Thiện Tuấn Sơn hiểu rõ, hai đệ đệ im lặng cũng vì cha mẹ vẫn còn, cho nên hắn hiếu kính cha mẹ, mượn tay cha mẹ lợi dụng hai đệ đệ vì đại phòng mà kiếm nhiều tiền hơn nữa.
“Đại Lang rất tốt, giảng sư ở trường khen hắn có khả năng tiếp thu cao, không đầy hai năm nữa thì có thể thi thử.
”Nghe vợ nói con trai từ nhỏ đã thông minh, trên mặt Thiện Tuấn Sơn thoáng qua vẻ đắc ý, tương lai con trai hắn sẽ đạt thành tích không thấp hơn hắn, nếu có thể thi đậu cử nhân, hắn sẽ được thử cảm giác kì diệu khi làm cha một cử nhân.
Hắn ngồi trên ghế dài trong phòng, xách ấm trà trên bàn rót nước vào cái ly trắng thuần, đưa lên nhấp một ngụm, sau đó nhíu nhíu mày.
Lá trà này là do nữ nhân Thiện gia lúc rảnh rỗi lên núi hái, không phải loại được trồng tỉ mỉ, hương vị lá trà có chút đắng chát, đối với thói quen uống trà ngon của Thiện Tuấn Sơn mà nói, quả thật không vừa miệng chút nào.
Lữ Tú Cúc cũng không để ý thấy phu quân không vui, chỉ nhớ đến con trai ở trấn trên đọc sách, một tháng chỉ có thể về nhà một ngày, nên tận dụng thời gian để hỏi thăm con trai.
“Mấy ngày này trong nhà thế nào?”Thiện Tuấn Sơn thay đổi đề tài, hỏi thăm chuyện nhà cửa.
Hắn không ở nhà nhiều, gắn kết với cha mẹ chỉ có thể dựa vào người vợ Lữ Tú Cúc.
Tuy hắn là con trưởng, nhưng cha mẹ lại là người thiên vị, Thiện Tuấn Sơn sợ trong thời gian dài, hai vợ chồng già thay đổi cách nghĩ, bởi vậy mỗi lần tranh thủ về nhà, hắn đều nghe ngóng chuyện trong nhà từ Lữ Tú Cúc, đặc biệt là những việc liên quan đến tam phòng.
“Còn có thể thế nào? Cha mẹ chàng quá thiên vị lão tam, mấy ngày trước vợ lão tam sinh con, mẹ liền làm thịt một con gà mái đẻ trứng tốt nhất cho nàng.
”Lữ Tú Cúc trề môi khẽ nói, một con gà mái to như vậy, nàng chưa ăn được miếng nào, đều cho nhà lão tam hết.
Càng làm cho nàng tức giận là chính mình bị mỡ heo che mắt, tự nhiên lại ngu ngốc đem tấm vải bông đỏ tươi xinh đẹp tặng đi, mỗi lần nhớ lại, lòng đau như cắt.
Nhưng nghĩ tới bộ dáng đáng yêu của Phúc Bảo, Lữ Tú Cúc bĩu môi, không mắng nữa.
“Vợ lão tam sinh con, ăn một con gà mái không phải chuyện thường sao?” Thiện Tuấn Sơn nhíu mày, ban đầu cứ nghĩ Lữ Tú Cúc là con gái nhà tú tài, ít nhiều gì cũng biết chữ hiểu chuyện, ai ngờ lấy về mới biết, nữ nhân này cũng chỉ là người đàn bà đanh đá ở nông thôn, chỉ biết so đo cái lợi trước mắt.
Thiện Tuấn Sơn bực mình việc Lữ Tú Cúc chỉ biết để ý mấy thứ lông gà vỏ tỏi, thứ hắn quan tâm chính là mấy cái chuyện lớn như nhà cửa, ruộng đất, đồ vật linh tinh trong nhà, chỉ một hai con gà mái thì có gì đáng phải để trong lòng.
Lữ Tú Cúc không biết suy nghĩ của Thiện Tuấn Sơn, suốt ngày nói đi nói lại chuyện con cái nhà nhị phòng ăn bao nhiêu, nói lão tam không chịu làm việc, chẳng có việc nào mà Thiện Tuấn Sơn muốn nghe, chỉ có thể tự mình cắt ngang lời nàng nói.
Nói vậy cũng đủ chứng minh, trong nhà không xảy ra chuyện gì làm ảnh hưởng tới lợi ích của đại phòng bọn họ, nếu không, vợ hắn cũng không phản ứng như vậy, thế nên Thiện Tuấn Sơn cũng hơi yên lòng.
“Sơn ca, ta cảm thấy chúng ta chỉ có mình Đại Lang là con, cũng rất cô đơn.
”Phu quân một tháng mới về nhà một lần, Lữ Tú Cúc cảm thấy mình trống trải cô đơn, mà mấy ngày nay nàng lại đặc biệt yêu thích con gái của tam phòng, khiến Lữ Tú Cúc cảm thấy có thể là do mình muốn có một đứa con gái, cho nên Lữ Tú Cúc liền nghĩ, muốn cùng phu quân sinh thêm một đứa trẻ.
Nàng không dám nói thẳng, chỉ e thẹn nhìn Thiện Tuấn Sơn, để hắn tự lí giải ý của mình.
Đúng lúc Thiện Tuấn Sơn cũng cảm thấy đại phòng bọn họ ít con, tuy là chán ghét dáng người mập mạp của Lữ Tú Cúc nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu, dù sao con cái mới là quan trọng nhất.
“Đại ca, bây giờ huynh đi à?”Thiện Tuấn Hải vừa trở về từ bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy đại ca hai chân run run, sắc mặt nhợt nhạt, đang hướng đầu thôn mà đi, không khỏi lo lắng nhìn vài lần.
“Cũng không còn sớm, hôm nay ta phải vào huyện thành sớm một chút.
”Thiện Tuấn Sơn nhìn đệ đệ đi tới, bỏ tay phải vừa chống eo xuống, bày ra bộ dáng uy nghiêm của huynh trưởng.
Hắn không thể không đi, ở thêm hai ngày nữa, sợ rằng vợ hắn nổi điên lên hút khô hắn mất.
Thiện Tuấn Hải không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đại ca nghỉ ngơi không tốt, lên tiếng chào hỏi xong thì đi vào nhà.
“Đại tẩu, tẩu đã dậy rồi?”.