Chu Kỳ nói sơ sơ về hướng của nguồn nước cho Wolf, cảm giác phương hướng của cậu tương đối kém, đi đi đoán chừng có thể đi lệch, mặc kệ là trực giác hay là độ nhạy bén với cảnh vật xung quanh Wolf đều tốt hơn cậu.
Rừng cây sau cơn mưa càng thêm khó đi, nhất thời không cẩn thận liền sẽ đạp chân vào trong bùn lầy, làm không tốt còn phải té một cái, Chu Kỳ quả thật sắp hỏng mất, hai người đều đã không tắm hai ngày, hiện tại cả người vừa dơ vừa thối, còn không tìm được nguồn nước nữa, cậu thật sự phải mọc cỏ rồi.
“…… Chu Tiểu Hắc, buông tay.”
“Không muốn.”
Chu Kỳ cúi đầu nhìn bàn tay bị nắm chặt của mình, khóe miệng run rẩy.
Cậu luôn cảm thấy Wolf có chỗ nào đó là lạ, tương đối… ỷ vào mình? Hình như cũng không phải, nói là ỷ lại, dường như vẫn là mình ỷ vào hắn nhiều hơn một chút.
Cậu cảm thấy loại cảm giác này rất kỳ quái, cảm giác xa lạ khi chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người nào như vậy làm cho cậu cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng giống như cũng… rất không tồi, cậu thích loại cảm giác thân mật sống nương tựa lẫn nhau này.
“Được được được, tùy cậu tùy cậu, vậy đổi tay khác thì được đi?”
Wolf suy nghĩ một chút, cũng nắm luôn bàn tay còn lại của cậu.
“…” Chu Kỳ giận đến nhấc chân liền thúc gối vào mông hắn một cái, hiện tại lá gan của cậu càng lúc càng lớn, có thể đá mông Wolf không chút do dự, tuy rằng ánh mắt liếc lại đây của đối phương làm lòng cậu vẫn còn rờn rợn, không có biện pháp, khí tràng luôn ở đó.
Thật giống như lúc này, Wolf lắc lắc cái đuôi, quay đầu lại nhàn nhạt liếc cậu một cái nói: “Đừng ồn, để ý dưới đất, có rắn.”
Chu Kỳ lập tức nhụt chí, cậu rất muốn mắng con sói ngốc, nhưng lại không dám mắng, bởi vì hiện tại đối phương sẽ cãi lại! Thế là cậu đành phải nhận mệnh để cho đối phương nắm đi.
Nơi nhìn rất gần, hai người đi gần nửa ngày, mới cuối cùng cảm thấy thực vật thưa thớt một chút, bên tai cũng loáng thoáng truyền đến tiếng nước.
Này làm cho Chu Kỳ vốn đang có chút mất mát lập tức bốc cháy lên ngọn lửa hy vọng, chân đều bước nhanh hơn.
Sau khi đẩy ra một đám dây đằng nữa, một con sông rộng lớn xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Không phải suối, là sông! Chỉ cần trôi theo dòng sông ra ngoài, liền có rất lớn hy vọng có thể rời đi khu rừng này!
“Chu Tiểu Hắc! Chúng ta có thể ra ngoài rồi!”
Wolf nhìn nụ cười sáng lạn hưng phấn của Chu Kỳ, nhịp tim ngăn không được bắt đầu tăng tốc, hắn vươn tay sờ soạng hai cái ở mái tóc mềm mại của đối phương, hơi nhếch môi.
Với hắn mà nói, có thể ra ngoài hay không, đi đâu không quan trọng, có thể ở bên Chu Kỳ là được rồi.
Chu Kỳ không biết độ sâu của nước sông, chỉ dám thò một chân ở bên bờ sông, sau khi thấy nước không sâu, lập tức xuống nước tắm rửa một chút.
