Lục Chi Đông thấy Chi Chi thật sự không muốn, xem ra Chi Chi còn chưa quen thuộc ngôi nhà này, phải cho cô bé thêm một chút thời gian để thích ứng: “Vậy Chi Chi tự mình làm trước đi, có chuyện gì thì gọi bọn anh.
”
Chờ anh cả đóng cả rời đi, Chi Chi thở dài một hơi, may mà tất cả đều đi ra ngoài, nếu không bí mật của cô bé sẽ bị mọi người biết.
Chi Chi có một bí mật không thể bị người khác biết.
Cô bé có một cái đuôi.
Cho tới nay, cô bé đều giấu chiếc đuôi đi, cũng cố gắng để giả dạng thành một đứa trẻ bình thường, nhưng ngẫu nhiên không chú ý cái đuôi sẽ biến ra, cô bé không muốn bị các anh trai phát hiện cô bé không giống bình thường, cho nên mới kiên trì không muốn người khác giúp đỡ.
Chi Chi nhón chân khóa trái cửa lại, sau đó cởi giày và đạo bào, gấp quần áo chỉnh chỉnh tề tề đặt ở trên ghế bên cạnh, sau đó mới tiến vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, rửa mặt xong thay quần áo ngủ, lúc này mới chui vào trong ổ chăn.
Ổ chăn mềm mại thoải mái, thoải mái hơn nhiều so với ngủ giường ván gỗ ở trên núi, thân thể đã nhiều ngày căng chặt của Chi Chi cuối cùng cũng thả lỏng xuống, cảm xúc vẫn luôn bất an cũng bị vuốt phẳng.
Trước khi tới cô bé vẫn luôn lo lắng nhà họ Lục không muốn chăm sóc cô, nhưng hiện tại xem ra các anh trai tốt với cô bé hơn cô nghĩ, ông nội cũng tốt, chú bác cũng tốt.
“Sư phụ, người không cần lo lắng cho con, con sẽ ở nhà họ Lục sống thật tốt.
” Chi Chi nghĩ ở đáy lòng, nhà họ Lục đối tốt với cô bé, cô bé cũng sẽ đối tốt lại với mọi người, vì thế yên lặng niệm kinh văn cầu phúc.
Gió đêm thổi nhè nhẹ ngoài cửa sổ, vô số ánh sao lấp lánh, ánh trăng trong sáng trong lúc mọi người không chú ý đã bay vào các góc phòng, giống như gió mát mơn trớn trong phòng mỗi người.
Sau mấy lần niệm kinh xong, Chi Chi cũng nặng nề ngủ say, một giấc ngủ tỉnh dậy, mặt trời đã bừng sáng, vừa lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm đập cửa ‘bang bang bang’: “Chi Chi?”
Chi Chi xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ: “Dạ.
”
“Đã dậy chưa? Anh đi vào nha.
” Lục Chi Bắc đẩy cửa đi vào: “Thì ra Chi Chi là một con heo lười, mặt trời chiếu đến mông rồi mà còn chưa rời giường.
”
Chi Chi tối hôm qua vì cả nhà niệm kinh cầu phúc mà hao hết tinh lực: “???”
Lục Chi Bắc cái gì cũng không biết mà hai ba bước đi tới mép giường, duỗi tay muốn vớt Chi Chi đang mơ mơ hồ hồ từ trên giường lên: “Con heo lười Chi Chi, anh tư ôm em rời giường được không?”
“!!!” Chi Chi sợ tới mức con ngươi co rụt lại, vội vàng nắm cái chăn gắt gao: “Em tự mình lên.
”
“Không có việc gì, anh ôm em thì cũng như nhau.
” Lục Chi Bắc cảm thấy mình sức lớn, ôm một đứa bé cũng không có vấn đề gì, nói xong liền lập tức muốn kéo cái chăn.
“Không.
” Chi Chi hoảng loạn mà kéo chặt cái chân, buộc miệng thốt ra tiếng địa phương của mình: “Anh không được kéo….
”
Lục Chi Bắc không suy nghĩ sâu xa vì sao Chi Chi lại kháng cự, mà lại chú ý tới khẩu âm độc đáo của Chi Chi: “Ha ha ha, Chi Chi em nói cái gì vậy?”