Nhà Hòe Quỷ Có Một Anh Chồng Độc Ác FULL


Bị “vợ” quản nghiêm
Sau khi sống cùng với thằng nhóc này, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây Hạ Quân đều cảm thấy đau đầu.
Ví dụ như, hiện tại.
“Ngày hôm nay đi đâu?” Trương đại gia nằm trên cái ghế dài cạnh hồ bơi, híp mắt nhìn Hạ Quân đi đâu đó mãi đến tận khuya mới vác mặt về.
Hạ Quân bị hắn dọa cho hết hồn, cái người này tại sao nằm ngủ ở đây mà cũng không lên tiếng một câu chứ! Trước sự chất vấn của Trương Hách, Hạ Quân cũng có một chút thiếu kiên nhẫn, há mồm đáp trả: “Ngươi quản ta làm cái gì, ngươi cứ ăn không ngồi rồi như này, ông đây không đi kiếm chút tiền nuôi ngươi thì làm sao mà sống nổi?!” Mỗi ngày đều phải đối mặt với những sự tra hỏi như thế này, lúc mới đầu còn tốt, dần dần Hạ Quân có chút khó chịu.

Thằng ranh này một ngày gọi cho gã không biết bao nhiêu cú điện thoại, ai mà chẳng biết là Trương Hách gọi tới.

Các anh em mặt ngoài không biểu hiện điều gì, nhưng mà sau lưng ai cũng nói gã bị “vợ” quản nghiêm.

Đường đường là một đại ca xã hội đen, rồi cứ phải chịu uất ức như thế.
“Bốp!” Cái khay trong tay Trương Hách bị hắn ném thẳng xuống đất, mặt mày âm trầm nhìn chằm chằm Hạ Quân.
Hạ Quân nở một nụ cười, đấy nhìn xem, lại nổi nóng với ông đây rồi.

Con mẹ nó là ai cả ngày hết ăn lại nằm không thèm bước chân ra khỏi cửa một bước, lúc ông đây ở bên ngoài cùng người ta lăn lộn bạt mạng chắc là hắn ở nhà phơi đầu ra tắm nắng đi!
“Được, ngài đây cứ coi như ta chưa nói gì.” Hạ Quân ngoài cười nhưng lòng rơi lệ phẩy tay, sau đó tùy tiện ném áo khoác xuống cạnh chỗ Trương Hách rồi đi vào phòng.

Thế nhưng Trương Hách lại đột nhiên đứng lên cản đường gã, sắc mặt đen lại, “Ngươi lặp lại những lời ngươi vừa nói một lần nữa ta nghe xem.”
Lại dám nói hắn ăn không ngồi rồi! Đúng là ăn gan hùm rồi!
“Ta không nói gì hết!” Lần này Hạ Quân thực sự có chút khó chịu, gã ở bên ngoài bận bịu cả ngày mà đến khi trở về còn phải hứng chịu sự tức giận của người này, tâm lý nhất thời có phần buồn bực và hoảng loạn.

Gã đẩy Trương Hách ra chạy vào phòng ngủ.
Buổi tối lúc đi ngủ, Trương Hách liền sán tới quấn lấy gã, nhưng Hạ Quân hôm nay thật sự không có hứng thân mật cùng hắn.

Vào lúc đôi môi của Trương Hách dán vào sau tai Hạ Quân gã đã giơ tay ngăn lại, “Đừng lằng nhằng nữa, ngủ đi, ta mệt rồi.”
Mặt Trương đại gia ngay lập tức biến đen, lôi kéo cổ áo Hạ Quân kéo gã xuống dưới thân mình, tiếp đến là cởi quần Hạ Quân ra.

Hạ Quân đang mặc bộ đồ ngủ tình nhân cùng thằng nhóc này, bên trên bộ đồ là hình ảnh của một bộ phim hoạt hình nào đó nhìn vô cùng ngứa mắt.

Đây là bộ đồ mà lúc đó Trương đại lão gia bằng sống bằng chết đứng ăn vạ trước nó không chịu đi.

Cũng không còn cách nào khác, cái thế giới này muốn tiêu là phải có tiền, trong túi hắn một cắc cũng không có, lấy cái gì ra mà mua; vậy là hắn dùng cách này khiến Hạ Quân buộc phải “nhắm mắt vung tiền” mua cho hai bộ.