Wolf nhìn phần thân trên trần truồng của cậu, cảm thấy miệng có hơi khô, loại cảm giác khô nóng quen thuộc này lại xông ra, đang lúc hắn muốn chạy qua, trực giác nhạy bén làm hắn ý thức được gần đây có nguy hiểm!
“Cẩn thận!”
Chu Kỳ còn chưa phản ứng lại, đã bị kéo mạnh qua, dán chặt ở ngực Wolf.
“Sao, xảy ra chuyện gì?”
“Đừng nói, lui về sau.”
Chu Kỳ khẩn trường nhìn quanh bốn phía, mới hiểu được vì sao ngay cả Wolf cũng khẩn trương như vậy ── bờ bên kia cách bọn họ không xa, một con gấu ngựa đang uống nước.
Bình thường, nhìn thấy gấu chỉ cần bạn không lên tiếng, chậm rãi lui về sau, đừng làm cho nó để ý tới bạn là được, ngàn vạn lần không thể chạy hoặc làm ra động tác có biên độ lớn, bởi vì khóe mắt nó sẽ quét đến bạn thật nhanh.
Chu Kỳ dưới sự che chở của Wolf cẩn thận lui về sau, gấu ngựa chỉ cách bọn họ còn chưa đến một trăm mét, nếu như bị phát hiện ngay cả chạy trốn cũng không kịp.
Hai người lui đến sau một gốc cây, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy gấu ngựa gào lên, ngay sau đó trên mặt sông vang lên tiếng nước thật lớn.
Trái tim Chu Kỳ thoáng cái nhảy đến ngực, chẳng lẽ bọn họ bị phát hiện rồi?! Cậu không dám nhìn ra sau, kéo tay Wolf liền chạy vào trong rừng, lại bị đối phương ngăn lại.
“Không phải chúng ta, là…”
Không biết có phải ảo giác hay không, vậy mà Chu Kỳ cảm thấy tay Wolf có hơi run, cậu nhìn về phía mặt sông, tức khắc cũng sợ ngây người.
Một con sói màu lông xám trắng dài chừng một mét rưỡi đang nhảy ở trên lưng gấu ngựa, nhưng thật mau đã bị gấu ngựa phẫn nộ hất mạnh xuống, nó nhếch miệng phát ra tiếng gầm gừ, cẩn thận vòng quanh con gấu.
Gấu ngựa phát ra tiếng rống, đột nhiên vung chân gấu lên đánh qua, tuy sói xám tránh thoát, động tác lại có vẻ chật vật, không biết có phải là do đói lâu rồi hay không.
Mắt thấy sói xám dần dần rơi vào bất lợi, Chu Kỳ chỉ cảm thấy một bóng đen chợt lóe lên bên cạnh, Wolf đã xông ra ngoài.
“Chu Tiểu Hắc!!”
Chu Kỳ vừa tức vừa gấp, lại không dám tùy tiện xông lên, sợ kéo chân sau của Wolf, chỉ có thể ở yên tại chỗ sốt ruột.
Gấu ngựa cùng sói xám nhìn thấy Wolf đột nhiên nhảy ra đều có chút kinh ngạc, loài người phát ra mùi vị của dã thú này… là chuyện như thế nào?
Wolf nhân lúc gấu ngựa thất thần, thoáng cái xông đến bên cạnh, ôm cổ nó liền cắn mạnh xuống.
Chu Kỳ nhìn đến rơi lệ đầy mặt, uổng công dạy hắn ăn đồ nấu chín!
Gấu ngựa bị đau rống to một tiếng, tóm một chân của Wolf quăng ra ngoài, cũng may là ngã vào trong nước, bằng không xương cốt đều phải gãy hai cây.
Wolf vừa bị quăng ra, sói xám bên cạnh lập tức nhào tới.
