Bà chủ may mắn thoát chết cũng thuật lại chính mình đã may mắn vượt qua nguy hiểm như thế nào: “Ít nhiều nhờ có đạo sĩ nhỏ kia, nếu không bằng khoảng cách của tôi với quầy hàng thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đáng tiếc vừa rồi tôi quá luống cuống, quên mất lưu lại phương thức liên hệ, bằng không tôi nhất định phải báo đáp ơn cứu mạng cô bé thật tốt.
”
Nhưng mà nghĩ đến trước khi đạo sĩ nhỏ rời đi có nói ‘Ở hiền gặp lành, làm việc thiện tích đức’, bà chủ quyết định chờ sau khi trở về sẽ nhất định đi đạo quan quyên tiền hương khói, trợ giúp những người cần thiết.
Cảnh sát vẫn luôn hoài nghi đến đạo sĩ nhỏ mà nãy giờ bà chủ nhắc mãi, cảm thấy cần thiết phải điều tra sâu hơn một chút: “Tra xét thiết bị theo dõi, nhìn xem có thể tìm thấy được không?”
Đạo sĩ nhỏ Cho Chi trong miệng mọi người hiện tại đang ngồi trên một chiếc ô tô nhỏ, xe đang đi dọc theo con đường nắng ấm tới biệt thự nhà họ Lục.
Ánh mặt trời tươi đẹp xuyên thấu qua những ngọn cây, dừng trên người cô bé, chiếu sáng rành mạch khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo của cô bé, long mi thon dài rũ xuống thành hình cắt dày, che khuất đôi mắt ô nhuận của cô bé, khiến cho người ta không thấy rõ biểu tình, nhưng đôi môi đang nhấp chặt lại lộ ra một tia nôn nóng của cô bé.
Từ khi ra đời tới nay, Chi Chi chỉ cùng sư phụ sinh hoạt ở đạo quan trong núi, hai người sống nương tựa lẫn nhau ba năm rưỡi, sinh hoạt thanh bần nhưng rất yên tĩnh.
Nhưng sự yên tĩnh này đã bị đánh vỡ khi sư phụ qua đời mấy ngày trước, không có người lớn chăm sóc cho cô bé nên không bé không được phép sinh hoạt một mình, chỉ có thể dựa vào lời dặn dò của sư phụ trước khi qua đời, xuống núi nương nhờ vào những người thân chưa từng gặp mặt.
Nghiêm khắc mà nói, là người thân của ba ba, ba ba của cô bé qua đời trong một vụ tai nạn, mẹ của cô bé cũng bị thương trong vụ tai đó, sau khi bà gian nan sinh hạ cô bé giao cho sư phụ thì cũng qua đời, bởi vậy hiện tại cô bé muốn đi nương nhờ vào ông nội và các bác của cô bé.
Bởi vì chưa bao giờ gặp mặt, Chi Chi vẫn luôn to gan lớn mật lúc này lại nắm chặt vạt áo của đạo bào, cũng không biết ông nội và các bác trông như thế nào? Cũng không biết bọn họ có thể thích cô bé hay không?
Nếu không thích cô bé, nếu không muốn chăm sóc cô bé, vậy cô bé sẽ đi cầu vượt đoán mệnh để nuôi sống chính mình.
Chi Chi đã thiết kế tốt đường lui cho mình, xe chậm rãi dừng lại ở trước cửa lớn nhà họ Lục, Vương Tuyền mở cửa xe, giọng mang theo khẩu âm Tây Nam nói: “Chi Chi, tới rồi, xuống xe đi con.
”
“Dạ.
” Chi Chi lấy lại tinh thần, ôm cái bao lô cũ nát của mình xuống xe, khuôn mặt nhỏ căng chặt nhìn kiến trúc lâm viên sinh khí dào dạt này, phong thủy thật tốt.
Bên trong có năm người vây quanh nhau đi về phía cô bé, Chi Chi chớp chớp đi mắt long lanh, nhìn về phía ông cụ bị mọi người đỡ đi ra, ước chừng khoảng 80 tuổi, khuôn mặt tiều tụy như sinh bệnh, nhưng giữa mày mơ hồ có thể thấy được tia uy nghiêm, đây là ông nội của cô bé sao?