Thực ra thì điều mà Hạ Quân càng lo sợ hơn đó chính là việc nhỡ đâu hắn lại dùng mấy phương pháp quỷ dị gì đó để lấy được hai bộ đồ ngủ này thì sao, vậy không phải chắc chắn sẽ lên trang đầu (nổi tiếng) sao.
“Con mẹ nó ngươi đừng có mà xé! Ông đây hiện giờ không có cái tâm tình kia!” Hạ Quân ra sức giằng co trước động tác của Trương Hách, cuối cùng đột nhiên đẩy hắn về phía sau một cái, từ trên giường nhảy dựng lên đi ra ngoài.
Đối với sự lạnh nhạt của Hạ Quân mấy ngày nay, Trương Hách lấy ý kiến phân tích và nghe một thằng đệ đi theo bên cạnh hầu hạ hắn rút ra kết luận: Không chừng là đại ca đã có người bên ngoài.
Lúc đó mặt Trương Hách đen lại, thằng đệ thấy vậy chân chó đi về phía trước nói: “Chị dâu, ngài cũng đừng nóng giận, đàn ông mà, ai không…”
“Hắn ở đâu?” Còn không đợi thằng đệ nói nốt vế sau, Trương Hách đã âm trầm đứng lên.

Được lắm, nam tử này mấy ngày nay đều có phần sai sai, thì ra là dấu mình đi tìm tiểu tình nhân rồi!
Theo sự dẫn dắt của cu đệ, Trương Hách đi tới quán bar Hạ Quân đang bàn luận công chuyện cùng người khác.

Trương Hách vừa mới xuất hiện đã thu hút biết bao ánh mắt nhìn theo, với gương mặt xuất sắc kia, bất kể nam nữ đều phải liếc mắt sang bên này nhìn hắn.
Bầu không khí trong quán bar rất náo nhiệt, sắc mặt Trương Hách lại càng đen hơn.

Nghĩ đến mỗi ngày Hạ Quân đều đến lêu lổng ở những nơi như thế này, gân xanh trên tay hắn nổi hẳn lên; chờ đến lúc hắn tìm được nam tử kia nhất định sẽ dạy lại gã một trận!
“Ừ, cậu và A Thành sẽ phụ trách ra bến tàu tiếp hàng…” “Ầm!” Một tiếng động kịch liệt vang lên làm gián đoạn cuộc bàn luận của mọi người.

Hạ Quân cau mày mặt đầy giận dữ ngẩng đầu lên, “Đm thằng nào…”
Lúc nhìn thấy Trương Hách mặt không đổi đứng ở cửa, sắc mặt Hạ Quân cứng đờ, trường hợp gì đây, hắn chạy tới đây làm cái gì vậy chứ?
Thấy sắc mặt Hạ Quân có cái gì đó không đúng, cu đệ đi theo sau lưng Trương Hách thò đầu ra: “Đại, đại ca… Chị dâu hắn, hắn, em cũng không khuyên nổi ạ.” Lắp ba lắp bắp nói xong câu này trán cu đệ cũng đổ đầy mồ hôi.

Hai người này ai cu cậu cũng không thể đắc tội nha, tại sao hết lần này đến lần khác chính mình mỗi ngày lại đi bên cạnh chị dâu rồi làm pháo hôi giữa hai người chứ.
Trong căn phòng lớn này có chừng mười người, trong đây cũng không có mấy cô em tiếp rượu, tất cả đều mang khuôn mặt nghiêm túc đàm phán chính sự.
Mọi người vừa thấy Trương Hách xuất hiện theo cách như thế đều ngừng đề tài đang nói lại, mười cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào Trương Hách.

Đối với thân phận của Trương Hách, trong lòng không ít người cũng đã có đáp án; đại ca Hạ Quân có một vị phu nhân là nam giới, chuyện này sớm đã được truyền khắp hắc đạo từ lâu.

Mấy lời đồn đại bên ngoài đều nói là, nam phu nhân này không chỉ lớn lên xinh đẹp mà tính tình còn không tốt mấy, quản chồng rất nghiêm.

Trong lòng họ cũng không ít lần cười Hạ Quân, đường đường là một đại lão gia mà lại bị quản chặt như thế.
Nhìn xem, hôm nay gặp đúng hiện trường phát sóng trực tiếp ở đây này.

