Việc làm của nhà họ Vương khiến Thiện gia và cả những người trong thôn tới dự tiệc đều chướng mắt.
Vương Xuân Hoa là người trong cuộc, nhìn không rõ mọi chuyện, thấy cha mẹ đến mà mừng rỡ, không chú ý tới ánh mắt khác thường của mọi người.“Xuân Hoa, ngươi cũng thật là, cha mẹ ngươi muốn tới uống rượu cũng không nói trước một tiếng.
Số bàn tiệc hôm nay đều đã tính trước hết.
Cũng may nương chuẩn bị chu đáo, sợ không đủ nên làm dư ra một bàn tiệc.
Nếu không, chẳng phải là hôm nay Thiện gia chúng ta thành trò cười sao!”Lữ Tú Cúc càng siết chặt tay Vương Xuân Hoa, cười oán trách nói.Một câu ngắn gọn, lại chỉ ra hai điểm.Thứ nhất, Vương gia kỳ quái kia không mời mà đến.
Thứ hai, Vương gia kia rõ ràng có ý định kiếm lợi, hận không thể kéo hết cả nhà tới Thiện gia ăn uống no nê, chiếm tiện ích, đúng là không biết xấu hổ.Rõ ràng chưa nói một từ thô tục nhưng lại đem người của Vương gia chửi mắng một phen.Bên cạnh có vài người hiểu được ý ngầm trong lời nói của Lữ Tú Cúc, che miệng, nhìn Vương gia mỉa mai.
Cũng không biết hai vợ chồng già Vương gia nghe không hiểu thật hay là giả ngu, đứng tại chỗ nhìn đám con nít trong nhà leo lên bàn tiệc càn quét thức ăn, cũng không can ngăn.Lữ Tú Cúc trong lòng cười lạnh.
Hai vợ chồng Vương gia này, thật đúng là không để tâm đến con gái của mình một chút, không nghĩ rằng sau hôm nay, cha mẹ chồng làm sao có thể nhìn Vương Xuân Hoa với sắc mặt tốt sao, bọn họ ăn xong thì có thể phủi mông chạy lấy người, nhưng còn Vương Xuân Hoa thì sao, nàng phải ở Thiện gia cả đời đó.Tuy nghĩ vậy, nhưng Lữ Tú Cúc lại không cảm thấy Vương Xuân Hoa có cái gì đáng để đồng tình.
Dùng biện pháp hạ tiện để gả tới Thiện gia, rồi lại không nghĩ làm cách nào để sống thật tốt, suốt ngày trưng ra cái mặt khổ sở.
Danh tiếng đều bị nàng ta phá hủy, cho dù kết cục có như thế nào thì cũng là do nàng ta mà ra.“Sân trước không đủ bàn dự phòng, Xuân Hoa, ngươi mau đem cái bàn dự phòng ở sau nhà lên, mời cha mẹ và cháu ngươi qua đó đi.”Lữ Tú Cúc lấy tư cách trưởng tẩu phân phó cho Vương Xuân Hoa, sau đó quay sang hai vợ chồng già Vương gia: “Bá phụ bá mẫu thứ lỗi, mời hai người dắt theo mấy đứa nhỏ ra phía sau nhà ngồi, đợi đồ ăn được mang lên, chúng ta cũng sẽ bưng qua cho mọi người một mâm.”Cách giải quyết như vậy cũng không có gì đáng trách, người Vương gia tới Thiện gia uống rượu cũng không một câu chào hỏi, mà mỗi bàn ở sân trước đều có người ngồi, đó đều là những bàn đã dọn sẵn, nếu bọn họ đã tới, vậy thì để cho bọn họ một bàn riêng, đến lúc mang thức ăn cho từng bàn thì họ cũng có được một bàn tiệc tươm tất.Đám người Vương gia tới chính là muốn ăn chùa, với họ mà nói ngồi chỗ nào cũng như nhau.Vừa nghe Thiện gia quyết định như vậy thì ngậm bồ hòn làm ngọt, lập tức tươi cười, gọi cháu trai cháu gái, đi theo chỉ dẫn.
Vương Xuân Hoa có chút khó chịu đi về phía nhà sau.Đám người Vương gia đi rồi, sân trước dần náo nhiệt trở lại.“Đại tẩu, cảm ơn tẩu chuyện vừa rồi.” Thiện Tuấn Hải bế con gái thật tâm cảm ơn đại tẩu Lữ Tú Cúc.Nếu hôm nay không nhờ Lữ Tú Cúc giải quyết kịp thời, mấy đứa nhỏ Vương gia sẽ làm náo loạn sân trước, tiệc tẩy tam này cũng sẽ bị phá hư.
Cả một đám như thể tám đời chưa từng ăn những đồ ăn này, thấy cái gì cũng đưa tay ra bốc, lại còn hung hăng ngang ngược, như vậy khách khứa làm sao còn tâm trạng để ăn.
Mà hôm nay là ngày quan trọng của con gái hắn, nếu mà đem đám người đó đuổi ra ngoài sẽ càng không hay.“A, a!”Thiện Phúc Bảo bị bọc như con nhộng nên không thể vỗ tay khen ngợi đại bá mẫu, chỉ có thể lên tiếng thể hiện sự khâm phục đối với nàng.Xem ra lão thần tiên không lừa nàng, kiếp này cho nàng có cha mẹ với ông bà yêu thương, còn cho nàng một đại bá mẫu đáng quý, nàng nhất định sẽ trở thành một bé con hạnh phúc.Qua hai lần tiếp xúc ngắn ngủi, Lữ Tú Cúc đã xây dựng được một hình ảnh tốt đẹp trong lòng Phúc Bảo.“Ơn nghĩa gì, đứa nhỏ ngươi đang bế chẳng lẽ không phải cháu gái ruột của ta sao?”Lữ Tú Cúc thấy cục thịt trong ngực tiểu thúc đang nhìn mình chằm chằm, kêu to a a, giống như hiểu rõ việc mình mới ra mặt vì nàng vậy.Nghe thấy âm thanh ngọt ngào, Lữ Tú Cúc tràn ngập tự hào, hận không thể xuất hiện thêm vài kẻ không có mắt, để cháu gái nhỏ nhìn thấy được uy phong của nàng.Hiện tại việc này vẫn chưa xong đâu.
Đám người Vương gia cho rằng họ có thể ngồi sau nhà ăn thịt cá sao, dập tắt giấc mộng này đi.
Lữ Tú Cúc xắn tay áo lên, cảm thấy hôm nay chính là cơ hội tốt để nàng thể hiện bản thân..