “ Phụ thân đâu?”

“ Phụ thân…. làm cao cao…” Lại ở trước ngực mềm mại của nàng cọ xát vài cái, Đại Bảo cười đến vẻ mặt hạnh phúc.

“ Nha.. thật là một đứa nhóc mập mạp đáng yêu!” Nhịn không được đưa tay nựng vài cái, Đồng Thủy Tâm bèn làm xấu chọc tiểu tử kia cười ha hả, vừa ra vẻ bừng tỉnh nói “Thì ra Liên Nhi tỷ tỷ quen biết lão bản!”

“Ừm” Ôm Đại Bảo, nàng mềm nhẹ mỉm cười “Chúng ta ngồi đợi một lát được không?”

“ Đương nhiên được” Đem tiểu tử béo ú cười đến chảy cả nước mắt nước miếng kia bồng đến chơi đùa, Đồng Thủy Tâm khoái trá “Có đồ chơi tốt như vậy để chơi giết thời gian, ở lại một chút cũng có sao đâu!”

Haizz, căn bản là một đại đứa nhỏ cùng với một tiểu hài tử thôi! Mắt thấy nàng với Đại Bảo cười đùa thành một đoàn, Mạc Liên Nhi không khỏi cười lắc đầu, yên ổn ngồi ở một bên mà chú ý an toàn của hai người.

Không biết qua bao lâu, đợi hai vợ chồng của lão bản xong việc rồi đi vào trong nhà thì thấy Đại Bảo cùng với một vị cô nương xa lạ chơi đùa thành một thân bẩn, mà Mạc Liên Nhi lại ngồi ở một ghế, trên gương mặt thanh tú vẫn luôn giữ vẻ cười yếu ớt.

“ Liên Nhi cô nương, hai ba ngày này cũng không thấy cô đến, hai vợ chồng chúng ta thật lo lắng trước khi rời khỏi đây sẽ không thấy được mặt cô lần cuối….” Đến gần bên người nàng, câu đầu tiên lão bản nương nói với nàng có vẻ đầy thương cảm.

“Rời đi?” Mạc Liên Nhi kinh ngạc đứng dậy, vội vàng hỏi thẳng “Các người muốn đi đâu?”

“ Lão gia nhà ta gửi thư, nói đại ca của chồng ta ở Tô Châu có mở một gian tửu lâu, muốn chúng ta đi về hỗ trợ! Vợ chồng hai chúng ta cùng nhau thương lượng, cảm thấy cả nhà làm ăn chung với nhau, hỗ trợ với nhau cũng tốt, cho nên liền quyết định trở về quê ở Tô Châu!” Lão bản nương giải thích.

“Vậy các người có còn trở về Kinh thành nữa không?” Mạc Liên Nhi có chút không nỡ.

“Đại khái là sẽ không trở lại!” Lão bản nương cũng cảm thấy buồn, thấy vẻ mặt nàng khổ sở, bèn nói đùa “Không bằng như vậy đi, cô theo chúng ta trở về Tô Châu, ta sẽ giúp cô tìm một người tốt để gả, chúng ta làm hàng xóm sẽ có thể mỗi ngày gặp mặt rồi”.

Nghe vậy, Mạc Liên Nhi chỉ mỉm cười “Đây là không có khả năng! Bất quá sau này rốt cuộc không thể nhấm nháp đến ‘quảng hàn cao’ của Bảo Trân Trai nữa!” Haizz… Tuyền thiếu gia sẽ rất thất vọng đây!

Đem một bao lớn điểm tâm để dành lại đưa cho nàng, lão bản nương cười đến đắc ý “ Sẽ làm cô niệm cả đời nha!”

Cười cười, Mạc Liên Nhi lưu luyến khẽ hỏi “Chừng nào thì đi?”


“ Khoảng năm ngày sau sẽ đi! Đợi cho mọi thứ chuẩn bị xong hết sẽ xuất phát”.

“Khó trách hôm nay lại có nhiều người đến mua điểm tâm như vậy!” Đại khái mọi người đều biết sau này sẽ không được ăn nữa, cho nên thừa dịp bây giờ nhấm nháp nhiều một chút để trừ hao cho sau này.