Tất cả mọi người đều chờ xem trò hay.
Trương Hách không biết xấu hổ nhưng Hạ Quân còn muốn thể diện đây, áy náy cười cười với mọi người rồi đứng lên đi đến bên cạnh Trương Hách.

Trương Hách thấy Hạ Quân đi tới, cau mày: “Về nhà.” Hai chữ kia nghiến răng nghiến lợi mà nói, giọng lạnh như băng.
“Chúng ta ra ngoài rồi nói…” Hạ Quân cười khan nói, đưa tay kéo quần áo của Trương Hách nhưng lại bị hắn nghiêng người tránh được.

Hắn đạp một cước bay luôn cái bàn ở bên cạnh, “Nói, con mẹ nó ngươi ra ngoài cùng con tiện nhân nào ở cạnh nhau?!”
Bầu không khí lập tức lạnh xuống, gân xanh trên trán Hạ Quân “thình thịch” nhảy lên.

Nếu như gã có thể đánh thắng tên khốn này thì gã đã sớm cho hắn hai cái tát rồi.
“Đi ra ngoài rồi nói.” Hạ Quân nhỏ giọng đi ra cửa, phía sau lưng gã một tiếng động cũng không có.

Hạ Quân xoay người lại, thấy Trương Hách vẫn đứng nguyên vị trí ấy.

Lần này thì không cần đợi Hạ Quân mở mồm, Trương Hách đã lạnh mặt giơ chai rượu lên phi về phía một thanh niên trắng trẻo lúc mới đầu còn ngồi khá gần Hạ Quân.

Thanh niên kia cũng bị dọa cho hết hồn, may mà phản ứng nhanh nhẹn mới né được.
“Trương Hách!” Lần này Hạ Quân thật sự nổi giận, cũng không màng hậu quả sẽ như thế nào nữa, kéo quần áo Trương Hách lôi hắn ra ngoài.
Người ngồi trong phòng sợ hãi không thôi, vị nam phu nhân này nóng lên thì so với phụ nữ còn đáng sợ hơn.

Bởi vậy, có thể thấy được Hạ Quân cũng đã chịu khổ không ít.
Hai người lằng nhà lằng nhằng đi ra bên ngoài, Hạ Quân ngó nghiêng thăm dò tình hình bên trong phòng khách, nói: “Để mấy anh em chê cười rồi, chuyện đó để sau bàn tiếp”, nói xong liền đóng cửa lại.

Thằng đệ đi theo bên người Trương Hách nơm nớp lo sợ mở miệng: “Cái, cái kia, đại ca, mọi người cứ bàn bạc, cứ bàn bạc tiếp đi, em không quấy rầy nữa…”, nói xong thì cũng chạy biến đi như một làn khói.

Hạ Quân tỉnh táo lại xoay người nhìn Trương Hách.

Một cái tát cứ thế bay thẳng tới, mạnh mẽ “đậu” vào mặt gã, lực đạo chấn động khiến da mặt của Hạ Quân rung lên mấy lần.
“Giỏi quá ha, ngày nào cũng ở đây chơi bời lêu lổng? Hả?” Trương Hách lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Quân, cái tát kia đúng kiểu cây ngay không sợ chết đứng, nếu mà không có ai thì đã nhằm thẳng chỗ hiểm của gã mà phang rồi.
Hạ Quân bị một tát này làm cho ngơ ngẩn, đại ca đáng thương cứ há hốc mồm như vậy, không thể tin nổi nhìn cái tay kia của Trương Hách, lúc lâu sau vẫn không thể thốt ra được câu nào.

Tính tình của Trương Hách không hề tốt một chút nào, thường ngày Hạ Quân nhịn hắn chút còn chưa tính, nhưng mà cũng chưa đến mức động tay động chân như này.

Nghĩ đi nghĩ lại Hạ Quân cảm thấy nóng trong người, mẹ nó nữa ông đây nhịn không nổi nữa rồi!

Một câu cũng không nói, Hạ Quân gọi người tới giao nhiệm vụ cho mấy người đang ngồi trong phòng kia rồi quay đầu rời đi.
Trương Hách cũng không ngăn cản, trong lòng suy nghĩ, nam tử này có chuyện là cùng mình nháo đến cùng, chờ gã trở về thì không thể thiếu một trận giáo huấn được!
Ngẫm lại thì nguyên nhân vẫn là do thằng cu đệ bên người Trương Hách gây ra, thằng cu này tại sao lại mọc ra cái miệng bà tám thế cơ chứ.
Hai người này gây sự, xem như lần này là lần náo loạn gay go nhất từ trước đến nay.

