“Đúng vậy.
” Lý Minh một phen nước mắt nước mũi nói: “Cha tôi làm lụng vất vả cả đời, không nghĩ tới sau khi chết còn vẫn luôn nhọc lòng những việc trong quán trà, đều do tôi, trách tôi không kinh doanh tốt nơi này.
”
Chi Chi tiếp nhận tấm thẻ chứa đầy ‘công đức’, cười tủm tỉm an ủi ông ấy: “Chú đã làm rất tốt.
”
Lý Minh đáy lòng vui vẻ: “Thật sự?”
Chi Chi trất nghiêm túc gật gật đầu, phong thuỷ trong quán trà không tồi, người đến người đi, khách đông như mây, về sau còn sẽ càng phú quý, “Chú chỉ cần làm việc cho tốt, không làm chuyện xấu là có thể tiếp tục trở nên càng tốt.
”
“Tiểu đại sư, ngài yên tâm, tôi là công dân tốt tuân theo pháp luật.
” Điểm này Lý Minh vẫn là có thể bảo đảm: “Ông Lục, sắp tới 12 giờ rồi, tôi có đặt trước một bàn thức ăn và rượu ở lầu Hoàng Tước, mời ông và tiểu đại sư dời bước qua dùng cơm.
”
“Chi Chi muốn đi không?” Ông Lục khom lưng dò hỏi ý kiến Chi Chi.
Lý Minh cũng đi theo nói lên những món ăn mà trẻ con có khả cô bé thích: “Tiểu đại sư thích ăn rau trộn đường dấm, tôm viên đường dấm, bánh kem nhỏ sao? Những món này ở lầu Hoàng Tước có hương vị rất ngon, ngài đi nếm thử được không?”
Bận bịu cả một buổi sáng Chi Chi cũng đói bụng, cô bé hơi hơi ngẩng đầu lên, có chút làm giá ừm một tiếng: “Nếu chú đã khách khí như vậy, hiện tại chúng ta lập tức đi thôi.
”
Chi Chi nói xong chạy chậm ra bên ngoài, bởi vì đi quá vội vàng, mũi chân không cẩn thận đá tới ngạch cửa, cả người đều ngã về phía trước, sợ tới mức cô bé vội vàng đỡ lấy khung cửa bên cạnh mới không té ngã.
Chi Chi lén lút quay đầu lại nhìn ông nội, phát hiện ông nội đang nói chuyện cùng Lý Minh, không có chú ý tới vừa rồi cô bé thất lễ, nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, giả vờ cái gì cũng chưa phát sinh mà tiếp tục đi ra ngoài.
Từ hẻm trà đi ra ngoài không bao xa chính là lầu Hoàng Tước, môn đình được tu sửa thành cổ xưa thanh nhã, càng đi vào càng hiện ra vẻ lịch sự tao nhã đại khí.
Xuyên qua lối đi nhỏ hơi nước mông lung tiến vào nhã gian, Lý Minh vô cùng cảm kích Chi Chi gọi một bàn lớn những món ăn đặc sắc, trong đó hơn phân nửa đều là những món hợp khẩu vị của trẻ nhỏ.
“Tiểu đại sư, ngài nếm thử xem, ăn ngon không?”
Chi Chi bụng đói đến kêu vang rất cổ động, cầm lấy chiếc đũa gắp một món đường dấm chua ngọt ngon miệng, con ngươi ngập nước sáng lên, sau đó trực tiếp chôn đầu hì hì hục hục ăn đồ ăn, ăn một miếng tiếp một miếng, rất nhanh đã ăn luôn hơn phân nửa bàn.
Vốn dĩ Lý Minh cho rằng sở thích của Chi Chi giống với phong cách làm việc cool ngầu của cô bé, không nghĩ tới bên trong lại thích đồ ngọt, sự khác biệt này cũng quá lớn.
Nhưng ông Lục lại không cảm thấy kỳ quái chút nào, rốt cuộc ở nhà Chi Chi cũng thích búp bê barbie do các anh trai tặng, cô bé cho rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng lại không biết đã sớm bị bọn họ nhìn rõ hết rồi.
Chi Chi đang nghiêm túc ăn cơm cảm nhận được tầm mắt của ông nội, thẹn thùng nhấp nhấp miệng: “Là do con ăn quá nhiều sao?”
“Không có, Chi Chi của chúng ta ăn không nhiều lắm.
” Ông Lục cười, lại gắp cho Chi Chi những món ăn có vị ngọt khác: “Ăn nhiều một chút, ăn xong rồi lại gọi thêm.
”
“Con ăn nhiều như vậy được rồi.
” Chi Chi nâng chén gốm nhỏ tráng men trắng, lùa cơm bên trong vào miệng, sau khi ăn xong một chén lại thỏa mãn ợ một cái.
Ông Lục cười tủm tỉm nhìn cháu gái: “No rồi sao?”
Lỗ tai Chi Chi hồng hồng, ngượng ngùng ừm một tiếng: “Con đã ăn no rồi.
”
“Lại ăn thêm chút nữa rồi ăn trái cây.
” Ông Lục đưa điểm tâm ngọt mới được đưa cho Chi Chi: “Ăn từ từ thôi, chúng ta không vội rời đi.
”
Chi Chi gật gật đầu, cầm lấy dâu tây lớn bằng nắm tay, lưng dựa trên ghế, một tay đặt trên tay vịn ghế tựa, một tay cầm dâu tây bỏ vào trong miệng, tư thế bá đạo tổng tài không thèm care ai.
Cái miệng nhỏ của cô bé ăn dâu tây, tầm mắt nhìn về phía phương hướng đại sảnh, bên ngoài có thật nhiều có người khí vận rất tốt, có chút người trên thân còn có công đức kim quang, như là từng ngọn đèn, kim quang lấp lánh, quả thực muốn lóe mù đôi mắt to của cô bé.
“Chi Chi đang nhìn cái gì vậy?” Ông Lục thấy cô bé trợn to con mắt đánh giá bên ngoài, “Bên ngoài có chuyện gì không thích hợp sao?”