Tuy rằng nhìn như soi chiếm được ưu thế, nhưng kỳ thật phần thắng của bọn họ không lớn, bình thường sói săn mồi đều là hoạt động theo đàn, phối hợp lẫn nhau, có khi một đàn sói năm sáu con đối đầu với một con gấu cũng không nhất định có thể đánh thắng, đừng nói chỉ có hai con sói, được rồi, có lẽ Wolf có thể bù được một nửa.
Quả nhiên, không lâu lắm gấu ngựa lại chiếm ưu thế, phần lưng của sói xám đã bị cắt một đường, máu tươi nhuộm đỏ bộ lông xám trắng của nó, làm gấu ngựa trở nên càng xao động, phản ứng của Wolf tương đối nhanh, chỉ bị móng gấu cọ qua một chút, nhìn nhìn bộ dạng cũng có vẻ hơi mệt.
Đúng lúc này, một cây gậy trúc thô dài đột nhiên đâm về phía gấu ngựa, gấu lập tức né qua, nhưng ngay sau đó bị gậy tre bật ngược lại đánh vào gáy khiến mắt đầy sao xẹt, nó giận đùng đùng quay đầu lại, phát hiện thanh niên vung gậy trúc trốn sau thân cây.
Chu Kỳ vừa thấy gấu kêu lên lao đến đây, sợ tới mức gậy trúc cũng không cần, tùy tiện ném đi liền giơ chân chạy vào rừng cây, một bên chạy một bên oa oa kêu Chu Tiểu Hắc.
Wolf nhìn thấy gấu lao về phía Chu Kỳ, tức khắc gầm lên một tiếng đuổi theo, cắn cổ gấu sống chết cũng không chịu nhả ra, một ngụm này đoán chừng cắn đến rất sâu, gấu ngựa lập tức ngã khụy xuống đất.
Cả mặt Wolf toàn là máu, có thể loáng thoáng thấy được một cặp răng sói sắc nhọn, con ngươi co lại thành một điểm nhỏ, giống như một dã thú thật sự giết đỏ cả mắt rồi, ngay cả Chu Kỳ cũng có chút sợ hãi.
Sói xám bên cạnh dường như do dự một chút, cuối cùng vẫn là nhào tới, gấu ngựa thấy tình thế không đúng, vội vàng ném Wolf xuống trốn vào trong rừng.
Còn lại một sói một người một “người sói” ở kia hai mặt nhìn nhau.
Wolf phát ra tiếng kêu trầm thấp với sói xám kia, đối phương cũng không đáp lại, vẫn là nhìn chằm chằm vào hắn một cách cảnh giác, sau cả buổi, tru lên một tiếng thật dài, rời đi.
Chu Kỳ còn chưa hiểu gì lắm, cậu nhìn theo sói xám dần đi xa, lại quay đầu nhìn Wolf, hỏi: “Các cậu… quen?”
Wolf lắc đầu, vẻ mặt có chút mất mát: “Là đồng bạn.”
Ồ, đúng rồi, đối với người bị nhốt ở phòng thí nghiệm lâu như Wolf mà nói, có thể nhìn thấy đồng loại nhất định là một chuyện thật kích động, nếu đổi là mình hiện tại đột nhiên nhìn thấy một người, khẳng định phải hưng phấn nói cả buổi sáng, cũng khó trách vừa rồi hắn liều lĩnh xông lên như vậy, nhưng hiện tại hắn lại biến thành bộ dạng này, chính là không chiếm được sự thừa nhận* của đồng bạn đi?
(*认同 chủ động tiếp thu ảnh hưởng của người khác về tư tưởng, thái độ, tình cảm cùng hành vi, đưa ra thái độ của mình…)
Bộ dạng Wolf nhìn qua đặc biệt cô đơn, này làm cho Chu Kỳ có chút khó chịu, thật giống như người sống nương tựa lẫn nhau đột nhiên bị người khác cướp đi, không phải còn có cậu sao? Hay là nói nếu bầy sói chịu tiếp nhận hắn, mình liền sẽ bị vứt bỏ?
“Chu Tiểu Hắc! Nhìn đủ chưa!”