Suốt ba ngày trời Hạ Quân không về nhà.

Trương Hách ở nhà không nhịn được, lại lộ ra bản tính, đôi mắt U lục âm trầm lạnh lẽo, thằng đệ hầu hạ hắn còn tưởng là chị dâu nhà mình cao hứng đeo lens đổi màu mắt chơi nữa chứ…
Đồ trong nhà bị hắn đập ra không ít, chỉ khổ bảo mẫu phải đi thu dọn tàn cuộc.

Trong lòng bà thầm mắng, nam chủ nhân này tính tình thật khó hầu hạ, từ khi bà tới nơi này đến giờ không tính được hắn đã đập phá bao nhiêu đồ rồi.

Haiz… đúng là người có tiền… không biết tiếc cái gì….
Hạ Quân vẫn chưa quay trở về, vì vậy thằng cu đệ đã nảy ra một ý đồ xấu, “Nếu không thì, ngài vờ sinh bệnh đi? Đại ca đau lòng sẽ chạy về ngay.”
Trương Hách còn thật sự làm theo cái chủ ý thối nát này, kết quả vẫn không thấy mặt mũi Hạ Quân đâu.
Ngày hôm đó Hạ Quân đang ngủ trong khách sạn, tiếng điện thoại di động không ngừng reo lên rất lâu, mãi đến tận khi Hạ Quân không chịu nổi nữa, nhận điện thoại.
“Ui, đại ca, đại ca, xảy ra chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện gì? Mẹ nó, sớm như vậy đã gọi điện cho ông đây tìm chết hả?”
“Chị dâu nhập viện rồi!”
“Ờ, biết rồi, nghe nói là bị bệnh.” Hạ Quân nhếch mép cười lạnh, lại diễn tuồng gì gã còn không biết sao? Cho là gã sẽ tin rằng một cây hòe tinh bị bệnh á hả? Hạ Quân lạnh lùng nói: “Còn sống thì đừng đến tìm tao.”
“Đại ca… Chị dâu đi ra ngoài, tai nạn xe cộ… Chảy rất nhiều máu…” giọng điệu này nghe vô cùng sợ hãi.

Hạ Quân cũng bắt đầu bán tín bán nghi.
Bên phía đối phương truyền đến tiếng xe cứu thương, lúc này Hạ Quân mới tin là thật.

Gã nhanh chóng cúp điện thoại rồi từ trên giường nhảy dựng lên, quần áo trên người lôi thôi lếch thếch.

Ngay chính gã cũng không biết sao mình lại có loại cảm giác khủng hoảng này; nhưng mà gã lại quên mất, Trương Hách vốn không phải người thường…
Thực ra đúng là Trương Hách có xảy ra tai nạn xe cộ.

Đại khái là mới sáng sớm hắn đã dựa theo trí nhớ của mình để tìm đến điểm tập trung bí mật của Hạ Quân, lúc đi qua ngã tư đường thì lại nhớ tới mấy bộ phim truyền hình, khi mà nam chính hoặc nữ chính bị tai nạn xe cộ thì đối phương sẽ cuống cuồng lên muốn chết đi sống lại.
Vì vậy mà Trương đại gia của chúng ta đã đứng ở giữa ngã tư đường một cách quỷ dị.

Một chiếc xe cứ như vậy lao thẳng băng đến đâm vào hắn, tiếp đến hắn liền bị bay ra cả chục mét, giao thông trên đường nhất thời rối tung hết cả lên.
Trương Hách ngã xuống đất rồi mà cũng chẳng thấy có gì không ổn ở đây hết, chỉ cảm thấy cơ thể bị ngã nên có hơi đau ở ngoài da một chút mà thôi, còn máu tươi thì trào ra cuồn cuộn không ngừng.

Nếu đổi lại là người bình thường thì chắc đã sớm đau đến xỉu rồi, nhưng mà Trương Hách lại trở mình, yên tâm thoải mái nhắm hai mắt lại.
Vào lúc Trương Hách đang được đẩy vào phòng cấp cứu, Hạ Quân vừa hay chạy đến, một đám người đứng trên hành lang, đều cúi đầu, gương mặt đầy nghiêm trọng.

Nhất thời Hạ Quân thấy chân mình có chút run run, xách cu đệ đi cùng Trương Hách lên hỏi: “Hắn, hắn có làm sao không?”
Vẻ mặt thằng cu đệ như đưa đám, sợ hãi khóc nức nở: “Em, chị dâu, chị dâu chảy rất nhiều máu…”
Tám chín phần là không sống nổi.

Câu này cu cậu không dám nói ra.

Lúc đó bác sĩ cũng nói với minh như thế.

“Nghe nói, chị dâu, hắn, hắn bị văng ra rất xa…”
“Cái đệch mợ bình thường tao bảo mày trông chừng hắn như thế nào!” Đôi mắt của Hạ Quân đột nhiên đỏ sọng lên, hung hăng đạp vào bụng thằng đệ, dùng sức vô cùng tàn nhẫn.

Mà cu đệ nhăn hết mặt mày ngồi chồm hỗm trên đất, trong lòng cũng hết sức hoảng loạn, chẳng dám nói câu nào.
Hạ Quân đi tới giữa hàng người kia, sau đó xách một người lên: “Là ai đụng?”
“Là ông chủ của một công ty nhỏ.”
“Chỉnh đốn hắn, để cho người sống, nhưng làm cho hắn sống không bằng chết.” Sắc mặt Hạ Quân âm trầm ra lệnh cho đàn em, sau khi nói xong thì thấy lòng bàn tay đã ướt hết cả, gã không dám nghĩ Trương Hách sẽ như thế nào.
Đợi ở hành lang bệnh viện mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Trương Hách cũng được đẩy ra, giây phút kia, chân Hạ Quân chẳng nhúc nhích nổi.

Gã dựa vào tường nhìn thấy người kia nằm yên mắt nhắm chặt, tóc tản ra xung quanh, đường nét gương mặt lạnh lùng khiến mũi Hạ Quân có chút cảm giác chua xót.
Cuối cùng vẫn là thằng cu đệ đi cùng kia lên tiếng hỏi: “Bác sĩ, sao, thế nào rồi?”
Bác sĩ lắc đầu một cái.
Mặt Hạ Quân lập tức liền xụ xuống, chân hơi khụy xuống.
Ai mà ngờ vị bác sĩ kia cau mày nói: “Thực sự rất kỳ lạ, ngoại trừ việc mất quá nhiều máu ở ngoài ra thì không có bất cứ vấn đề gì, mọi thứ đều vô cùng bình thường.”
Hạ Quân ngồi bên giường bệnh, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Trương Hách, nghĩ thầm ‘bác sĩ đã nói là không sao rồi, vậy mà tại sao đến tối ngày thứ hai rồi hắn còn chưa tỉnh lại?’ Đã một ngày một đêm Hạ Quân không ngủ, cả người nhìn có vẻ hơi chật vật nhưng vẫn ngồi ở bên giường Trương Hách không chịu đi.

Gã cứ ngồi trông chừng Trương Hách như vậy không nhúc nhích
Nhìn Trương Hách nằm trên giường bệnh, Hạ Quân đột nhiên nở nụ cười, cười có chút bất đắc dĩ.

Tại sao ông đây lại khuất phục trong tay ngươi chứ? Gã kéo bàn tay trắng nõn thon dài của Trương Hách, nắm trong lòng bàn tay mình chà sát, tâm trạng hỗn loạn cũn nhất thời dịu xuống.
Hạ Quân đang định dựa vào cạnh giường hắn ngủ thiếp đi thì nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh: “Gia đói bụng.”
Hạ Quân vội vàng ngẩng đầu lên, liền thấy Trương Hách mặt không thay đổi nhìn mình chằm chằm.

Hạ Quân chớp mắt một cái, có chút hoài nghi cảnh tượng này có phải là thật hay không.
“Hừ, nhìn cái đức hạnh này xem! Thực sự cho rằng gia sẽ chết sao?” Trương Hách mặt lạnh liếc gã một cái.
Hạ Quân cong môi cười, đây vẫn là thằng ranh con lúc đầu.
Lần này Hạ Quân không cãi nhau với hắn nữa, đứng lên chạy ra ngoài mua cơm cho hắn.
Trương đại gia ngủ say hai ngày nhìn bóng lưng gã rời đi, cong cong khóe miệng, thoải mái chậm rãi xoay người, hắn cảm thấy tâm trạng bây giờ rất tốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận