Nhà Nơi Trấn Nhỏ


Editor: Gracie on Wattpad
Sau khi ăn xong chén mì nóng, người cũng cảm thấy mơ màng buồn ngủ, bà ngoại bảo nàng vào phòng ngủ, nhưng A Hạ lại không muốn ngủ trên giường mà chưa thay quần áo.
Nhà ngoại cũng có một cái sân phơi rất lớn, nàng liền bê từ trong phòng nàng ra một chiếc ghế xuân có tay vịn để nằm phơi nắng, bên dưới lót một lớp đệm mỏng.

Nàng nằm lên đó, Sương Hoa còn đưa cho nàng một chiếc chăn nhỏ, bảo nàng đắp lên.
Sau buổi trưa, ánh mặt trời trở nên ấm áp.

A Hạ nằm trên ghế xuân phơi nắng, dùng chăn che mắt mình lại.

Đôi tai lắng nghe tiếng chim hót líu lo từ núi rừng xa xa, rồi chìm vào giấc ngủ.
Một lát sau, gió nổi lên, từng đợt từng đợt, A Hạ bị đánh thức.

Sau khi tỉnh dậy, nàng dựng đứng phần tựa lưng lên, cảm thấy hơi choáng váng, ôm chăn mềm nhìn ra xa xăm.
Trên nền trời xanh biếc là những đám mây khổng lồ, trắng như ngà voi đang trôi cuồn cuộn, tạo nên các hình thù kỳ lạ.

Dưới chân trời, từng ngọn núi cao thấp không đều nhấp nhô, hai màu xanh đậm, nhạt đan xen.

Đàn chim lớn bay ùa ra khỏi tổ, tiếng kêu gù gù vang vọng.
Trước kia khi ở lại nhà ngoại, A Hạ thích nhất là nằm trên sân phơi vào chạng vạng ngày hè để ngắm mây.

Khi đó, mây không chỉ đơn giản là màu trắng, mà còn có màu vàng cam, màu hồng đậu, màu xám xanh hay màu ánh vàng kim.

Có những đám mây e thẹn, chỉ chiếm một góc nhỏ, không thể giãn ra được.

Nhưng cũng có những đám mây rất phóng khoáng, trải dài xa ngút tầm mắt trên bầu trời, màu sắc cực kỳ rực rỡ.
Còn có thể dựa lưng vào lan can gỗ, lắng nghe tiếng gió thổi qua cánh đồng lúa, xào xạc như tiếng sóng, và nhìn ngắm chuồn chuồn bay qua dưới mái hiên nhà.
Nàng cuốn chăn lại, đặt lên ghế, rồi đứng dậy cúi đầu nhìn xuống cánh đồng lúa bên dưới, mạ non còn ngắn, gió thổi qua chỉ có thể lay động những chiếc lá nhỏ.
Sinh Đông cũng đang nằm sấp ngắm nhìn cá nhỏ bơi lội trong ruộng lúa, quay đầu lại nhìn lên sân phơi thì thấy A Hạ, lập tức đứng dậy vẫy tay, “Tiểu biểu tỷ, tỷ ngủ dậy rồi ạ? Mau xuống đây đi thả diều, bọn đệ chờ tỷ rất lâu rồi.”
“Tỷ xuống ngay đây.”
A Hạ đáp lời, đem chăn phơi trên ghế nằm, rồi vội vã chạy xuống cầu thang, sau đó vào trong phòng mình lấy ra con diều của nàng và hai con diều khác.
Tiểu Ôn và Sinh Đông ngồi xổm ở đầu cầu thang chờ nàng, trên mặt lộ rõ vẻ háo hức.

Nàng nhanh chóng lấy hai con diều kia đưa cho bọn chúng, một cái hình bươm bướm sặc sỡ, cái còn lại hình cá chép béo mập đầu to mắt nhỏ.
Con diều của nàng là hình chim yến thường thấy nhất, được phủ đầy hoa văn phức tạp tối màu.
“Đi thả dưới chân núi Tùng Lĩnh đi,“ A Hạ đề nghị, “Để kêu đại ca tỷ mang theo Bánh Gạo cùng đi luôn.”
Hôm nay Sương Hoa không thể ra khỏi cửa, còn những anh chị họ khác thì đều đã trưởng thành rồi.

Sau khi có con, bọn họ càng ổn trọng hơn không ít, không cùng các nàng chơi đùa như trước nữa, thay vào đó còn trở nên thích quản thúc các nàng, vậy nên càng không thể để bọn họ đi cùng được.
Phương Giác tuy cũng đã trưởng thành, nhưng chỉ là mới đính hôn mà thôi.

