Cô bé tuổi còn nhỏ, còn đang luyện những kiến thức cơ bản, những thứ khác đều là nhìn hổ vẽ chó.
“Trường thọ công?” Đây là lần đầu tiên ông Lục nghe nói tới công pháp này, “Luyện công pháp này có thể sống lâu trăm tuổi sao?”
“Sư phụ nói là như vậy.
” Chi Chi lo lắng sốt ruột mà nhìn về phía ông nội tóc bạc phơ: “Ông nội, con dạy ông luyện công được không?”
“Được chứ.
” Ông Lục thấy Chi Chi muốn làm thầy giáo nhỏ, lập tức phối hợp với cô bé.
“Chúng ta đi ra ngoài đi.
” Chi Chi lôi kéo ông nội đi đến chỗ trống trải bên ngoài ban công, chuẩn bị tư thế xong, thanh âm mềm mại bắt đầu hướng dẫn phải luyện công thế nào: “Bộ thứ nhất, trộm ăn Côn Luân trường sinh rượu! ! ”
Ông Lục nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Chi Chi, cười cười làm theo cô bé, qua một lần cả người nóng đến chảy mồ hôi, nhưng bả vai lại thoải mái rất nhiều, “Chi Chi, bộ công pháp này luyện một lần còn rất thoải mái, quay đầu lại kêu thêm mấy người bác cả, anh họ của con cùng nhau luyện.
”
Chi Chi rất vui lòng day mọi người: “Buổi sáng ngày mai Chi Chi lại dạy ông nội và các anh luyện kim cương công.
”
Ông Lục cười vang nói tốt, “Phỏng chừng buổi tối hôm nay anh tư của con sẽ trở về, đến lúc đó cũng kêu thêm nó nữa.
”
Lục Chi Bắc còn chưa về nhà đến: Không cần! Cảm ơn!
Ngày hôm sau, Chi Chi dậy thật sớm, tự mình mặc đạo bào rộng thùng thình xong lập tức chạy tới gõ cửa phòng anh cả ở cách vách, sau khi đánh thức Lục Chi Đông luôn có thói quen dậy sớm vận động, lại đi lên lầu 3 gõ cửa phòng Lục Chi Bắc, “Cốc cốc cốc!”
Gõ vài liên tục cái cũng không có ai đáp lại, tối hôm qua anh tư không trở về sao? Chi Chi ghé vào trên cửa nghe động tĩnh bên trong, mới vừa nghe xong không đến hai giây cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
Thân thể dựa vào trên cửa của Chi Chi không có bất luận phòng bị gì cả, cả người ngã vào trên người Lục Chi bắc, đầu vừa lúc đụng vào đùi của anh, đau đến nỗi hai mắt cô bé hiện lên sao Kim: “Ai da ~”
Vốn dĩ Lục Chi Bắc có tính bực mình khi rời giường, nhìn thấy một cục bột trắng ngã vào người chính mình, cơn tức giận mới vừa dâng lên tức khắc tan thành mây khói, khom lưng ôm lấy Chi Chi thiếu chút nữa ngã xuống đất, miệng còn tiện mà ồn ào: “Ai da, hôm nay vận khí thật tốt, nhặt được một đứa bé gái xinh đẹp.
”
“! ! Em không còn bé nữa.
” Chi Chi khó chịu trừng mắt nhìn Lục Chi Bắc tóc hỗn độn như ổ gà, không vui mà lẩm bẩm: “Anh mới là con heo lười.
”
“Em không phải em bé thì là gì?” Lục Chi Bắc còn chưa tỉnh ngủ kiểu tóc hỗn độn, lười nhác đánh ngáp: “Chi Chi, em tìm anh tư làm cái gì? Có phải nằm mơ thấy ác mộng hay không? Muốn anh tư ngủ cùng em sao?”
“Không cần.
” Chi Chi duỗi tay căng con mắt đang mắt nhắm mắt mở của Lục Chi Bắc ra, để cho anh nhìn chùm tia sáng tươi đẹp ngoài cửa sổ chiếu vào, “Con heo lười nhìn xem, mặt trời chiếu đến mông rồi, mau cùng em và ông nội xuống lầu luyện kim cương công.
”
“Cái gì công? Anh không luyện.
” Lục Chi Bắc nháy mắt cảm thấy Chi Chi mềm mụp không thơm nữa, lập tức buông cô bé ra, chuẩn bị trở về phòng tiếp tục ngủ.
“Không được trở về, một ngày phải luyện công từ giờ Dần, luyện tập nhiều sẽ tốt cho sức khỏe.
” Chi Chi ôm lấy đôi chân dài của anh tư kéo ra bên ngoài: “Ông nội nói anh không dậy sẽ không cho anh ăn cơm.
”
“! ! Anh không muốn dậy.
” Lục Chi Bắc đỡ khung cửa giãy giụa đi trở về, hu hu, cuộc sống này không thể tiếp tục được nữa!
Chi Chi vẻ mặt phức tạp mà nhìn anh tư đang chơi xấu, thật giống như một đứa con nít: “Vậy em đi tìm ông nội.
”
“! ! Này, Chi Chi, em cứ đi như vậy sao? Em không thể năn nỉ anh một chút sao?” Lục Chi Bắc thấy Chi Chi xoay người liền đi, bất mãn mà ồn ào: “Sao em không có một chút kiên trì nào vậy?”
“Anh không muốn đi thì thôi.
” Chi Chi bất đắc dĩ nhìn anh tư chơi trò con nít, “Vậy anh có muốn đi hay không?”
Lục Chi Bắc lập tức gật đầu nói muốn, sợ nói chậm Chi Chi sẽ không dẫn anh đi cùng, đây chính là lần đầu tiên từ khi Chi Chi về nhà tới nay, cô bé chủ động dẫn anh đi chơi.
Chi Chi chớp chớp đôi mắt long lanh, đầy mặt phức tạp mà nhỏ giọng lẩm bẩm: “! ! Tốc độ biến sắc mặt của anh tư còn nhanh hơn so với mưa rào sấm chớp mùa hè.
”