“Đúng vậy! Mấy ngày nay bận chết chúng ta!” Lão bản nương nhanh chóng đáp lại, cảm thấy mấy ngày này bận đến tay chân đều sắp gãy.

Mềm nhẹ cười, vốn định tán gẫu thêm một chút thì thấy Đồng Thủy Tâm nãy giờ cùng với Đại Bảo chơi đùa tới một thân bẩn hề hề ôm Đại Bảo chạy tới, ngượng ngùng cười kêu “Liên Nhi tỷ tỷ, người ta đã đói bụng!” Chơi lâu như vậy, không chỉ nàng đói, ngay cả Đại Bảo đều cũng biến tay nàng thành chân gà mà cắn.

“ A! Đã trễ như vậy rồi!” Nhìn sắc trời có vẻ tối, mới phát hiện mặt trời đã ngã về tây, Mạc Liên Nhi đành phải nhanh chóng cáo từ “Chúng ta cần phải đi, đây là tiền điểm tâm…”

“Không cần!” Đem ngân lượng đẩy trở về, thừa dịp nàng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, lão bản nương bèn kiên trì nói “Chúng ta đã sắp phải rời khỏi, lúc này cái gì cũng đừng nói phải trả tiền, coi như là một chút tâm ý của vợ chồng ta đi!”

“ Đúng vậy, sẽ phải rời khỏi___” Lúc này Mạc Liên Nhi cũng không kiên trì cự tuyệt nữa, sau khi thu hồi ngân lượng, cầm điểm tâm cùng Đồng Thủy Tâm đi ra ngoài, nhưng khi đi đến ra ngoài bố liêm ( màn), nàng lại do dự dừng bước quay đầu.

“ Liên Nhi cô nương, cô muốn nói gì sao?” Lão bản nương thấy nàng muốn nói lại thôi, liền chủ động hỏi.

“Ừm….” Có chút ngượng ngùng sợ yêu cầu của chính mình quá mức, nàng thấp giọng hỏi “Thỉnh, xin hỏi hai người có thể thừa dịp còn năm ngày này đem cách làm ‘quảng hàn cao’ dạy cho ta không? Bởi vì thiếu gia nhà ta rất thích ăn, ta nghĩ nếu về sau không còn ăn được điểm tâm do hai người làm nữa thì ít nhất ta còn có thể làm cho thiếu gia nhà ta nhấm nháp…. Đương nhiên, nếu các ngươi không muốn đem bí gia truyền truyền cho người ngoài, ta cũng có thể hiểu….” Càng nói càng nhỏ giọng, cảm thấy mình tựa hồ làm khó cho người khác, dù sao điểm tâm của bọn họ được hoan nghênh như vậy, cũng chính là nhờ độc môn bí phương,sao có thể dễ dàng dạy cho người ngoài.

“ Đương nhiên được”. Ngoài ý muốn là lão bản lại sảng khoái đồng ý.

“A?” Cái này ngược lại tới phiên nàng không dám tin, còn tưởng mình nghe lầm chứ!

“ Cô là ân nhân của nhà chúng ta, ta dạy cô làm ‘quảng hàn cao’ cũng có đáng là gì? Muốn mạng ta cũng đưa cho cô được!” Giống như đoán ra sự ngạc nhiên của nàng, lão bản sang sảng cười to.

“Cám, cám ơn!” Mạc Liên Nhi cao hứng cực kỳ, miệng nở nụ cười sáng lạn “Bao giờ ta mới có thể học?”

“Qua giờ cơm trưa ngày mai, lúc đó cô đến đi!” Lão bản nương vẫy tay, mặt mày hớn hở “Ngày mai chờ cô đến nha!”

“Được” Mang theo nụ cười thỏa mãn, nàng gật đầu tỏ vẻ mình nhất định sẽ đến, mang theo Đồng Thủy Tâm đói bụng sắp xỉu ở phía sau rời khỏi ‘Bảo Trân trai’.

————-

Nàng rốt cuộc đang gấp cái gì? Mới vừa dùng cơm trưa xong, đã thấy nàng nhanh chóng thu dọn chén đũa, vẻ mặt vội vàng bận rộn. Nam Tĩnh Tuyền vẫn mang nghi hoặc này hai, ba ngày nay. Hai ba ngày gần đây, hành tung của nàng quỷ dị, thường hay ở lúc dùng cơm trưa xong lại biến mất, thẳng đến lúc trước khi trời tối mới vội vàng chạy về phủ, thẩn thái có vẻ hưng phấn lại mang theo chút hỗn tạp mệt mỏi, khiến người ta nghi ngờ rốt cuộc nàng đang làm cái gì. Có gì có thể hấp dẫn một vị cô nương trước giờ luôn trầm tĩnh, dịu dàng như nàng cao hứng đến nỗi mỗi ngày mặt trời lên cao đều ra khỏi phủ? Chẳng lẽ là cùng tình lang gặp gỡ? Nghĩ vậy, Nam Tĩnh Tuyền không tự giác thần sắc cứng ngắc, năm ngón tay nắm chặt, trên trán ẩn hiện gân xanh. Đáng giận! rốt cuộc là kẻ dã nam nhân nào không biết sống chết dám câu dẫn nàng? Đã thông đồng với nhau khi nào? Mà lại vô thanh vô thức làm cho hắn không biết chút nào hết!

Beta: Pey Rtera

“Tuyền thiếu gia, ta….” Dọn dẹp hết thảy xong, đang muốn cáo lui…

“Không cho phép!” Còn chưa nghe xong, hắn liền trực tiếp phủ quyết.

“A….” Nàng cái gì cũng chưa nói nha! Mạc Liên Nhi vẻ mặt vô tội cùng kinh ngạc.

Không cần xem cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, tâm tình của Nam Tĩnh Tuyền rất là ác liệt “Ta hôm nay muốn đến ‘ Thiên Hương Lầu’ thị sát, nàng đi theo ta”. Hừ! trực tiếp đem người mang theo cùng, nói gì cũng không làm cho nàng đi ra bên ngoài cùng với dã nam nhân.

Thiên Hương lầu_ được xưng là tửu lâu xa hoa nhất Kinh Thành, món ăn tinh xảo cùng với giá cả trên trời , thế nhưng việc làm ăn của nó lại tốt vô cùng, ngày nào đông như trẩy hội, rất nhiều quan to quý nhân, danh môn phú thương tới đây tiêu phí dùng cơm để biểu hiện thân phận địa vị. Mà một gian tửu lâu kiếm tiền như nước như vậy, lại là do Nam Tĩnh Tuyền vì vài năm trước nhàm chán mà mở ra, mỗi tháng thường đi thị sát một, hai lần.

“Thế, thế nhưng ngài trước kia đi thị sát cũng không muốn Liên Nhi đi theo….” Nàng lúng ta lúng túng nghi ngờ, không hiểu hắn hôm nay vì sao lại khác thường như vậy.”

“Hiện tại muốn!” Lạnh lùng liếc nàng, hắn trầm giọng chất vấn “ Nàng không phải là nha hoàn bên người của ta sao? đương nhiên là ta đến chỗ nào thì nàng theo đến đó! Như thế nào, nàng có vấn đề gì sao?”

Sự tức giận thâm trầm tản mát đâm vào lòng người cho dù có vấn đề, lúc này cũng phải cố mà nói không có vấn đề! Mạc Liên Nhi vội vàng lắc đầu, vừa âm thầm phỏng đoán hôm nay mình có làm gì hoặc nói gì sai mà chọc hắn không thoải mái, lại vừa sâu sắc xin lỗi vợ chồng lão bản trong lòng, khả năng sẽ làm bọn họ chờ suốt buổi trưa này.


“Nếu không thành vấn đề, vậy thì nên xuất phát thôi!” Liếc mắt nhìn khuôn mặt mờ mịt vô tội không biết mình phạm tội gì của nàng một cái, Nam Tĩnh Tuyền liền quyết định, hôm nay không thể để cho nàng rời khỏi tầm mắt mình một giây phút nào, để cho dã nam nhân ở bên ngoài…. ngu ngốc chờ đi!