Đại khái là sang năm sẽ thành hôn, người được định hôn chính là thứ nữ của một tiên sinh khác trong thư viện.

A Hạ rất thích người chị dâu này.
Nghĩ như thế, khi Phương Giác đang trò chuyện cùng đại biểu ca thì bị A Hạ đến vỗ vai, “Đại ca, huynh đi thả diều cùng bọn muội nhé.”
Đại biểu ca cười trêu nàng, “Ta thấy A Hạ của chúng ta vẫn chẳng trưởng thành lên được tí nào.”
“Muội ấy vẫn còn tính trẻ con lắm, không có ngày nào là không làm ầm ĩ cả.” Phương Giác đứng dậy, chỉnh lại trang phục, “Đệ đi cùng bọn họ một chuyến, bằng không bọn họ chạy đi đâu cũng không ai biết được.

Buổi tối lại trò chuyện tiếp.”
“Được.”
A Hạ hớn hở bước ra cửa, tà áo xanh nhạt tung bay, theo sau là hai đứa trẻ nhảy nhót tung tăng, Bánh Gạo lẽo đẽo theo sát bên chân Phương Giác, mấy người cùng nhau đi ra khỏi rào tre.
Trên con đường nhỏ ở nông thôn sau giờ ngọ, những người cấy mạ đều đã kết thúc công việc, chỉ còn lại lưa thưa vài bóng người, cùng tiếng chim én ríu rít làm tổ dưới mái hiên.
Núi rừng truyền đến tiếng vang xào xạc, là tiếng gió thổi qua rừng trúc.
Dưới chân núi Tùng Lĩnh có một khoảng đất bằng trống trải, hai bên cây cối mọc thưa thớt, cỏ non vừa mới nhú mầm.
A Hạ tháo gỡ sợi dây buộc ở mặt sau con diều ra, nắm chặt trong tay.

Phương Giác giữ con diều cho nàng, vừa lúc ấy có cơn gió thổi qua sườn núi.
Nàng vừa thả dây vừa chạy về phía trước, tà áo cũng phấp phới theo gió.

Ngay sau đó, con diều thoát khỏi tay Phương Giác, từ từ bay lên, loạng choạng như một đứa bé mới tập đi.
Tiểu Ôn và Sinh Đông đến thở mạnh cũng không dám, ánh mắt dán chặt, chăm chú dõi theo con diều đang bắt đầu bay cao.
Nhìn nó lướt qua cành lá, bay qua ngọn cây, cuối cùng lơ lửng giữa không trung, Bánh Gạo kêu meo meo không ngừng, vừa ngước nhìn vừa đuổi theo trên mặt đất.
“Bay lên rồi, con diều của tiểu biểu tỷ bay cao quá!”
“Biểu ca, huynh giúp đệ/muội với, đệ/muội cũng muốn diều bay lên.”
Hai đứa trẻ reo hò, chẳng mấy chốc, con diều trong tay chúng cũng từ từ bay lên, nhìn thấy diều dần bay cao, chúng càng chạy càng hăng hái.

Diều bay lượn dưới tầng mây, phát ra tiếng sáo vi vu.
Loại không có âm thanh được gọi là “diều vô thanh”, còn loại có âm thanh thì gọi là “diều tranh minh“.
Tiếng sáo diều vang vọng, dẫn tới chim muông trú ngụ trong núi rừng cũng sôi nổi cất tiếng líu lo.

Cu...!cu cu cu...cu cu.
Chíp...chíp chíp...chiêm chiếp.
Hết đợt này đến đợt khác, tạo nên làn điệu núi rừng.
Sau khi chơi đến mức trán lấm tấm không ít mồ hôi, A Hạ thu con diều của mình lại, nàng ngồi trên tảng đá, xem hai đứa trẻ chạy nhảy khắp nơi thả diều, tiếng sáo du dương vang vọng.
Như đang tấu lên khúc nhạc mừng bước chân mùa xuân, vạn vật chuyển từ khô vàng sang xanh tươi.
Nàng sờ sờ Bánh Gạo ở bên cạnh, khẽ hát: “Én hỡi én ơi, én bay lên trời, bay qua Thiên môn, bay qua núi đồi...*”
Sinh Đông thở phì phò tiếp lời, “Qua đỉnh núi trắng, qua mạch màu nắng.”
“Lúa mạch lay, qua cầu, bay.” Tiểu Ôn lắc lư người hát theo.
Phương Giác bất thình lình cất giọng: “Nên về nhà rồi.”
“Biểu ca, không phải hát như vậy.”
“Về nhà, về nhà nào!”
A Hạ cầm con diều, chậm rãi bước trên con đường nhỏ dẫn về nhà, phía chân trời lúc này cuộn lên những rặng mây cam hồng.

Khói bếp dâng lên, cò trắng bay là tà qua cánh đồng lúa, Bánh Gạo bước đi nhẹ nhàng, cái đuôi dài lắc lư.

Mà Sinh Đông và Tiểu Ôn vẫn muốn cho diều của mình bay thật cao, chúng chạy ở đằng trước, tiếng sáo lúc cao lúc thấp, cuối cùng tất cả đều hòa vào trong gió.
Đến trước cửa tiểu viện, ông nội đang ngồi uống trà cùng mọi người, nhìn thấy mấy người A Hạ mặt đỏ bừng tiến vào, liền ai u, “A Hạ ngoan của ông, con lại chạy đi đâu vậy?”
“Thái công, con đi thả diều trên núi ạ.”
A Hạ lắc lắc con diều của mình, lần lượt chào hỏi từng cụ ông ngồi bên cạnh, sau đó chạy vào nhà.

Mẹ Phương tức giận liếc nhìn nàng, “Lại đi chơi hoang ở đâu, nhìn mấy đứa các con xem, mồ hôi mồ kê nhễ nhại cả người.

A Giác, con cũng không biết đường mà ngăn cản à, mau đi lau mồ hôi cho ta, thay cả quần áo nữa, có thể ăn cơm rồi.”
Trên đường vào nhà, mẹ Phương vẫn tiếp tục quở trách, “Cái con bé này, ta không biết nếu để con tự do ở đây mấy ngày, thì con sẽ điên thành cái dạng gì nữa.”
Phương Giác không hé răng, A Hạ lén lút trộm nhìn nàng ấy, một câu cũng không dám hó hé, sau đó chạy lên lầu, vào phòng mình thay một bộ quần áo khác.
Không giống với bữa trưa chỉ có người nhà, buổi tối trong phòng ăn bày ra hai cái bàn tiệc lớn, đều đã ngồi đầy người, hầu hết là hàng xóm đã đến hỗ trợ trước đó.
Trên bàn đặt vài vò trượu vàng đã mở nắp, một đống bát sứ trắng và một chồng chén rượu nhỏ, có người mặc tạp dề bưng khay vuông đi qua đi lại, thét to, “Đồ ăn lên rồi đây, cẩn thận bị nóng!”
A Hạ còn đang tìm kiếm bóng dáng của Sương Hoa tỷ, bỗng gặp phải đại cữu mẫu đi ngang qua, thấy nàng đứng im tại chỗ, nàng ta chỉ ngón tay về căn phòng nhỏ bên cạnh, “Tỷ con ở bên kia, A Hạ, con cũng sang phòng ấy ngồi đi, đợi chút nữa ta sẽ kêu đại biểu ca con bưng đồ ăn qua.”
“Vâng, đại cữu mẫu, vậy con đi trước đây ạ.”
Nàng cũng không cần khách sáo trước mặt người nhà, sau khi dứt lời thì trực tiếp đẩy cánh cửa nhỏ bên hông rồi đi vào.
Trong phòng đã đốt lò sưởi, buổi tối gió núi thổi tới lạnh buốt đến tận xương tủy.

A Hạ ở bên ngoài đã co tay vào trong ống tay áo mà vẫn cảm thấy đầu ngón tay lạnh toát.

Nàng vội duỗi tay ra sưởi ấm, bỗng nghe thấy Sinh Đông ở nơi đó đang khua chân múa tay, “Con diều của tiểu biểu tỷ bay cao như này này, sắp bay lên đến mây luôn.”
Thập phần khoa trương, Tiểu Ôn ở bên cạnh cũng phụ họa, “Cao lắm, cao lắm, tiếc là tỷ tỷ không đi được.”
Thấy Sương Hoa có vẻ tin thật, A Hạ xoa xoa lòng bàn tay rồi đi qua ngồi xuống, lắc đầu: “Không có chuyện như vậy đâu, muội chạy nhanh đến mức suýt ngã, con diều này mới bay lên được đó.”
“Buổi chiều các ngươi còn có thể cùng nhau ra ngoài chơi.

Còn ta thì bị giam lỏng trong nhà,“ Sương Hoa bĩu môi, “Các ngươi không có lương tâm gì hết, còn muốn lấy chuyện vui này ra trêu chọc ta.”
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi cười hắc hắc.

Sau đó, A Hạ cầm ấm trà, rót cho Sương Hoa một chén trà nhỏ, “Đến, uống miếng trà nào.”
“Đừng có làm bộ với ta.”
Sương Hoa giả vờ xụ mặt, bất quá chỉ một lát sau lại bật cười, nhấp hai ngụm nước trà, cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
“Đồ ăn lên rồi đây, mau nhìn xem hôm nay có gì này!”
Đại biểu ca bưng qua mấy đĩa thức ăn, vừa vào cửa đã cất cao giọng nói.
“Món gì vậy ạ, oa, hôm nay có, có...”
Sinh Đông biết ăn, cũng nhận diện được món ăn, nhưng khi mở miệng lại không thể gọi ra tên được.
“Có đậu phụ lông, nhất định là tay nghề của nhị cữu mẫu.”
A Hạ rất chắc chắn, đại biểu ca bật cười ha ha, “Còn không phải sao, chỉ có nhị thúc mẫu mới làm món ấy ngon nhất.

Vậy muội thử đoán hai món này xem?”
Hắn ta lại đặt hai đĩa thức ăn lên bàn nhỏ, giọng điệu trêu chọc.
“Ốc đồng nấu giấm bỗng, do đại cữu mẫu làm, thịt ốc móng tay xào hẹ vàng,“ A Hạ có chút do dự, “Là tay nghề của tiểu cữu?”
“Chẳng trách, thảo nào lại nói muội chả thua ai về khoản ăn uống cả.”
A Hạ đắc ý, “Muội đã được nếm qua không ít món ngon đâu.”
Lại trêu ghẹo thêm vài câu nữa, đại biểu ca mới dọn hết thức ăn lên bàn, sau đó đóng cửa và đi ra ngoài.
Trên bàn bày sáu đĩa đồ ăn, ngoại trừ ba món đã được nhắc trước đó, còn có trứng hấp và măng thái sợi xào.

Khi A Hạ nhìn thấy món cuối cùng, thì rất hưng phấn, “Mọi người mau nếm thử món đầu sư tử này đi, chỉ cần ngửi mùi thôi đã biết là tay nghề của cha ta rồi.

A cha ở nhà cũng chẳng bao giờ làm món này đâu.”
Nàng vừa nói dứt lời, ba chiếc muỗng nhỏ đồng loạt hướng về phía đầu sư tử tròn trịa ở giữa, mỗi người múc lấy một miếng thịt.
Đầu sư tử mềm đến mức không thể gắp bằng đũa, nếu dùng đũa thì nhiều lắm cũng chỉ gắp được vài mảnh vụn, đưa vào miệng chỉ nếm được cái vị.
Phải dùng muỗng múc thịt, cả nước sốt chảy xuống cũng đều rơi vào muỗng, tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Càng ăn càng thơm ngon, thịt vốn đã mềm mịn, sau khi được hầm kỹ và tưới nước sốt lên, lại thêm một ít hành lá, thì càng ngon đến mức A Hạ chỉ muống độc chiếm riêng cho mình một viên.
Nhìn thấy hai đứa trẻ ăn sạch vụn thịt và nước sốt, nàng chỉ còn cách chuyển hướng đôi đũa, gắp lấy một con ốc đồng nấu giấm bỗng, ốc đồng được nuôi trong ruộng lúa rộng lớn, thịt vừa nhiều vừa béo, sau khi nhả bùn và luộc chín, ốc sẽ được nấu tiếp với giấm bỗng do Vương Gia Trang tự ủ, tỏa ra hương rượu nồng nàn.
A Hạ ăn ốc đồng không cần dùng tay để gỡ thịt ra, chỉ cần hút chỗ miệng ốc, phần thịt béo mềm sẽ trơn tru tiến vào trong miệng, nhai vài cái, nước sốt tứa ra, mằn mặn ngon miệng.

Nàng vội vàng gắp thêm con thứ hai, hương vị này quả thật quá tuyệt.
Sau khi ăn liền mấy con, nàng lại múc một muỗng trứng hấp mềm mịn, nếm thử thấy cũng rất ngon.

Đã ăn không ít, bụng nàng cũng bắt đầu no căng bởi những món ăn này.
Chú thích:
*Lời bài hát do editor tự dịch.
i, Ghế xuân có tay vịn.

ii, Ốc đồng nấu giấm bỗng:

iii, Thịt ốc móng tay xào hẹ vàng:

iv, Đầu sư tử hầm (清炖狮子头):.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui