“Tôi thấy sắc mặt của cô cũng không tốt, ấn đường ngả đen, không thể sống lâu.
Thọ mệnh của cô cũng bị kẻ khác đổi mấy rồi, cô vốn dĩ có tướng trường thọ.
Còn năng khiếu của cô nữa, cha mẹ cô, tài vận của cô, hôn nhân của cô… Tất cả đều bị tráo đổi hết.”
Nghe lời nói của thần côn, sắc mặt Lê Diệu càng ngày càng trắng bệch.
Cô nghĩ đến gia đình bác cả.
Gia đình bác cả vốn chỉ khá giả, nhưng sau khi cha mẹ cô qua đời, nhận nuôi cô, nhà bác cả lập tức phát tài.
Còn chị họ Lê Dương, cũng giống y hệt lời nói của thần côn, hồi bé cô ta rất bình thường, nhưng theo vết bớt trên mặt Lê Diệu càng ngày càng lớn, Lê Dương trở nên càng ngày càng xinh đẹp.
Thấy Lê Diệu ngẩn người, thần côn thở dài, đưa ra một cái mã QR: “Cô gái à, mệnh cách vốn dĩ thuộc về cô giờ chỉ còn một chút cuối cùng, đã không còn đường cứu vãn nữa.
Chờ chút mệnh cách cuối cùng này bị trộm mất, cô sẽ đột tử ngoài đường.
Cô quét mã QR này đi, nó sẽ cứu mạng cô.”
Lê Diệu: “…”
Người này không phải là kẻ lừa đảo đấy chứ! Sao cứ thấy như đang lừa dối thế nhỉ?
Lê Diệu nghi ngờ nhìn thần côn.
Thần côn giơ mã QR, vẻ mặt chân thành: “Tôi biết trông tôi rất giống lừa đảo, nhưng tôi thật sự không phải.”
Chần chờ một lát, Lê Diệu vẫn quét mã QR, bấm vào tải xuống.
Đặt cược một phen, lừa đảo thì lừa đảo, dù sao cô cũng không có tiền để bị lừa.
Còn chưa tải app xong, bác dâu cả đã gọi điện cho cô, vừa mở miệng đã chất vấn: “Mày chết ở đâu rồi? Tao hỏi mày chết ở đâu rồi? Hôm nay là ngày chị họ mày đính hôn mà mày không biết hả? Mày không về nhà bưng trà rót nước quét nhà mà chạy đi đâu? Mau cút về nhà cho tao!
Đồ vô ơn bội nghĩa không có lương tâm! Nuôi mày bao nhiêu năm đều không được tích sự gì, tiểu tạp chủng!”
Bà mới là tạp chủng!
Mắng cô không sao, nhưng dựa vào đâu mà mắng cha mẹ cô? Lê Diệu oán hận muốn cãi lại bà ta, nhưng lời nói đến bên miệng lại không tài nào mắng ra khỏi miệng được, Lê Diệu sốt ruột đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Thấy thế, thần côn cũng đã đoán được: “Có phải cô không thể phản kích không? Bây giờ cô đã thành con rối của họ, hoàn toàn bị họ thao túng, chỉ có app này của tôi mới cứu được cô.
Cái app này của tôi ghê gớm lắm, cho dù cô chết rồi cũng có thể sống trong nhà ma.
Nhớ mở ra sớm nhé!”
Lê Diệu nhìn thần côn bằng ánh mắt sâu thẳm, không nói một lời mà xoay người đến nhà bác cả.
Đối với mệnh lệnh của bác dâu cả, cô hoàn toàn không thể sinh lòng chống cự, thân thể cứ như không chịu khống chế.
Dường như vô hình trung, có một sức mạnh nào đó đang áp chế cô mãnh liệt.
Trước kia, Lê Diệu không phát hiện điều khác thường, vẫn nhẫn nhục chịu đựng, cô cho rằng mình nhớ ơn dưỡng dục của bác cả và bác dâu cả.
Nay bị thần côn vạch trần sự thật, cô mới nhận thấy điều khác thường.