Wolf như là đột nhiên lấy lại tinh thần, xoay người kéo Chu Kỳ qua, có chút sốt ruột hỏi: “Có… bị thương không?”
Chu Kỳ “hừ” một tiếng, lúc này mới cảm thấy trong lòng thoải mái một chút, cậu cũng không cảm thấy loại tâm lý tựa như ghen này của mình có bao nhiêu kỳ quái, giống như toàn bộ đều thật đương nhiên.
“Vừa rồi các cậu đang nói gì?”
“Không, chính là hỏi thăm, nó không nhận ra, tôi.” Giọng Wolf rầu rĩ, cái đuôi cũng cụp xuống không chút sinh khí, hắn dựa đầu vào trên vai Chu Kỳ cọ cọ theo thói quen, kết quả bị nhéo lỗ tai.
“Ăn canh đóng cửa* xong đến chỗ tôi tìm kiếm an ủi?”
(*闭门羹 bế môn canh: là từ người thời Đường.
Phùng Chí 冯贽 trong Vân Tiên tạp kí 云仙杂记 có nói, ở Tuyên Thành có một người họ Sử 史 tên Phụng 凤, chia khách ra làm mấy hạng, coi thường những người bị cự tuyệt ngoài cửa, đem cho họ một bát canh cho xong chuyện.)
Wolf không nghe ra đâm chọc trong lời nói của Chu Kỳ, cũng không biết “canh đóng cửa” là gì, hắn chỉ cảm giác được đối phương đang nổi giận.
Tuy rằng không biết đối phương giận cái gì, chính là cậu nổi giận mình cũng liền không vui.
Wolf thò qua liếm liếm má Chu Kỳ mang theo lấy lòng, để lại một vệt nước dài, khuôn mặt kia lập tức đỏ rực.
Đối phương la lên một tiếng lui sau nửa bước, kết quả lập tức lại bị kéo về, ngay sau đó trên môi cũng bị liếm.
Wolf thầm nghĩ, hẳn là Chu Kỳ thích hắn làm như thế, bởi vì mỗi lần chỉ cần liếm, nhịp tim của đối phương liền sẽ trở nên rất nhanh, mặt cũng trở nên đỏ bừng, đầy mặt là biểu tình bị kinh sợ rồi lại thật không được tự nhiên, khiến hắn thật muốn liếm càng nhiều.
Thế là hắn ôm thanh niên chặt hơn chút nữa, ngăn lại phản kháng của cậu, đồng thời thè lưỡi liếm cắn ở trên vành tai phấn hồng kia, sau đó người trong ngực giãy giụa đến lợi hại hơn.
“Chu Tiểu Hắc! Cậu đừng mong tôi nướng thịt cho cậu ăn!!”
Bị nhéo cái đuôi Wolf run run, lưu luyến không rời mà buông lỏng cánh tay, cuối cùng còn hôn một cái vào khóe miệng Chu Kỳ, phát ra một tiếng “bẹp”.
Chu Kỳ hoàn toàn ngây dại, này là hôn thật a! Cậu cũng không biết con sói ngốc này học được chỗ nào! Cậu tức đến cả mặt đỏ bừng, cũng không biết mình là đang rối rắm cái gì, cậu bị một con sói hôn! Còn là một con sói đực biến dị! Có phải cậu nên dạy một tiết sinh lý cho Wolf nói với hắn sói đực cùng cái mới có thể ghép đôi? Chính là nếu tưởng tượng đến tình cảnh ở chung của cậu và Wolf….
hình như cũng không có cái gì… không hợp lý?
Phì phì phì cái gì cùng cái gì nha?!
Chu Kỳ bị mình vòng đến choáng váng, dưới cơn giận dữ đạp bình bịch đi tắm tiếp, chốc nữa còn phải làm việc chính a!
Wolf híp mắt tâm tình trở nên rất tốt, lắc lắc tai nằm xuống ngủ bù..