“Rất tốt.” Chi Chi nhấc ngón tay trắng nõn lên chỉ vào con kiến dẫn đầu, nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Nó thân cường thể tráng, thông minh anh dũng, sau này có thể gia quan tiến tước, con cháu mãn đường.”
Chòm râu của ông Lục giật giật, không nghĩ tới Chi Chi có thể nói một đống lời tào lao như vậy, ông chỉ vào một con kiến đi lạc bên cạnh: “......!Vậy con này thì sao?”
“......” Sao ông nội còn hỏi nữa vậy? Cô bé cũng không biết thêu dệt như thế nào nữa! Chi Chi bất đắc dĩ mà nhấp nhấp miệng, thôi, ông nội thích nghe thì tiếp tục nói vậy, sau đó tiếp tục thêu dệt chuyện xưa kể cho ông nội nghe: “Nó......!Nó thích chạy lung tung, không nghe lời, không tốt.”
Nói liên tiếp vài cái, mãi đến khi Lý Minh đã nói chuyện với ông cụ xong đi ra tìm cô bé, cô bé gấp không chờ nổi đi về phía Lý Minh: “Hai người đã nói chuyện xong rồi sao? Con giúp chú tiễn ông cụ đi.”
“Phiền toái ngài, tiểu đại sư.” Kiến thức qua bản lĩnh của Chi Chi, Lý Minh rốt cuộc cũng không thể gọi Chi Chi là bạn nhỏ được nữa, mà là cung cung kính kính tôn xưng ngài.
“Được rồi, chú chờ một chút, con gọi người tới đón ông cụ.” Tuy rằng hiện tại là ban ngày, quỷ sai đều đã nghỉ ngơi, nhưng cung cấp nhiều kim nguyên bảo một chút chắc vẫn có thể làm thêm giờ dưới ánh mặt trời chói trang, Chi Chi nhờ Lý Minh chuẩn bị giấy vàng, sau đó tự tay gấp một ít kim nguyên bảo, bấm tay niệm thần chú, sau khi niệm chú thì đốt cho quỷ sai.
Quỷ sai có chút không tình nguyện mạo hiểm ánh mặt trời cháy bỏng đi tới quán trà, vốn định dạy dỗ bọn thiên sư, đạo sĩ một trận thật tốt, kết quả vừa đến đã nhìn thấy một đống lớn kim nguyên bảo mang theo công đức, tức khắc cười đến răng hàm đều lộ ra: “Thì ra là tiểu thiên sư, sau này còn có việc tăng ca ban ngày thì nhớ gọi chúng tôi nha.”
Chi Chi gật gật đầu, sư phụ đã từng nói có tiền có thể sử quỷ đẩy ma, một cái kim nguyên bảo không được thì hai cái, hai cái không được thì một đống, dù sao cô bé gấp nhiều thêm mấy cái là được.
“Lý Hán? Sinh ngày X tháng X năm X, là người......” Quỷ sai mở Sổ Sinh Tử ra, đối chiếu tin tức của ông cụ, sau khi xác nhận không có sai lầm mới nói: “Thì ra là biến thành Địa Phược Linh*, khó trách không đi địa phủ đưa tin, đi thôi.”
“Cảm ơn đại nhân.” Ông cụ bước hai bước về phía quỷ sai, lại quay đầu nhìn về phía con trai đứng ở một bên: “Sau này con phải kinh doanh quán trà cho tốt, phải chăm sóc tốt cho cây lê tổ truyền nhà chúng ta, nhất định phải nhìn chằm chằm quả lê, đừng để nó bị hư hỏng......”
*Địa Phược Linh: là hiện tượng người hoặc sinh vật sau khi chết, bởi vì có tâm nguyện chưa hoàn thành hoặc có điều oán giận, khiến cho linh hồn bị giam giữ ở nơi chết đi, không có cách nào rời khỏi.
Loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải sẽ trở thành ác linh.
Bọn họ sẽ không thương tổn người khác, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình.
Chỉ có một cách giải thoát cho vong linh này là hoàn thành tâm nguyện của họ.
Nếu không có cừu oán với họ thì không nên diệt trừ, như vậy sẽ khiến họ nổi giận.
“Cha yên tâm đi, con sẽ.” Lý Minh không dám nhìn quỷ sai đen tuyền, đứng trong một góc, vẫn luôn cúi đầu, mãi đến khi thanh âm xiềng xích dần dần biến mất mới dám ngẩng đầu lên, vỗ ngực nghĩ mà sợ mà: “Làm tôi sợ muốn chết, thật sự sợ một khi bọn họ không vui sẽ mang tôi đi trước.”
Chi Chi từ nhỏ đã thấy rất nhiều quỷ ghét bỏ nhìn Lý Minh mập mạp, người lớn như vậy mà không ngờ lại nhát gan như thế.
Lý Minh còn không biết chính mình bị ghét bỏ xoa xoa mồ hôi lạnh trên mặt, sau đó cung kính mà nhìn về phía Chi Chi: “Tiểu đại sư, sau khi cha tôi rời đi, quả lê sẽ không tiếp tục rơi xuống nữa đúng không?”
Chi Chi ừm ừm hai tiếng: “Quỷ ăn hương khói, sẽ không trộm quả lê của chú đâu.”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Lý Minh nhẹ nhàng thở ra, sau đó dẫn Chi Chi đi đến nhã gian mà ông Lục đang ngồi uống trà bên ngoài, cũng đưa tiền thù lao đã chuẩn bị tốt từ trước ra: “Ông Lục, tiểu đại sư, hôm nay thật sự rất cảm ơn các ngài, nếu không phải các ngài tới đây, có khả năng cha tôi sẽ bị giam ở trong căn nhà này mãi mãi.”
Ông Lục cảm khái một câu: “Cha của cậu cũng là không buông bỏ các cậu xuống được.”