“Chỉ như vậy thôi sao?” Ông Chương vẫn cảm thấy đáy lòng không an tâm, ông ấy thấy các đại sư khác còn đề cử các loại bùa chú, vì thế nhịn không được hỏi: “Tiểu đại sư, con không có các loại bùa chú bình an linh tinh gì sao?’
Hiện tại ông ấy bội phục Chi Chi từ tận đáy lòng, hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng với xưng hô của cô bé: “Con yên tâm, ông sẽ trả tiền.
”
Chi Chi chớp chớp mắt, kiềm chế khóe miệng giương lên: “Nếu ông muốn con sẽ bán cho ông một tấm, một tấm 1000 tệ.
” Đây là giá cả trước kia của sư phụ, cũng không biết ông cụ trước mặt này có nguyện ý mua hay không.
“Muốn muốn, làm phiền cho ông năm tấm.
” Người có quyền có tiền thường hay tích mệnh, ông Chương gia đại nghiệp đại đương nhiên cũng không ngoại lệ, ông ấy lấy điện thoại ra định chuyển khoản cho Chi Chi: “Tiểu đại sư, ông chuyển khoản cho con nhé?”
Chi Chi có chút khó xử nhìn về phía ông Chương: “Con không có điện thoại.
”
“Không có điện thoại? Vậy trực tiếp nhận lấy tấm thẻ này đi.
” Ông Chương bảo con trai cầm một tấm thẻ ngân hàng tới, bên trong có 20 vạn: “Cảm ơn tiểu đại sư ra tay.
”
Nếu không gặp Chi Chi, có khả năng ông ấy chỉ chịu đựng được nửa tháng đã mất mạng.
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.
” Chi Chi nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, ý cười trên mặt không ức chế được lộ ra ngoài, quay lại cô bé sẽ lấy tiền tu sửa đạo quan, số còn lại cô bé sẽ học sư phụ quyên góp cho những người cần.
Ông Chương nhìn Chi Chi đang cười tủm tỉm, cho dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ: “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.
”
Chi Chi lấy năm lá bùa bình an đã vẽ từ trước ra đưa cho ông Trương, có ý tốt nhắc nhở: “Không thể làm nó ướt.
”
“Được được được.
” Đôi tay ông Trương tiếp nhận bùa bình an, tính toán chính mình để lại một tấm, còn lại để cho vợ chồng con trai và hai đứa cháu trai.
Sau khi Chi Chi đưa cho ông Trương thì chuẩn bị rời đi, lúc này Phạm Vi còn đứng ở cửa trộm nhìn hai đồng nghiệp còn đang bận việc, bước nhanh đi tới: “Chi Chi…Tiểu đại sư, có thể bán cho dì hai lá bùa bình an sao?”
“Có thể.
” Chi Chi lấy ra hai lá bùa bình an cuối cùng đưa cho Phạm vi: “Một tấm 1000 tệ.
”
“Tốt.
” Vốn dĩ Phạm Vi không tin những thứ này, nhưng trải qua việc hôm qua, cô ấy không thể không tin, đương nhiên cũng cảm thấy may mắn khi Chi Chi nhắc nhở, bác sĩ nói may mà phát hiện bệnh của chồng cô kịp thời, nếu không dưới hoàn cảnh sinh hoạt không có quy luật sẽ dễ dàng gặp phải nhồi máu cơ tim hoặc đột tử, bởi vậy cô ấy rất cảm kích Chi Chi: “Chuyện ngày hôm qua, cảm ơn con.
”
“Dì cho con dâu tây, con đưa dì một quả là việc nên làm.
” Chi Chi cười nhìn về phía Phạm Vi, sau đó đi theo ông nội trở về nhà.
Sau khi về nhà, ông nội kêu bảo mẫu rửa sạch một ít dâu tây mới mẻ cho Chi Chi: “Chi Chi, ăn dâu tây đi.
”
“Dạ.
” Chi Chi nhận lấy quả dâu tây đỏ rực bỏ vào miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng, nháy mắt nước sốt ngọt ngào vỡ oà trong khoang miệng, thịt quả thơm ngọt, ăn còn ngon hơn ngày hôm qua.
Ông Lục thấy cô bé thích ăn, lại kêu bảo mẫu rửa các loại trái cây khác: “Chi Chi của chúng ta vất vả rồi, ăn nhiều một chút.
”
“Ông nội cũng ăn đi.
” Chi Chi đưa cho ông nội một ít cherry, sau đó thoải mái ngồi dựa trên sô pha ăn từng quả từng quả, thường xuyên lắc lư đôi chân, có thể nhìn ra được tâm tình của cô bé rất tốt.
Ông Lục thấy Chi Chi không hề gò bó như hai ngày trước đây nữa, rõ ràng ở chung càng ngày càng thoải mái, trong lòng ông không khỏi cảm thấy buồn cười, ông đã nói mà, đứa trẻ có kiêu ngạo đến đâu thì cũng có mặt đáng yêu.
Trễ một chút, Ông Lục sai người mang điện thoại đến cho Chi Chi, ông dạy cho Chi Chi phải sử dụng thế nào.
Chi Chi trời sinh thông tuệ, học cái gì cũng nhanh, rất nhanh đã học được nhắn tin như thế nào, hơn nữa dưới sự trợ giúp của ông nội, cô bé đã kết bạn với các anh trai, cũng vào group nói chuyện.
Lục Chi Bắc là người thứ nhất nhắn tin tới: [Chi Chi biết chơi điện thoại sao?]
Ông Lục cười nói: [Chi Chi học rất nhanh.
]
[Chi Chi có thể đọc hiểu không?] Lục Chi Bắc đổi thành gửi giọng nói.
Chi Chi chậm rì rì trả lời: [Có thể.
]
Cô bé biết chữ.
[Chi Chi lợi hại như vậy sao? Chắc không phải là ông nội giúp đỡ trả lời chứ?] Lục Chi Bắc lập tức cảm thấy hoài nghi nhân sinh: [Lúc anh 4 tuổi còn chưa biết chữ đâu.
]