Thời Vi kéo vali hành lý, đứng trước căn nhà cũ kỹ ở vùng quê.
Ngôi nhà thoạt nhìn đã rất cũ, tường loang lổ, cỏ dại mọc đầy trước cửa, xung quanh hoang vu như đã bị bỏ hoang từ lâu.
Cô nhíu mày, không ngờ căn nhà mà cha mẹ ruột để lại lại rách nát đến thế.
Nhưng bây giờ cô cũng chẳng có quyền đòi hỏi gì thêm, đành kéo hành lý, cầm chìa khóa đi tới, mở cửa căn nhà.
Ngôi nhà có ba tầng, tầng một là sảnh tiếp khách, còn tầng hai và tầng ba là các phòng ở.
Vừa bước vào, một mùi ẩm mốc nồng nặc xộc tới khiến Thời Vi phải ho khan vài tiếng.
Phải mất một lúc lâu để cô làm quen, rồi mới tùy ý chọn một phòng cho khách, đặt hành lý xuống.
“Haizz…”
Nhìn căn phòng tối tăm khiến Thời Vi không khỏi thở dài.
Những ngày gần đây cuộc sống của cô quá đỗi rối ren, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Vừa mới tốt nghiệp đại học, chuẩn bị về làm việc tại công ty gia đình để gây dựng sự nghiệp, thì bất ngờ nhận được tin cô không phải con ruột của ba mẹ.
Hóa ra hai đứa trẻ đã bị trao nhầm, và cô đã sống nhờ gia đình người khác, hưởng phúc phần của người khác suốt hơn hai mươi năm qua.
Giờ đây, khi tiểu thư thật sự trở về, cô đành thu dọn đồ đạc mà ra đi, tránh làm mọi chuyện thêm khó xử.
Theo thông tin từ cha mẹ - à không, là cha mẹ nuôi, cô tìm về quê cha mẹ ruột của mình tại trấn Bồ Đề.
Dân làng đã nghe phong thanh về chuyện nhầm lẫn này, biết cô là con ruột nhà họ Lý nên đã đưa cho cô chìa khóa căn nhà cũ này.
Khi rời đi, Thời Vi chỉ mang theo vài bộ quần áo, còn trang sức và đồ xa xỉ đều để lại, dù sao cũng chẳng phải là đồ của cô.
Cô không phải là người vô liêm sỉ đến vậy.
Nhưng từ một tiểu thư cành vàng lá ngọc trở thành một cô nhi nghèo khó, cha mẹ đều đã mất, trong lòng cô không khỏi chênh vênh, u uất.
Nghĩ bụng cứ sống an nhàn ở đây thôi, làm gì cho mệt!
Cha mẹ ruột còn để lại cho cô một vườn trái cây, không làm ăn gì lớn thì chắc cũng chẳng đến mức đói chết.
Thời Vi đang bực bội thì bỗng nghe một tiếng động lớn bên ngoài mà giật mình nhảy dựng lên khỏi ghế.
Tiếng gì vậy?
Cô lo lắng đi quanh phòng một vòng, tiện tay cầm lấy một chiếc ghế, cẩn thận đi ra ngoài.
Trên hành lang bên ngoài, có một vật đen nhẻm nằm trên đất.
Thời Vi bước lại gần nhìn kỹ, hóa ra là một người – một người đàn ông bẩn thỉu đến mức không rõ mặt mũi.
Nhìn vóc dáng có vẻ là một nam nhân.
“Này, anh không sao chứ?”
Thời Vi dùng ghế chọc chọc vào người nam nhân, sợ hãi không dám lại gần.
Chẳng lẽ là người nào lang thang lạc vào đây?
“Trời ơi, hôi quá!”
Không biết người này đã bao lâu rồi không tắm rửa!