“Nhưng vẫn là làm phiền tiểu đại sư hỗ trợ sửa chữa.
” Lưu Dũng cũng không muốn hại những người ở phía sau.
Chi Chi gật gật đầu, bấm tay niệm thần chú kim quang, thanh trừ đen đủi trong nhà: “Thiên địa Huyền Tông, vạn khí bổn căn! ! ”
Biểu tình niệm chú của Chi Chi nghiêm túc, mặt mày kiên định, từng câu từng chữ đều mang theo lực lượng độc đáo.
Theo thanh âm ngây ngô của cô bé vang lên, một cổ gió nhẹ thổi qua, giống như một cái chổi dọn dẹp sạch hắc khí trong ngoài nhà ở, khiến cho những người ở đây tinh thần chấn động,
Mọi người đều nhìn Chi Chi không chớp mắt, đáy mắt tất cả đều là kinh ngạc, cảm thán cùng sùng bái.
Lục Chi Đông chú ý tới tầm mắt của mọi người, lại nhìn về phía Chi Chi đang tụ tập tất cả ánh mắt, khóe miệng không khỏi giương lên, đáy lòng cũng ẩn ẩn có chút kiêu ngạo, đây là em gái nhỏ nhà anh.
Trong lúc Chi Chi đang niệm chú, đồng thời ở một chỗ khác trong thành thị, có một đạo sĩ già trên mặt có nốt ruồi bỗng nhiên hộc máu.
Đồ đệ ở bên cạnh đến vội vàng tiến lên: “Sư phụ, người làm sao vậy?”
“Có người phá hủy trận pháp của ta.
” Đáy mắt của đạo sĩ già tất cả đều là mây đen, là ai vậy? Là đạo sĩ già ở Xuất Vân Quan sao?
Bên này, Chi Chi niệm chú ngữ xong, âm khí trong viện tan hết, dần dần trở nên oi bức , cô bé lấy mấy đồng tiền cổ từ trong túi vải ra vùi vào bốn phía trong sân, niệm chú kết ấn, trực tiếp sửa lại một trận phong thuỷ bình an phú quý, tuy rằng so ra kém tụ thủy cục phía trước, nhưng bình an khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.
Sau khi Chi Chi sửa xong trận phong thuỷ, cảm giác trực quan của Lưu Dũng cho thấy ở trong nhà thoải mái hơn rất nhiều, ông ấy vừa muốn mở miệng cảm ơn liền nhận được điện thoại của vợ nói các chỉ số hạng mục thân thể của con trai lớn đã vững vàng hơn rất nhiều, không có gì bất ngờ xảy ra thì buổi tối là có thể tỉnh lại.
Lưu Dũng nhận được tin tức tốt này, vội vàng hướng về phía Chi Chi và Lục Chi Đông nói lời cảm tạ: “Tiểu đại sư, tổng giám đốc Lục, việc hôm nay thật sự rất cảm ơn các người, nếu không nhờ các người, nhà tôi khẳng định ồn ào đến cửa nát nhà tan.
”
“Tiểu đại sư, bùa bình an mà ngài đưa cho con trai lớn của tôi, có thể bán cho tôi vài tấm nữa được không?” Lưu Dũng muốn mua cho chính mình và vợ ông ấy mấy lá bùa bình an.
Chi Chi gật đầu, đem những lá bùa bình an cô bé vẽ tối hôm qua bán cho Lưu Dũng.
“Cảm ơn tiểu đại sư.
” Lưu Dũng nói rồi móc ra một tấm thẻ ngân hàng, bên trong có 100 vạn tệ: “Tâm ý nho nhỏ, còn thỉnh tiểu đại sư không cần ghét bỏ.
”
“Không chê không chê, Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.
” Chi Chi cười tủm tỉm tiếp nhận thẻ ngân hàng đưa cho anh cả, nhờ anh cả xử lý giúp chính mình.
Sự tình xử lý xong xuôi, Chi Chi cũng nên rời đi, trước khi rời đi cô bé còn không quên dặn dò Lưu Dũng: “Ông nhớ rõ phải hành thiện tích đức nhiều hơn nha.
”
“Cảm ơn tiểu đại sư nhắc nhở, Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn.
” Lần này Lưu Dũng cũng ít nhiều cảm ơn chính mình đã thường xuyên quyên góp tiền trợ giúp người khó khăn, cho nên mới không có xảy ra chuyện gì, sau này ông ấy sẽ lấy danh nghĩa người nhà làm từ thiện nhiều hơn.
Trì hoãn nửa ngày thời gian ở nhà họ Lưu, trời đã ngả về Tây, Chi Chi lập tức ngồi lên xe anh trai trở về nhà.
“Chi Chi đã trở về rồi sao?” Ông Lục đã biết chuyện buổi chiều nay Chi Chi đi trợ giúp giải quyết việc cho nhà họ Lưu từ miệng cháu trai: “Có mệt hay không?”
“Không mệt.
” Chi Chi chạy chậm đến bên cạnh người ông nội, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ hắc khí không biết bị lây dính từ khi nào trên vai ông nội: “Hôm nay ông nội đi tới chỗ nào vậy?”
“Đi bệnh viện một chuyến, lại đi tới một quán trà.
” Ông Lục nghĩ đến tình huống hôm nay nhìn thấy ở quán trà, do dự mà nhìn về phía Chi Chi: “Chi Chi, con có thể giúp ông một chuyện hay không.
”
Ông Lục tinh thần rất tốt, buổi chiều nhàn rỗi không có việc gì nên đi hẻm trà phố cũ đi dạo một vòng.
Hẻm trà như tên đoán nghĩa chính là nơi uống trà, mua trà, bên trong suốt một con phố đều là quán trà, người yêu thích uống trà chơi cờ đều thích đi đến chỗ đó, ông thích nhất đi đến một quán trà tên là ‘Trà lê ’để uống trà.