Quyết định là làm, thế nhưng khi đến ‘Thiên Hương lầu’, phải nhốt mình trong phòng tính toán sổ sách, sợ nàng nhàm chán không có gì làm, Nam Tĩnh Tuyền lại không thể phân thân, đành dặn dò chưởng quầy đưa nàng đến chỗ ngồi gần cửa sổ ở lầu hai, chọn một góc rộng rãi, mang một bàn thức ăn ngon cho nàng dùng.

Mắt thấy từng món thức ăn xa hoa bưng lên bàn, Mạc Liên Nhi tự biết là mình ăn không hết, bèn vội vàng gọi tiểu nhị “Tiểu nhị ca, đừng đưa đồ ăn đến đây nữa, nhiều như vậy, một mình ta ăn không hết”. Nếu ăn không hết đổ mà đi thì thật là lãng phí!

“Haizz! Thế nhưng chủ tử đã dặn dò thức ăn, còn có hơn phân nửa nữa chưa có đưa lên đâu….” Tiểu nhị ca khó xử.

“ Không sao đâu, thật sự là ta ăn không hết.” Trong mắt tràn ngập vẻ cầu xin làm tiểu nhị nào đó trước giờ toàn là xem sắc mặt của mọi người, khi nào có thể giống như hiện tại có một vị cô nương xinh đẹp tuyệt trần thành khẩn khẩn cầu, tiểu nhị ca tự nhiên nổi máu anh hùng, thẳng lưng lên, mở miệng đồng ý.

“Được rồi! ta đi nói với đầu bếp bên kia, dặn hắn đừng đem đồ ăn lên nữa!” Lỡ ăn no chết nha hoàn bên người chủ tử, hắn không gánh nổi a!

“Cám ơn huynh” Chân thành nói lời cảm tạ, nàng ôn nhu cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Có gì cần, gọi ta một tiếng là được” Thẳng lưng, tiểu nhị ca ngây ngô cười rồi đi làm việc.

Mạc Liên Nhi một người độc hưởng thức ăn, lẳng lặng nhìn mỗi cái bàn trong tửu lâu đều có đầy người ngồi, tiếng người ồn ào vô cùng náo nhiệt, ngẫm lại, chỉ có bàn này của nàng tựa hồ rất cô đơn tịch mịch.

Haizz… không biết bọn họ có nóng ruột đợi nàng hay không? Bây giờ nàng đã học làm ‘quảng hàn cao’ gần xong, hôm nay lão bản muốn dạy nàng khống chế độ lửa làm ‘ quảng hàn cao’, nếu học được tinh chuẩn là có thể xuất sư! Ai ngờ giờ lại bị Tuyền thiếu gia tha đến chỗ này, quấy rầy kế hoạch học làm cao của nàng. Hazz… ngày kia bọn họ sẽ rời đi, nội trong hai ngày này nhất định phải học được a!” Trong lòng mang hy vọng an ủi chính mình, nàng đi xuống lầu một, đang muốn cất bước ra khỏi ‘Thiên Hương lầu’ thì…

“Liên Nhi cô nương, cô muốn đi đâu?” Lão chưởng quầy của ‘ Thiên Hương lầu’ bỗng nhiên xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở phía sau lưng nàng, nét mặt già nua mang vẻ tươi cười thân thiện.

Hốt hoảng vỗ ngực, nàng cảm thấy bị dọa cho hết hồn. Mang nụ cười chột dạ đến cực điểm, nàng chậm rãi trả lời “Chưởng quầy, ta….”

“Thiếu gia không an tâm lắm, muốn chúng ta chú ý cô một chút, cô trăm ngàn lần đừng làm ta khó xử!” Mang vẻ tươi cười thân thiết như trước, lão chưởng quầy sớm hơn một bước cắt đứt lời nàng…. Haizz, thiếu gia đã ngàn lần dặn dò, nếu để lạc mất người, ông chỉ có thể dập đầu tạ tội!

Nghe vậy, Mạc Liên Nhi khó hiểu, mình khi nào trở thành tội phạm rồi bị người ta giám thi như vậy? Thế nhưng cho dù trong lòng nghi ngờ như vậy, nàng cũng không nói gì thêm, chỉ là mềm nhẹ yêu cầu “Chưởng quầy, ta sẽ không làm ông khó xử! Ông nói, thường thường thiếu gia tính toán sổ sách mất bao nhiêu thời gian?”

“Ước chừng khoảng hai canh giờ gì đó!” Đối mặt với lời nói nhỏ nhẹ mềm mỏng của nàng, lão chưởng quầy không tự giác liền mềm lòng.

Trầm ngâm một chút, nàng hé miệng cười “Hiện nay ước chừng qua một canh giờ, ta có một số việc gấp cần gặp người ta, cho nên…”

“Không được, không được!” Chưa nghe nàng nói hết lời, lão chưởng quầy đã nhanh chóng cắt ngang “Nếu thiếu gia đi ra không thấy được ngươi, ta sẽ rất thảm!”

“Sẽ không, trước thời gian thiếu gia tính toán sổ sách xong ta sẽ trở về, tuyệt đối sẽ không liên lụy ông!” Liều mình cam đoan, rất sợ mình sẽ không được tin tưởng.

Nhìn nàng lo lắng cầu xin giúp đỡ, lão chưởng quầy trong lòng mềm nhũn “Được rồi! Bất quá nói cho ta biết cô đi chỗ nào đi, lỡ không may thiếu gia đi ra không thấy được cô, ta cũng có thể dễ dàng trả lời”.

“Được”. Nghe ra ngụ ý của hắn là đáp ứng rồi, Mạc Liên Nhi không khỏi càng cười đến vẻ thoải mái “Ta muốn đi đến ‘Bảo Trân Trai’, sẽ lập tức về liền”.

“ ‘Bảo Trân Trai’ ?” Lão chưởng quầy vừa nghe, thiếu chút nữa liền chảy cả nước miếng ra “Chỗ này bán điểm tâm thật sự là làm cho người ta khen không dứt miệng, đáng tiếc là muốn đóng cửa….” Haiz…. Đầu bếp ‘Thiên Hương Lầu’ của bọn họ làm món ăn gì cũng không thua ai, nhưng chỉ có món điểm tâm làm ra là hương vị không tốt bằng ‘Bảo Trân Trai’ thôi!

“Chưởng quầy nếu thích ăn điểm tâm của ‘Bảo Trân Trai’ vậy thì đợi lát nữa Liên Nhi mang về cho ông một ít được không?” Thấy nét mặt thèm nhỏ dãi của ông, Mạc Liên Nhi liền hiểu ý.

“A! Như vậy thật ngại quá, vậy làm phiền cô…” Bị mỹ thực dụ dỗ, lão chưởng quầy chỉ toàn nhớ mĩ vị của điểm tâm, hoàn toàn đã quên một mình ông vi phạm mệnh lệnh, khả năng sẽ đối mặt với thiên lôi thối mặt.

Cười gật đầu, Mạc Liên Nhi trong lòng quyết tâm phải nhanh chóng học xong cách làm ‘quảng hàn cao’, vội vàng hướng ra ngoài đi, chỉ chốc lát bóng dáng liền biến mất.

Nhìn theo hướng nàng rời đi, lúc này lão chưởng quầy mới bắt đầu lo lắng đề phòng cười khổ “Haizz… hy vọng nàng có thể trở về trước lúc thiếu gia phát hiện, bằng không thân già này của ta …!”

Đáng tiếc, khẩn cầu này sau nửa canh giờ liền không có hiệu quả! Lão thiên gia tịch thu cầu nguyện chân thành của lão chưởng quầy.

Không bao lâu sau, chỉ thấy một gã nam nhân cao ráo, khỏe khoắn, hé ra bản mặt đen thui như vừa bị thiên lôi đánh, được sự chỉ điểm của lão chưởng quầy đang đổ đầy mồ hôi lạnh, lửa giận phừng phừng đi về phía ‘Bảo Trân Trai’….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận